Chương 54: chương 50

Chap 50: Lời nguyền!

Cùng chết?

Ta đột nhiên muốn cười to bởi suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Và rồi, ta cười thật! Nhưng nụ cười này không phát ra tiếng như ý muốn, khóe môi của ta chỉ nhếch lên đủ để mỉa mai sự ngu ngốc của chính ta mà thôi.

Với linh lực ngày một suy yếu hiện giờ ta làm sao có thể kéo Kenshin chết cùng được chứ.

Đây, đúng là một sự thật đáng cười mà!

Ta khẽ thở dài, xoay người lại hòng nhìn được bóng dáng của con người vô tình kia để rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kenshin không cách xa so với chỗ ta đang đứng lắm, hắn đứng quay lưng với ta, hai tay đút trong túi quần, thản nhiên đối mặt với một người đối diện. Ta không thể nhận ra đó là ai cho đến khi người đó không chút khách khí giáng một cú đấm về phía Kenshin, lực đủ để nửa trên của hắn ngả sang một bên.

Không rõ là do quá bất ngờ hay không muốn tránh mà Kenshin đã lãnh trọn cú đấm ấy. Trong khoảng khác đó, ta đã nhận ra người đó – một thiếu niên tóc đen với đôi mắt màu hổ phách. Là Ryan!

- Chắn đường tôi trong nhiều phút, chỉ đến khi công nương yêu quý của anh quay lại mới ra tay. Gây ấn tượng như vậy liệu có lộ liễu quá không? – Kenshin đưa tay lên khóe miệng, lâu đi vệt máu tươi mới rỉ. Đôi mắt sâu của hắn nhìn ta đầy hàm ý.

“Bốp!”

Một cú đấm nữa lại được tung ra, lực mạnh hơn nhiều so với cú đấm ban nãy. Bất ngờ là Kenshin một lần nữa hứng trọn nó.

Ta nhíu mày, đột nhiên nhận ra Ryan chưa bao giờ lỗ mãng đánh người như vậy và Kenshin cũng chưa bao giờ chật vật như bây giờ.

Ta có nên cảm thấy may mắn khi chứng kiến Lần Đầu Tiên của hai thiếu niên xuất sắc này hay không?

- Thằng rác rưởi, tốt nhất là mày đừng lại gần em gái tao lần nữa. Tao không chắc là sẽ chỉ đấm “chay” nếu mày cố ý có lần sau! – Ryan nghiến răng, rõ ràng đang rất giận.

Đáp lại sự giận dữ ấy chỉ là sự bình thản của Kenshin. Hắn hơi nhún vai, nhườn mày nói:

- Vậy sao? Nhưng liệu công tước có chắc tôi nên tránh xa Emi không? Hay là người đó nên là anh, kẻ bệnh hoạn yêu em gái mình nhỉ? – Vẻ giễu cợt của Kenshin vụt tắt thay vào đó là sự nghiêm túc, lạnh lẽo cực điểm.

Ta chấn động và hiễn nhiên, Ryan cũng thế!

Mấp máy đôi môi, ta run run hỏi:

- Người đang nói cái gì vậy?

Kenshin hừ lạnh, nhàn nhạt nói:

- Emi không biết sao? Anh trai song sinh của Emi luôn nhìn cô với cái nhìn của một người đang yêu đấy! Cứ như thể thiếu cô hắn sẽ không sống nổi vậy. Thật ghê tởm và tội lỗi!

Ta không biết làm sao Kenshin biết được chuyện này nhưng thái độ khinh miệt và giễu cợt tình cảm người khác của hắn khiến ta tức giận muốn điên lên. Và cơn giận ấy càng trở nên dữ dội khi ta bắt gặp biểu cảm của Ryan. Anh ấy vẫn đứng đó, chỉ là đã cúi đầu xuống, đôi mắt hổ phách đã bị mái tóc đen che khuất, ở bên hông, hai bàn tay đâng siết chặt lại đến tứa máu.

Không biết dũng khí từ đâu mà có, ta bước vội đến, hung hăng vung tay giáng một bạt tai xuống khuôn mặt đã từng xuất hiện rất nhiều trong giấc mộng của ta kia. Nhưng lần này, không trúng! Hắn dễ dàng bắt lấy cổ tay ta, khóa chặt.

- Tôi nói không đúng sao? – Kenshin trầm giọng hỏi, bàn tay gia tăng lực, siết cổ tay ta đến phát đau.

- Ngươi đúng là đồ rác rưởi, Kenshin! Ngươi nghĩ một anh trai yêu em gái mình là sai sao? Ngươi gọi người không thể thiếu ta là tội nhân, gọi tình yêu người ấy dành cho ta là tội lỗi à?

- Đừng nói nữa! Những gì hắn ta nói là thật, không sai chút nào! – Ryan gào lên, đau khổ đưa hai bàn tay đang tứa máu lên, ôm lấy khuôn mặt: Anh yêu em! Đó là tội, và anh sẽ bị đày xuống địa ngục vì tội lỗi của mình! – Nước mắt anh ứa ra, thoát ra khỏi kẽ tay, hòa với máu, chảy xuống. Trong nỗi đau đớn, giọng anh trở nên ngắt quãng: Là anh…người nên tránh xa em phải là anh mới đúng! Anh không thể để tình cảm dơ bẩn của mình làm ô uế em được!

Ta lắc đầu, cứng nhắc. Nước mắt đột nhiên ứa ra, theo gò má, lăn xuống.

Không phải đâu! Ryan mà Emi lẫn Ime biết không phải như thế này.

Ryan luôn kiêu hãnh, Ryan tài năng, Ryan như ngôi sao sáng chói biến đi đâu mất rồi?

Ryan sao có thể chật vật, yếu đuối như thế này?

Vùng mạnh ra khỏi bàn tay của Kenshin, ta chìa tay về người anh trai song sinh của mình, thì thào:

- Không đâu, Ryan! Anh cũng biết mà, đúng không? Em cũng rất bẩn, rất bẩn ấy. Vậy nên anh không cần lo, cũng không phải tránh xa em, nếu không em sẽ nghĩ anh ghét em đó!

- Ha…hahahaha! – Ryan lùi lại vài bước, cười điên dại, lí trí dường như không còn tồn tại: Thần linh đã dạy rằng nếu như chân ngươi chót nhúng chàm thì hãy chặt nó đi, nếu như tay ngươi vấy máu thì hãy cắt phăng nó đi và nếu như đôi mắt ngươi đã nhìn thấy những gì dơ bẩn thì hãy lôi nó ra, hãy để ngươi được trong sạch, có vậy mới có thể qua cổng thiên đường. Vậy mà anh chẳng thể nào cắt bỏ được tình cảm này, anh thật sự phát điên rồi!

Rồi anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kenshin bằng đôi mắt trợn tròn, hằn học và hoang dại:

- Kenshin, mày đừng vội đắc ý! Một kẻ như mày rồi cũng sẽ cô độc đến chết thôi, vĩnh viễn không được yêu thương và sẽ mãi như thế, một mình! – Ryan đay nghiến rồi xoay người, sử dụng năng lực phi thân đi, mất hút giữa nền trời đông xám xịt.

Ta chết lặng, cánh tay vẫn vươn ra, chưa hề buông xuống.

Sao anh lại trở nên như vậy? Sao ta lại thành ra thế này? Chuyện gì đã xảy ra với hai anh em chúng ta thế?

Hơn chục năm sống trên đời, ta biết cuộc sông của mình chẳng tốt đẹp gì, nhưng ta vẫn cứ tồn tại với linh hồn mục rỗng. Ta đẫ nghĩ anh thật may mắn, anh tốt hơn ta nhiều nhưng dường như ta sai rồi.

Ta khóc!

Rồi rất lâu, rất lâu sau, hai cánh tay của ta thõng xuống, cả cơ thể như bị rút hết sự sống, ngã vật xuống. Đất trời như chao đào.

“Ta nguyền rủa những đứa trẻ mà sau này các ngươi sẽ sinh ra. Chúng sẽ chịu một số mệnh khắc nghiệt, bị dày vò giữa những cái tôi của bản thân, chịu đau đớn, đày đọa bởi chính tình yêu của mình và chết khi tâm hồn hoàn toàn ô uế. Vật hiến tế để lời nguyền trở thành hiện thực chính là… sinh mệnh của ta!”