Chương 40: chương 37.1

Chap 37.1: Thời cơ

Đông đến, gió bắt đầu thổi mạnh. Cây cối trở nên khẳng khiu, trơ trụi.

Pháp thuật là dùng thần chú để biến sức mạnh của tự nhiên thành sức mạnh của bản thân, vậy nên linh lực của ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều khi mùa đông đến.

Chọn buổi tối cuối tuần, ta lấy cớ mệt mỏi để không tham gia bữa party sau một tuần học tập căng thẳng để bí mật rời trường, đến nhà bá tước Watanabe.

Cuối tuần, tuyết rơi nhiều khiến mặt đất phủ một lớp trắng xóa. Ai nấy qua lại trên đường đều mang một đôi giày ướt bởi tuyết. Không ai biết ta là ai và cũng không bận tâm điều đó, thế nên ta chẳng việc gì phải giả mù. Bước vào khoang tàu, ta khẽ thở ra một hơi, tự hỏi rằng liệu ta có chắc về quyết định của mình? Thật tệ khi ta vẫn chưa đủ tàn nhẫn, cho đến bây giờ ta vẫn cứ đinh ninh là mình có thể nhưng mà ta đã cảm thấy mình có chút run rồi.

Tàu đến ga chậm hơn so với dự kiến 10 phút do tuyết. Ta quấn chặt cái khăn quàng cổ, ra khỏi ga, bắt taxi đến một căn hộ ở tòa cao ốc gần biển. Chiếc thang máy đưa ta lên tầng 36 và khi cánh cửa nặng nề mở ra, một gã thanh niên đã đứng đó chờ. Hắn cúi chào, ra hiệu cho ta đi theo sau vàbăng qua nhiều khúc ngoặt rồi cuối cùng dừng lại ở trước một căn hộ. Hiểu ý, ta bước vào. Đối mặt với ta là một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang viết thư pháp.

- Công nương Sawada, cô đến rồi? – Người đàn ông nhận ra sự có mặt của ta liền dừng bút, kính cẩn chào hỏi.

- Ông đã biết? – Ta đưa mắt dò hỏi.

- Ôi! Công nương Sawada đáng thương, tiếc cho người đã bị gia đình khinh rẻ!

Ta cúi đầu, để mái tóc đang buông xõa che đi nụ cười nửa miệng, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông ta, khẳng định:

- Ta chưa từng coi đó là gia đình mình!

Ông ta có chút ngẩn người, có lẽ là bị thái độ lạnh lùng của ta làm cho giật mình. Nhưng rất nhanh, ông ta nở một nụ cười lấy lòng, nói:

- Ta biết, cho nên ta muốn người ra mặt, đứng đầu phe phản loạn của bọn ta. Hiện giờ trong Hoàng gia, ta rất có chỗ đứng, không ai biết thân phận của ta cả.

Ta gật đầu, thay cho lời đồng ý. Cuối cùng thì, thời cơ của ta cũng đến, thời cơ…

- Bá tước Watanabe! – Ta hờ hững lên tiếng: ông biết là ta đang chạy trốn chứ? Với thân phận này, e rằng không được bao lâu ta cũng bị lộ.

- Chuyện đó người yên tâm, ta sẽ tạo ra một cái chết cho thân phận này và đưa người đến căn cứ bí mật ở rừng Aokigahara, nơi đó rất an toàn!

- Nếu vậy thì ta yên tâm rồi! – Ta cười thành tiếng, vô cùng hài lòng.

- Chắc chắn mọi người ở căn cứ sẽ đón chào người nồng nhiệt, sự gia nhập của người sẽ tạo nên sức mạnh to lớn của bè phái chúng ta! Người là người của Hoàng gia, chúng ta sẽ đưa người lên làm Nữ thần bệ hạ đầu tiên của lịch sử! – Giọng ông ta có chút phấn khích.

Ta cười mỉm, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói:

- Đến đây thôi bá tước, ta sẽ liên lạc với ngài ngay khi sẵn sàng. Chúng ta sẽ còn gặp lại!

Đúng vậy, chúng ta sẽ còn gặp lại nhưng không phải là ở căn cứ đâu. Ta đến đây, gặp ngươi không phải để trở thành thủ lĩnh của bè phái làm phản. Bá tước Watanabe, ông cũng thật khinh thường ta rồi đấy. Sao ta có thể không đoán ra mục đích của ông? Ông nghĩ ta là một con bé ngu ngốc bị che mắt bởi hận thù sao? Không đâu, lần gặp sắp tới, ông sẽ thấy rõ bộ mặt thật của con bé ông khinh thường đấy. Ngọn lửa căm thù trong lòng ta, nó đang cháy rực hơn bao giờ hết. Và kế hoạch của ta, chắc chắn sẽ thành công.

————

Dù đã cố trở về sớm nhất có thể nhưng khi ta đến trường, trời đã bắt đầu sáng. Ta vội vào phòng, lấy hình nhân đã được gấp sẵn biến nó thành Misuzu dồng thời ra lệnh cho nó sinh hoạt như một Misuzu bình thường. Mặt khác, ta triệu hồi thức thần, sai nó đem một lá thư đến chỗ Ryu . Sau đó, ta uống thuốc để trở lại về hình dáng cũ, chỉnh sửa mái tóc sao cho giống Sawada Ryan – anh trai ta và khoác vội một chiếc áo choàng, cầm lấy tấm gương nạm ngọc trên bàn, theo gió bay đến khu rừng Aokigahara.

Aokigahara – khu rừng được coi là một trong số những nơi có thể ngắm núi Phú sĩ đẹp nhất. Nhưng nó cũng là nơi có nhiều ma quỷ tồn tại khi mà ở đây là địa điểm rất tốt để bỏ mặc người cao tuổi cho đến khi chết đói và kiệt nước khi đói kém và cũng là nơi rất tốt để tự tử. Hằng đêm người ta vẫn nghe thấy những tiếng khóc, tiếng kêu gào của hồn ma hòa vào những cơn gió lạnh buốt và tiếng là cây xào xạc.

Rừng tối, tiếng gió hú ghê rợn vang lên không ngớt và tuyết rơi ngày một nhiều. Trong bóng tối, những gốc cây và cành cây làm như những con quái thú cản đường khiến ta không thể tăng tốc độ. Không ít lần, ta bắt gặp gương lược, giày dép, bộ xương của những kẻ đã chết để lại. Thậm chí còn bắt gặp những cái xác còn treo lơ lửng trên các cành cây đã bị thú rừng kéo mất một phần. Ta thở mạnh, một luồng khói theo đó đi ra, hòa lần vào không khí ghê rợn của khu rừng.

Bỗng nhiên, một giọng nói phát ra, âm lượng không lớn nhưng vẫn đủ làm ta giật mình khi ở giữa một khu rừng tĩnh lặng như thế này. Ta hét lớn bằng cái giọng ồm ồm đã được đổi bằng một thứ thuốc của phù thủy:

- Ai?

Ta căng mắt, cố xác định kẻ lạ mặt. Bàn tay túm chặt vạt áo.

- Là anh, Ryu đây! Ryan, em yêu cầu chi viện Kị Pháp đên đây làm gì?

- À, anh tạm thời ọi người ẩn thân đi, một lát nữa anh sẽ hiểu!

Ryu hơi ngẩn người nhưng không hói gì thêm mà lặng lẽ cùng Kị pháp được điều đến ẩn thân. Ta cười nhạt, lấy ra chiếc gương nạm ngọc, lẩm nhẩm thần chú và nôn nóng chờ bá tước Watanabe xuất hiện.

- Công nương, cô sẵn sàng rồi?

- Tôi đang ở Aokigahara, ông sẽ đến đón tôi chứ!

- Thật sao? Có điều gì khiến công nương gấp gáp vậy? Xin người chờ một chút, tôi sẽ cho thuộc hạ đến ngay!

Một lúc sau, gã thanh niên tối qua ta gặp xuất hiện. Và vẫn như lần đầu, hắn không nói gì, chỉ lặng lặng ra hiệu cho ta theo sau. Bước từng bước trên mặt đất gồ ghế, lâu lâu ta nhìn ra phía sau để chắc rằng Ryu cùng Kị pháp không hề mất dầu.

Dường như nhìn ra hành đồng mất tự nhiên của ta, gã thanh niên mở lời:

- Công nương, có chuyện gì sao?

- Không có gì, chỉ là có chút lạnh!

- Giọng người có hơi khác? – Câu hỏi của hắn mang tính chất một lời khẳng định.

- Ta bị cảm! – Ta cười cười, nói dối không chớp mắt.

Hắn im lặng, không nói gì thêm nữa.

Một lúc lâu sau, hắn dừng lại, chạm nhẹ vào một thân cây đổ. Ngay lập tức, thân cây cổ thụ có bề ngoài mục rỗng đó tách ra, mở ra một đường hầm dẫn xuống lòng đất như con đường đến địa ngục. Ở dưới đó, một đoàn người đang bước dần lên. Bá tước Watanabe nhìn thấy ta, lên tiếng:

- Chào mừng công nương!

- À! – Ta cười lạnh, sau đó lớn tiếng: Nhanh lên, chính hắn! Nam tước Watanabe là một trong những kẻ cầm đầu quân phiến loạn!