Chương 10: Vũ hội vampire
Hắn đặt dĩa táo đang gọt dở lên bàn rồi nhìn sang tôi:
-Cô đang nghĩ cái gì trong đầu thế?
Tôi giật bắn người xua xua tay:
-Nghĩ cái gì mà nghĩ chứ? Anh đa nghi quá rồi!
Hắn chống hai tay xuống ghế rồi dịch người tiến sát tôi, nheo mắt nhìn, còn tôi thì thụt ra sau.
-Mỗi lần cô nhìn tôi với ánh mắt đó là những suy nghĩ trong đầu cô về tôi chẳng tốt đẹp gì…
-Ai…Ai bảo thế?-Tôi toát mồ hôi. Tên này nhìn thấu đầu mình à?
Hắn nhếch mép cười rồi nhổm người lại. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên. Bà Kim vội vàng chạy ra. Một lúc sau, một ông già với vẻ mặt rất hiền từ bước đến chỗ tôi và cúi chào Đây là ai?
-Ông đến rồi à?-Hắn nhàn nhạt hỏi.
-Thái tử Black đã có lời, sao tôi có thể từ chối?-Ông ta khẽ khàng đáp và nhẹ nhàng nheo mắt nhìn sang tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy sợ ông già này.
-Đây là Pháp sư bóng đêm, nhà tiên tri và cũng là nhà pháp sư được trọng dụng của Quốc. Tôi vác ông ta về đây để chữa cho cái chân cô.-Hắn nhìn sang tôi. Tôi không nói gì cả. Còn ông ta cũng chăm chú nhìn tôi vẻ thăm dò. Chợt, mắt ông ta như có tia điện lóe qua và miệng ông nở một nụ cười gian tà.
-Rất vui được gặp cô…-Ông ta chìa tay ra trước mặt tôi. Trông ông ta ma mị đến đáng sợ. Tôi bắt tay ông ta như là một lời chào. Bắt tay xong, ông ta quay sang cúi đầu:
-Đế vương, tôi xin phép ra về…
Ông ta bước ra khỏi nhà tôi còn tôi thì tròn mắt nhìn ông ta. Ông ta không chữa cho tôi sao? Hắn nhìn sang tôi:
-Cô thử đứng dậy tôi xem.
-Hả?-Tôi nhìn qua hắn nhưng rồi cũng gật đầu thử đứng dậy. Thật kì lạ. Tôi không còn cảm giác đau đớn ở chân nữa. Tôi ngạc nhiên tiến thêm vài bước, cũng không đau. Chân tôi đã trở lại bình thường rồi!
-Ông già đó đúng là giỏi.-Hắn nhếch mép vẻ khôn ngạc nhiên là mấy-Khi cô nắm tay ông ta, ông ta đã chữa lành chân cho cô rồi.
Tôi bất ngờ. Ông ta giỏi đến mức đó sao?
-Không phải ai cũng được ông ta chữa đâu-Hắn nói-May có tôi, ông ta mới đồng ý giúp cô đấy.
Tôi cười tươi nhìn :
-Ra là cậu tốt bụng đấy chứ!
Hắn nhìn tôi hơi sững lại rồi vờ lơ đi, nhổm người dậy lấy một lát táo:
-Bình thường.
Tôi nhìn cười. Dù gì thì trông hắn bây giờ cũng đáng yêu không kém Shu là bao!
***
-Pháp sư bóng đêm, ông nói sao?-Sky giật mình chồm người về phía Pháp sư bóng đêm, giọng nói đầy bất ngờ-Ông đã gặp được cô gái đó ư?
Ông ta cười ma mị và khẽ nhếch mép:
-Nhưng cậu sẽ không bao giờ gϊếŧ được cô ta…-Ông ta vuốt ve quả cầu-Vì cô gái đó sau này sẽ có đến hai người con trai bảo vệ…Oái ăm, đế vương hai dòng đó lại cùng yêu cô….
***
Hôm sau, tôi bước đến trường. Cả trường đều đổ mắt nhìn về phía tôi. Sao họ nhìn tôi dữ vậy? Linh Đan chạy đến ôm chầm lấy tôi:
-Hàn My!-Đan gần như sắp khóc-Tớ cứ tưởng không gặp được cậu nữa! ngã như vậy mà lành lặn thế này, đúng là một kì tích!
-Kì tích gì chứ? Cậu đừng lo nhé!-Tôi cười cười nhìn Đan.
-Cậu khỏe chứ?-Đan nhìn quanh người tôi vẻ bất an hết sức, tôi đỡ vai Đan lại cười tươi:
-Khỏe như voi!
-Hay lắm!-Đan vỗ tay-Vậy là cậu vẫn có thể tham dự được rồi!
-Tham dự gì cơ?-Tôi nhíu mày.
Đan nhanh như cắt nắm lấy tay tôi chạy ra bảng tin của trường và chỉ vào bản niêm yết:
-Người ta vừa dán hôm qua đấy!
Tôi nhìn vào tờ giấy kia. Những hoa văn xung quanh trông thật đẹp mắt.
-Vũ…hội…Vam…?-Tôi đọc từng chữ và ngước lên nhìn Đan.
-Đúng thế! Tối nay ở Điện Chúa Tể Hắc Ám sẽ tổ chức vũ hội. Nói đúng hơn là một buổi tiệc cho các Vam giao lưu với nhau ấy mà! Ở đó, chúng ta sẽ được gặp các thái tử và đế vương của các dòng. Và biết đâu may mắn, chúng ta lại được bạch mã hoàng tử nào đó đến mời nhảy một bài thì sao?
Đan hào hứng và đôi mắt hám trai sáng lên tí tởn. Tôi cười xả lả:
-Ờ.. Nhưng tớ không thích những vụ um xùm nhảy nhót như thế này..
-Sao lại không? Nhảy tập thể thì vui lắm nữa cơ!-Đan múa may tay lên tục, cô ấy có vẻ rất mong chờ vào buổi vũ hội, và tôi chợt nhận ra rằng: Vampire không hề có một thế giới u ám như tôi đọc được trước đây, mà là một thế giới tuy mang màu đen nhưng bên trong lại muôn màu muôn sắc. Mọi người ca hát, nhảy múa và thân thiết với nhau như những người bạn quen thân nhau từ trước. Như Shu, như Hàn Linh.
Câu chuyện cứ trôi qua như thế còn tôi thì mải đuổi bắt những suy nghĩ vẩn vơ khó giữ.
-Hàn My! -Một tiếng gọi vang lên làm tôi giật mình thoát ra khỏi cơn mơ màng. Một chàng trai bước đến mang màu vàng hoàng kim của nắng như một thiên thần.
-Shu..-Tôi ngạc nhiên nhìn Shu.
-Em đã đỡ ốm chưa?-Shu dịu dàng nhìn tôi-Chiều hôm qua tôi định đưa em về nhưng không thấy em đâu.. Ai đưa em về thế?
-Del.-Tôi cũng tươi cười nhìn Shu.
-Del?-Shu chợt nhíu mày rồi trở lại với vẻ đáng yêu vốn có của mình, Shu lấy hai tay úp vào má tôi rồi cười cười hỏi-Em còn sốt hay sao mà mặt em nóng thế này?
-Làm gì có ạ!-Tôi bật cười rụt đầu lại để tránh cái hành động hơi bị “thân thiết” của Shu. Rồi Shu nhìn qua bản niêm yết, chớp chớp mắt nhìn qua tôi:
-Em cũng định tham gia hả?
-Thực ra..-Tôi cười xả lả.
-Thế thì hay rồi!-Shu nhìn tôi, đôi mắt Shu sáng rực-Thế tối nay em đi cùng tôi nhé!
-Hả..Shu à.. Thực ra.-Tôi định lên tiếng bảo rằng tôi sẽ ở nhà nhưng Shu hào hứng quá:
-Thật ra năm nào tôi cũng không có bóng bạn nào đi cùng cả nên buồn dễ sợ lắm! Năm nay có em đi cùng thì sẽ vui rất nhiều nhỉ! Chiều nay đi học về em đợi tôi, tôi sẽ đưa em về nhà để tôi biết nhà em ở đâu, sau đó tối biết đường đến đón em!
Thấy Shu vui vẻ quá nên tôi cũng không nỡ từ chối. Đúng là thiên thần, luôn làm người khác phải xiêu lòng.
-Được rồi! Shu! Vì anh là đế vương nên tôi phải tuân theo vậy!-Tôi đùa.
Shu tối sầm mặt mũi rồi lẳng lặng bỏ đi. Shu sao thế? Chẳng lẽ Shu không biết đùa là gì sao?
Tan học, tôi vừa bước ra sân trường đã thấy Shu đứng ở cổng đưa tay vẫy vẫy. Shu có vẻ đã hết buồn bực rồi. Tôi định bước đến chỗ Shu thì hắn từ đâu chạy đến nắm tay tôi giật lại.
-Đi theo tôi.-Hắn lạnh lùng nói.
-Tôi phải đi với Shu rồi..-Tôi cười tươi vỗ vai hắn định bước đi thì hắn gằn giọng giật tôi lại mạnh hơn:
-Tôi bảo là đi với tôi!
Tôi sững sờ nhìn ngạc nhiên chẳng hiểu chuyện gì cả.
Del kéo phăng tôi bước đi làm tôi luống cuống suýt ngã. Hắn đang làm cái quái gì vậy? Ttay hắn lại nắm chặt lấy tay tôi làm tôi không thể nào rút ra được.
-Thả tôi ra…-Tôi nhăn nhó nói to. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng vờ như không nghe thấy và tiếp tục lôi tôi xềnh xệch như lôi một con cún. Hắn lúc nào cũng thế, luôn tự ý áp đảo tôi dù hắn chưa hỏi ý kiến của tôi. Mặt tôi nóng lên và khi tôi đang định giơ chân đạp một phát vào lưng hắn thì hắn chợt dừng lại. Cả người tôi đâm sầm vào lưng hắn. Tôi xoa xoa mũi nhìn lên. Shu đứng trước mặt hắn chặn hắn lại.
-Cô gái này phải đi cùng tôi mất rồi, thái tử.-Shu giằng tôi ra từ tay hắn ra nhưng hắn nhanh tay giữ tay còn lại của tôi vặc lại.
Hắn không nói gì nhưng ánh mắt của hắn nhìn Shu vô cùng tức giận và quyết liệt. Shu chợt nhếch mép. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trên nét mặt Shu có sự lạnh lùng không hề kém hắn.
-Ồ, đây là lần đầu tiên thái tử Black kéo một cô gái nào đó đấy..-Shu cười nhàn nhạt, rồi cúi người ghé vào tai hắn nói-Hay có tình cảm đặc biệt gì đây?
Ngay lập tức nét mặt của hắn đột nhiên sững như băng. Hắn nhìn Shu đầy tức giận. Và hắn thả tay tôi ra, hậm hực bỏ đi. Shu trở lại vẻ dịu dàng nhìn sang tôi:
-Ta đi thôi..
-Ừ..ừm…-Tôi cũng mỉm cười nhìn Shu, chợt quay lại. Ánh mắt hắn giờ trở nên sắc lạnh gai óc hơn bao giờ hết. Đôi mắt ấy như đang ẩn chứa một tiếng gào.
Tiếng xe ngựa lộc cộc dừng trước cổng nhà tôi. Tôi cúi đầu chào Shu:
-Cảm ơn đế vương đã đưa tôi về!
-Ừ! Nhớ tối đấy! Tôi sẽ đến đưa em cùng đến vũ hội.
Chiếc xe ngựa lăn bánh gỗ chạy đi, tôi thở dài bước vào nhà. Hôm nay đúng là thật sự rất kì lạ. Chợt nhớ về đôi mắt ấy, đôi mắt sắc lạnh của hắn, rốt cuộc tại sao trông hắn lại đầy uất hận như thế?
Tôi bước vào phòng, mở tủ đồ ra, chẳng có bộ đầm nào gọi là “đẹp” theo đúng nghĩa cả. Nhưng tôi măc kệ. Tôi lấy ra một bộ lấy màu trắng tinh khôi và mặc vào.
***
7h..
Mọi người váy áo xập xình đi ra đi vào Điện. Ánh đèn, những đèn hoa và những chiếc đèn l*иg đẹp mắt giăng khắp lối tạo nên khung cảnh nhộn nhịp. Trông ai cũng vui vẻ hớn hở nắm tay nhau đi tới đi lui. Bước vào Điện mới thực sự là đẹp. Mọi thứ đều thật sang trọng và đẹp mắt. Đồ trang trí, những vũ công xinh đẹp múa trên bục như những con búp bê sống động. Những bàn tiệc đẹp mắt. Dàn nhạc công thì xướng lên những bài ca cổ điển vô cùng hay. Tôi có cảm tưởng rằng mình đang đi lạc giữa những đêm tiệc lung linh của quý tộc nước Anh nước Pháp ngày xưa. Mọi nguời thì nắm tay nhau nhảy theo tiếng nhạc. Cứ một vòng tròn là lại nhảy chân chéo với nhau, vừa nhảy vừa hát. Khi bản nhạc chuyển sang điệu tango sống động thì mọi người lại nhảy tango cùng nhau. Cứ hai người một cặp trông thật đẹp mắt. Không phân biệt tuổi tác, chức vụ, họ chỉ đơn giản là họ, những vam sống vui vẻ cùng nhau không phân biệt giai cấp. Như ở trước mặt tôi là đế vương King đang nhảy vui vẻ với một cô thôn nữ yêu kiều. Đây có phải là vương quốc vampire thật không vậy? Tôi và Shu cứ đứng thơ thẩn nhìn họ thế là chẳng lâu sau đó, chúng tôi bị họ lôi vào cuộc vui. Trẻ em, bà già, thanh niên đều nắm lấy tay nhau nhảy múa. Đá chân chéo. Xoay một vòng. Rồi cứ vòng tay nhau và nhảy một chân theo điệu nhạc nhộn nhịp. Ai nhảy đẹp thì lại nhảy vào trong thi nhau. Họ thật sự dễ mến! Những vampire vui nhộn khép mình sau lớp màn nhung huyền bí kia.
-Nào cô bé, nhảy lên nào!-Một quý bà vui vẻ nhìn tôi và nắm lấy tay tôi. Vòng tròn ngày càng đông. Tôi hòa vào những tiếng nhạc, tiếng cười. Linh Đan hào hứng như thế cũng phải.
***
Tại một bàn tiệc, ngồi lên ghế nhìn vào đám đông đang nhảy múa om sòm, trong đó có cả Hàn My. Lòng cậu chợt điên lên khi nhớ lại lúc chiều.
-Con bé này.. Sao lại cứ khiến mình bực tức thế cơ chứ?
Del “hừ” giọng và uống cạn ly rượu vang đỏ.
***
Bản nhạc đột nhiên đi trầm xuống. Đám đông giải tán nhưng tiếng cười vẫn còn. Mọi người tản qua những bàn tiệc và nâng rượu chúc tụng lẫn nhau. Bản nhạc một lần nữa lại vang lên nhẹ nhàng đầy lãng mạn như muốn dành cho những cặp tình nhân đang yêu cùng nhau khiêu vũ. Từng cặp trai gái bắt đầu nắm tay nhan bước ra và hòa theo điệu nhạc. Bộ váy đủ lớp của các ô gái cứ xoay theo điệu nhạc như những đóa hoa rực rỡ. Buổi tiệc tuyệt vời và hơn cả những gì tôi nghĩ. Điều đặc biệt là hình như ở đây chẳng cần người dẫn chương trình, tất cả đều tự hiểu qua những nốt nhạc của dàn nhạc đó. Bản nhạc du dương và những ánh đèn trở nên lấp lánh.
Những đôi trai gái nhảy cùng nhau, cứ ngày một nhiều như thế, người già cũng nhảy theo trái tim người già và chỉ còn một vài người còn ngồi lại trên ghế nhìn ngắm họ. Như tôi, Shu và Del. Shu chợt nhổm người lên đi về phía tôi, Shu chìa tay ra mỉm cười:
-Nào.. Cô gái..
-Không..Không!-Tôi rụt đầu lại cười trừ.
Nhưng Shu chẳng có vẻ gì là để ý đến chuyện đó. Shu bước đến gần hơn và kéo tôi ra. Tôi không thích khiêu vũ như thế này! Tôi cố gắng thụt người lại:
-Không… Tôi không thích mà..
Shu cười tươi “không sao đâu” và kéo phăng tôi ra. Chưa biết làm thế nào thì một bàn tay chặn tôi lại và giọng lạnh lùng điếng người bất chợt vang lên:
-Cô ấy đã bảo là không muốn nhảy cơ mà đế vương Evil?
Del?!?