Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Tình Sao Diêm Vương

Chương 0: Mở đầu

Chương Tiếp »
À, chắc là tôi hơi bi quan.

Ở một buổi tiệc cưới mà lẽ ra người ta nên vui vẻ, tôi chẳng thấy cần phải giả vờ gì cả. Tại sao phải thông báo với cả thế giới rằng bạn sẽ sống chung với ai đó chỉ vì bạn cưới họ? Nghe thật vô lý.

À... tôi đang ở đám cưới của Aobe-Aum, em gái song sinh của tôi, người mà MC đang hết lời ca ngợi.

"Cô ấy thật giỏi giang."

"Cô ấy tuyệt vời quá."

Nghe MC không ngớt lời tán dương cô dâu, tôi chỉ biết cười nhạt. Cô ấy không thật lòng đâu. Nhưng… đấy là công việc của cô ấy, phải khen ngợi cô dâu chú rể vì hôm nay là ngày quan trọng của họ.

Aobe-Aum, em gái tôi, đang xúc động khi xem những hình ảnh trình chiếu về câu chuyện của cô ấy và chú rể. Làm sao họ gặp nhau, rồi yêu nhau.

Mấy tấm hình đó chẳng làm tôi thấy dễ chịu chút nào. Mọi thứ trông cứ giả tạo thế nào ấy. Cứ như đang xem một vở kịch có kịch bản sẵn, chẳng có gì thật cả.

Tôi biết mà. Tôi đã thấy những điều này trước đây rồi.

"Sao con lại trông như vậy? Đây là đám cưới của em gái song sinh của con mà."

"Con muốn về nhà."

"Sao con có thể về được? Em con sẽ buồn đấy."

"Nó cũng không buồn đến mức đấy đâu."

"Em con yêu con nhiều lắm, Ai à. Chỉ có con là có vấn đề với nó thôi. Đừng cư xử như một người chị ghen tị nữa..." Tôi lườm mẹ.

Ba mẹ tôi luôn nghĩ tôi ghen tị với Aobe-Aum vì cô ấy lúc nào cũng được khen ngợi và nổi bật, còn tôi thì chẳng làm nên trò trống gì.

"Con đi để mẹ khỏi phải lo. Nếu con ở lại, con cũng chỉ ngồi bĩu môi thôi."

Mẹ tôi lập tức nắm lấy cổ tay tôi, nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Được rồi. Mẹ xin lỗi. Đáng lẽ mẹ không nên nói vậy... Nhưng hôm nay, con có thể cố gắng một chút được không? Đây là ngày quan trọng của em con."

Dù vẫn còn chút bực bội, nhưng khi thấy mẹ đã nhún nhường, tôi cũng dịu đi.

"Con đâu có làm gì, mẹ. Chỉ là con không cười thôi."

"Nếu con không cười, người ta sẽ thắc mắc."

"Con đã nói là không muốn đến mà."

"Làm sao con không đến được? Đây là đám cưới của em gái con."

"Chúng con còn chẳng ưa nhau."

"Chỉ có con không ưa nó thôi. Aum rất yêu con, nó thực sự muốn con đến hôm nay. Con quan trọng với nó, con không biết sao?"

"Nó muốn con đến để mọi người có thể so sánh chúng con rồi khen nó, trong khi hạ thấp con. Mẹ không thấy à?"

Mẹ tôi thở dài mệt mỏi. Tôi và Aobe-Aum là kiểu song sinh khác biệt với những cặp khác. Giống như nhân vật trong phim "Raeng Ngao", bộ phim Thái Lan về hai chị em song sinh lúc nào cũng đố kỵ nhau. Nhưng khác là, chỉ có tôi là người ghen tị.

Tôi là "Ai-Aun", chị gái song sinh, người chẳng làm được gì ra hồn. Tôi tốt nghiệp muộn hơn rất nhiều năm so với người khác và không tìm được việc, thế là hai năm nay tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, trong khi Aobe-Aum thì giỏi giang đủ mọi thứ. Cô ấy tốt nghiệp thủ khoa và tương lai đẹp rực rỡ, mặc dù chúng tôi giống nhau như đúc.

Giờ bạn có thể thấy sự khác biệt giữa tôi và cô ấy chưa?

Đúng vậy, có lẽ tôi là người xấu xa, như ba mẹ vẫn nghĩ. Dù trông giống hệt nhau, Aobe-Aum lấy bằng cử nhân trong 3 năm rưỡi, có công việc ổn định. Lương 50.000 baht một tháng, và giờ chuẩn bị lập gia đình với ông chủ hãng hàng không nơi cô ấy làm việc.

Cuộc sống giống như trong mơ!

Còn tôi thì sao? Tôi lấy bằng cử nhân gần 30 tuổi, ở một trường công mà ai cũng có thể học, kể cả người già. Bằng cấp của tôi thì bình thường, mà điểm số cũng chẳng xuất sắc. Lúc trẻ, tôi không phải đứa con ngoan, hay mang phiền phức về nhà. Đến khi hiểu chuyện thì đã muộn. Đó là câu chuyện của tôi.

Thế nên, việc mọi người so sánh tôi với Aobe-Aum là điều không tránh khỏi.

Lễ cưới vẫn tiếp tục.

Tối hôm đó có tiệc mừng. Bạn bè của Aobe-Aum và chú rể nhảy múa vui vẻ. Tôi thì muốn về sớm lắm rồi, nhưng bị ba mẹ giữ lại.

Họ bảo sẽ kỳ lạ nếu chị em song sinh mà lại về trước khi buổi lễ kết thúc.

"Không định làm lễ động phòng à? Nhảy múa thế này thì bao giờ mới có con? Còn chú rể uống như uống nước ấy, lát nữa nôn ra hết thì làm ăn gì được? Chẳng biết ai sẽ mang bầu nữa, cô dâu hay chú rể."

"Ai!"

"Ái!"

Mẹ tôi tát nhẹ vào tay tôi, vì bà không chịu nổi nữa. Tôi là như vậy đấy. Tôi luôn nói những gì mình nghĩ, nên đừng cho tôi cớ để nói ra điều không hay.

"Sắp xong rồi."

Thế là tôi tiếp tục vai trò người chị ngoan cho đến khi lễ kết thúc.

Đến cuối buổi, cô dâu chú rể trông đã rất mệt. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ hơi thở họ.

"Cuối cùng cũng được về nhà."

Dù nói nhỏ, nhưng những người xung quanh vẫn quay lại nhìn tôi với vẻ mệt mỏi.

"Ai… em có chuyện muốn nói với chị."

Cô dâu, Aobe-Aum, em gái song sinh của tôi, nói khi mọi người đã im lặng. Nghe giọng điệu đó, tôi biết cô ấy muốn nói gì đó quan trọng.

"Chuyện gì?"

"Em sẽ nói sau."

"Sao không nói luôn bây giờ?"

"Em muốn nói riêng với chị."

Sau khi cha mẹ tôi chúc phúc cho cô dâu chú rể, chúng tôi tách ra. Nhưng Aobe-Aum, tìm được cơ hội, kéo tôi vào nhà vệ sinh để nói chuyện riêng, vì theo truyền thống, cô dâu chú rể không được rời khỏi phòng.

"Muộn thế này mà còn nói chuyện sao?"

"Em cần nói sớm. Em sợ nếu không, sẽ quá muộn."

"Muộn cái gì?"

"Em không biết… chỉ là cảm thấy thế."

"Em nói cứ như đây là lời tạm biệt ấy."

Tôi nhìn em gái, em đặt tay lên ngực và cười. Chúng tôi không phải kiểu song sinh luôn dính lấy nhau hay tâm sự đủ chuyện.

Thực ra, chính tôi mới là người cố tình giữ khoảng cách vì tôi không muốn bị so sánh quá nhiều với cô ấy, từ ngoại hình cho đến tài năng.

"Nói đi, chị buồn ngủ rồi." Tôi nói, liếc nhìn đồng hồ. Đã một giờ sáng rồi.

"Em và Paul sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Thụy Sĩ."

"Ôi trời… sống tốt ghê!" Tôi châm biếm. Không biết cô nói thật hay chỉ muốn khoe khoang. "Rồi sao?"

"Em xin chị, Ai… Đây là bí mật của chúng ta, được không?"

"Bí mật của chúng ta? Chúng ta có đủ thân thiết để có bí mật sao?" Aobe-Aum trông buồn bã, như thể cô ấy muốn khóc, bắt đầu cắn móng tay. Cô thường rất tự tin, nhưng lần này khác.

Chuyện này có vẻ thú vị rồi đây.

"Chị giúp em được không, Ai?"

"Nói trước đi, nếu chị làm được thì chị sẽ giúp."

"Ừm…." Aobe-Aum hé cửa nhìn quanh với vẻ lo lắng, sợ ai đó bên ngoài nghe thấy. Ngoài đó là ba mẹ và chồng nó. "Em sẽ nói."

"Nói nhanh lên, đừng kéo dài nữa."

"Em muốn chị chia tay hộ em với người yêu cũ."

"Hả?" Tôi mở to mắt, ngạc nhiên "Ý em là gì với người yêu cũ?"

Em gái tôi, vốn luôn tự tin, giờ bắt đầu hoảng loạn. Môi em khô khốc, phải liếʍ liên tục.

"Em kết hôn mà chưa chia tay với người đó… Chị giúp em đi, Ai?"

Chúng tôi im lặng. Chỉ còn tiếng thở của chính mình. Tôi chậm rãi mỉm cười, thấy tình huống này thật thú vị.

Aobe-Aum, cô em hoàn hảo trong mắt mọi người, vừa cưới ông chủ hãng hàng không và có cả tá câu chuyện hay ho để kể trong buổi lễ, giờ lại có một người yêu cũ mà chưa chia tay?

"Em yêu hai người cùng lúc à?"

"Ừ thì…"

Tôi khoanh tay trước ngực, tựa vào bồn rửa, thoải mái ngồi chờ.

"Nếu chuyện này mà lên Pantip, chắc chắn em sẽ bị chửi không trượt phát nào." Tôi nhìn móng tay mình, nhếch miệng cười "Vậy mà em còn không dám tự đi chia tay."

Cô dâu rũ vai, trông như người vừa thất bại. Cô ấy giơ tay lên đầu hàng.

"Chị nói gì cũng được. Nhưng làm ơn… chị có thể giúp em không? Đi chia tay người yêu cũ hộ em, làm ơn."

"Tại sao lại là chị?" Tôi hỏi thẳng, dù thừa biết câu trả lời. Cô ấy ngại ngùng, nhưng vẫn nói thật.

"Vì chị giống em mà."

"Vậy là em muốn chị giả làm em, rồi đi chia tay với người yêu cũ của em… Chỉ thế thôi?"

"Ừ."

"Sao em không nghĩ đến trước khi làm chuyện này? Giờ em sợ làm người ta tổn thương à?"

"Em… không chịu nổi khi thấy người yêu cũ của em đau khổ. Người ấy đã trải qua quá nhiều rồi."

"Thế mà em nhờ chị đi làm việc này? Sao việc đó lại khiến người ta bớt đau hơn?"

...

Sự im lặng của cô ấy khiến tôi cảm thấy hơi tội lỗi. Mọi khi thì lúc nào cũng hớn hở, vậy mà giờ lại phải nhờ tôi đi dọn rác cho mình. Sao cô ấy dám chứ?

À… khi tôi nói "thân yêu" thì chỉ là mỉa mai thôi.

"Ai vậy? Nếu em muốn chị làm thì phải nói cho chị biết đã."

Aobe-Aum thở phào ngay lập tức. Việc tôi hỏi chứng tỏ tôi sẽ giúp.

Không phải vì tôi tử tế. Mà vì tôi tò mò.

"May."

"Hả?"

"Người yêu cũ của em tên là May."

Đêm tân hôn đẹp đẽ của Aobe-Aum kết thúc bằng sự mệt mỏi của tôi, và tôi chẳng được gì cả.

Điểm sáng duy nhất là cuối cùng ngôi nhà cũng trở lại yên tĩnh, không còn tiếng của Aobe-Aum nài nỉ sự quan tâm nữa.

Thật là phiền phức. Thậm chí tôi còn tự hỏi: "Cô ấy không thấy mệt khi cứ đi quanh nhà nũng nịu suốt sao?"

Thôi kệ, tôi sẽ có một giấc ngủ ngon đêm nay. Không gì tuyệt hơn là cuộn tròn dưới chăn vào đêm đông và ngủ thẳng giấc, không bị làm phiền.

Nhưng dù có mệt mỏi, tôi lại chẳng thể ngủ ngay khi vừa đặt lưng xuống giường. Có lẽ vì tôi không ngừng nghĩ về những gì em gái nói.

May… Người đàn ông nào lại tên là May?

Cái tên đó cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi tưởng tượng người yêu cũ của Aobe-Aum sẽ như thế nào. Nếu tôi giả làm cô ấy và chia tay với anh ta, anh ta sẽ phản ứng ra sao? Tôi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe tiếng gọi lớn ngoài cửa.

"Ai, dậy đi!"

Mẹ tôi đánh thức tôi với giọng lo lắng.

"Gì vậy mẹ? Con vừa mới chợp mắt thôi mà." Tôi nhìn đồng hồ trên bàn. Mới chỉ 2 giờ sáng.

"Dậy nhanh lên, chúng ta phải đi gặp Aum."

"Sao thế? Đây là đêm tân hôn của nó mà, mẹ. Đừng làm phiền họ."

Tôi lười biếng nằm lại giường, nhưng rồi từ từ ngồi dậy khi nghe tiếng khóc nức nở bên cạnh. Mẹ tôi đang khóc òa lên, trông như sắp ngất. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền chạy tới sợ bà ngã.

"Có chuyện gì thế mẹ? Aum bị làm sao?"

"Aum… nó bị tai nạn xe hơi."

"C… cái gì?"

"Nó đang ở bệnh viện. Mau đi thôi… Ba mẹ không thể lái xe được." Mẹ nhìn đôi tay đang run rẩy của mình. "Làm ơn, con chở ba mẹ đến bệnh viện."

Tôi thấy thương mẹ. Dù mẹ không nói, tôi cũng sẽ lái xe.

Không có gì là chắc chắn trong cuộc sống này. Tối qua chúng tôi còn đang vui vẻ, sáng nay đã phải đến bệnh viện vì em gái tôi gặp tai nạn.

Đêm nay, vợ chồng Aobe-Aum định ở khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới. Nhưng vì đói bụng, họ ra ngoài kiếm chút đồ ăn. Có thể vì bất cẩn, hoặc say rượu, họ mất lái và xe bị lật.

Giờ chúng tôi đang ở bệnh viện. Ba mẹ tôi chỉ biết ôm nhau khóc, còn tôi đứng yên không biết phải làm gì. Đầu óc trống rỗng. Tôi có bị sốc không? Có.

Tôi có buồn không? Tôi cũng không chắc. Họ vẫn chưa nói gì về tình trạng của em gái tôi.

Trong lúc chờ đợi, tôi nghĩ đủ thứ. Tôi và Aobe-Aum gặp nhau hàng ngày, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hai chị em sẽ xa nhau. Tôi chưa từng nghĩ hôm qua sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy em khỏe mạnh, cũng chưa bao giờ lo lắng quá nhiều về những người thân yêu, chẳng hạn như Aobe-Aum. Hôm nay là lần đầu tiên tôi bắt đầu nghĩ về việc mình đã gần gũi với cô ấy như thế nào.

Chúng tôi đã biết nhau từ khi còn trong bụng mẹ…

Cả hai lớn lên cùng nhau. Mỗi khi tôi nhìn vào gương, tôi luôn thấy Aobe-Aum ở bên cạnh. Tôi không biết tại sao chúng tôi lại xa cách khi lớn lên đến mức không còn thân thiết nữa.

Có lẽ là vì sự ganh tị. Đúng vậy… Tôi đã ghen tị với cô ấy. Dù bên ngoài chúng tôi giống hệt nhau, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác biệt.

Aobe-Aum lạc quan, còn tôi thì bi quan.

Aobe-Aum được mọi người yêu mến, còn tôi chẳng ai quan tâm. Nếu cô ấy tỉnh lại, liệu tôi có còn nghĩ như vậy không?

Chúng tôi chờ bác sĩ đưa em vào phòng mổ. Tôi nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng. Với người chờ đợi, thời gian như kéo dài vô tận. Nhưng với người đang nằm trong phòng mổ, chắc hẳn còn khủng khϊếp hơn.

Cuối cùng, cánh cửa phòng mổ mở ra. Chúng tôi, những người vẫn kiên nhẫn đợi, vội chạy đến chỗ bác sĩ. Ông ấy trông có vẻ nặng nề, nhưng đã sẵn sàng nói cho chúng tôi biết điều gì vừa xảy ra trong phòng.

"Con trai tôi thế nào rồi, bác sĩ?"

"Bác sĩ ơi, tình hình thế nào? Con gái chúng tôi sao rồi?"

Hai người cùng vào phòng mổ, nhưng gia đình ai nấy chỉ hỏi về người thân của mình. Gia đình tôi cũng vậy.

"Cả hai được đưa đến trong tình trạng rất nguy kịch..." Vị bác sĩ trông rất nghiêm trọng, hít sâu trước khi nói tiếp, như thể ông đã quyết định. "Bệnh nhân nam được tuyên bố tử vong lúc 5 giờ 12 phút sáng."

Tôi nhìn đồng hồ. Khi đó là 5 giờ 14 phút. Bác sĩ vừa thông báo ngay sau khi anh ta mất.

Gia đình chú rể ngã quỵ xuống đất, không còn sức lực. Giờ là đến lượt gia đình tôi.

"Còn bệnh nhân nữ, chúng tôi đã cứu được, nhưng cô ấy vẫn hôn mê. Những gia đình có người thân qua đời, xin vui lòng…"

Vị bác sĩ giờ đây quay sang gia đình chú rể vì họ cần thảo luận về việc xử lý thi thể.

Gia đình tôi không thể nghĩ được gì ngay sau khi nghe từ "hôn mê". Một từ thật nặng nề. Mẹ tôi gục xuống và khóc òa lên, còn tôi thì đứng lặng, không biết phải thể hiện cảm xúc ra sao.

Tôi có nên khóc không... Nhưng Aobe-Aum vẫn còn sống mà.

Tôi có nên buồn không… Liệu có giả tạo không nếu tôi, người chưa từng thể hiện sự quan tâm với cô ấy, lại bỗng dưng xúc động?

Tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó là rời khỏi khu vực đó, đi ra ngoài một mình. Tôi có rất nhiều việc phải làm lúc này.

Chương Tiếp »