Chương 35: chương 33

Chap 33: Thế mạng

Từ khe hở giữa song sắt, gió lùa từng cơn lạnh thấu xương vào trong phòng giam vốn đã rất lạnh lẽo. Ta im lặng, nghe từng đợt gió về. Ta đang chờ, đang chờ gió mang theo tuyết để ta biết thời cơ đã đến. Và hiển nhiên, những cơn gió lạnh bất thường giữa thu là do ta tạo ra.

Ta có sức mạnh của nguyên tố nước nhưng bởi vì Emi nguyên tố đó đã trở thành băng tuyết, tất cả là do cú sốc mà cô ta phải chịu tạo nên. Emi, có lẽ giờ này cô ta cũng giống ta ngày trước nhưng điểm khác nhau ở chỗ, cô ta tự phong bế chính mình còn ta là bị ép buộc.

Vài phút nữa thôi, khi ta thoát khỏi nơi này, ta sẽ trả thù và hưởng thụ mùi đau khổ của lũ người đã từng khinh bỉ và hành hạ ta.

Đột nhiên, có tiếng bước chân nặng nềphát ra. Ta thu người, giả bộ như đang lạnh cóng.

Tiếng bước chân ngày càng rõ, ta biết ai đó đã đến rất gần.

- Emi! – Người đó nắm lấy song sắt, lên tiếng.

Emi, là ta, mà cũng không phải là ta. Emi của ngày xưa đã biết mất, nếu đến tìm cô ta thì người này đã sai lầm rồi.

Thế nhưng, ta vẫn ngẩng đầu, đưa ánh mắt hờ hững về phía người vừa đến. Phải mất một lúc ta mới có thể nhận ra được người đó.

Là Ryan!

Ryan lạnh lùng, kiêu hạnh, ngạo mạn sao giờ đây như một xác chết thế kia? Sợ rằng so với khuôn mặt vì mất máu của ta còn có phần tái hơn, xanh hơn.

- Emi! Anh chỉ mới đi huấn luyện có chút thôi, vậy mà sao lại xảy ra chuyện này? – Tuy câu nói là thế, nhưng giọng anh ta rất nhẹ nhàng.

Là một người anh thật tốt, thật quan tâm em gái. Ngữ khí của anh ta khiến ta cảm thấy như anh ta đang trách bản thân thì đúng hơn.

Nhưng thật lạ, rõ ràng giọng điệu đầy quan tâm này, từ rất lâu, rất lâu chỉ còn hiện diện trong hồi ức. Vậy mà hôm nay, lại được nghe thấy. Phải chăng khi có chuyện, con người ta mới hoảng hốt nhận ra người mình thương yêu.

Nhưng không phải là đã quá trễ rồi sao? Nếu như trước đây Ryan cũng tốt với Emi thế này, có lẽ cô ta đã không rơi vào bước đường này.

- Thật may! – Ryan thở phào.

Ta khó hiểu. May?

- Thật may là em chưa có làm sao và…anh vẫn là đến kịp!

Ta định tặng cho anh ta một nụ cười nhạo. Nhưng ý định ấy ngay lập tức bị ta ném vào sọt để thay vào đó là biểu tình kinh ngạc tột độ.

Ryan…anh ta đang bẻ song sắt!

Dưới sức nóng của bàn tay, thanh sắt dễ dàng bị bẻ cong.

Đây là ngu ngốc hay gì đây?Tiêu hao linh lực như vậy chỉ để được vào đây với em gái? Đây thật là Ryan tuổi trẻ tài cao?

Ta tò mò nhưng không hỏi. Bởi vì tò mò chỉ đơn giản là tò mò, đó không phải là quan tâm!

Gió rét lùa vào nhưng trên trán Ryan lại lấm tấm mồ hôi. Bước đi một cách xiêu vẹo, anh ta tiến đến gần ta, ngồi thụp xuống.

Tại sao lại bước đi xiêu vẹo? Vì đau lòng hay tốn linh lực?

Tình trạng bên ngoài của ta hiện giờ rất thảm hại, hai tay bị gãy, trên đầu là vết thương to đùng và mái tóc thì bị cắt ngắn ngủn, te tua như một tấm rẻ rách. Một người anh trai như thế nào không thể đau lòng khi thấy em gái mình như vậy. Chỉ là đau lòng đến mức đi đứng xiêu vẹo thì thật là…

- Emi! – Ryan đưa tay vuôn ve gò má của ta, thì thào: Sao trước đây không nghe lời anh?

Ta im lặng không đáp, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ryan không quan tâm, anh ta vòng tay, ôm lấy tôi. Hơi ấm từ anh ta khiến ta khó chịu, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn ngồi im.

Ta hỏi:

- Chất vấn thì có ích gì?

Đúng vậy, chất vấn thì có ích gì? Chất vấn thì Emi ngày xưa quay trờ lại được sao?

- Là đang trách anh sao? – Ryan tựa cằm lên vài tôi, vòng tay của anh ta càng thêm siết chặt: Trách anh mở miệng chất vấn hay trách anh bây giờ mới tỏ vẻ quan tâm em?

Cả hai.

Ta biết rõ, bởi vì nỗi oán hận của cơ thể này dành cho Ryan nhiều lắm.

Nhưng ta vẫn giữ im lặng. Đây là lần cuối cùng, ta ngoan ngoãn.

- Emi, còn nhớ không? Ngày xưa, anh hai đã hứa, dù chuyện gì xảy ra, anh hai vẫn yêu quý Emi,

không hề thay đổi.

- Emi, từ trước đến nay, anh cũng chưa từng cho em là nỗi nhục. Nhưng mà anh tránh mặt em, không nói chuyện với em là do anh sợ mà thôi!

Giọng Ryan ngày càng ngắt quãng. Ta cảm thấy anh ta có chút run.

- Emi, em biết không? Có một truyền thuyết thế này: nếu một cặp đôi không đến được với nhau thì kiếp sau sẽ đầu thai làm sinh đôi. Vì lúc đó có chung huyết thống nên hai người mãi mãi không bao giờ yêu nhau được, coi như…là một sự trừng phạt vì dám nẫng tay trên của thần chết! Anh nghĩ…mình phải chịu sự trừng phạt rồi.

Ta che giấu sự giật mình nhưng không thể che đi cái hành động xuẩn ngốc là bất giác siết chặt vạt áo của Ryan. Ta đang hoài nghi có phải mình đang nghe lầm không.

Bên tai ta đột nhiên vang lên tiếng cười khỗ khẽ khàng.

- Hẳn là em đang sợ hãi anh? Biết làm sao đây? Anh cũng sợ chình mình…sao anh có thể…yêu chính em gái ruột của mình chứ?

Vài giọt nước âm ấm thấm trên vai ta…

- Emi, anh không biết thế nào là yêu. Nhưng mọi thứ về em đều khiến anh yếu đuối.

Tôi cụp mắt. Thì ra là vậy.

Một mối tình lσạи ɭυâи đã đẩy Ryan vào nỗi sợ hại. Rồi từ nỗi sợ hãi chuyển thành sự chối bỏ và trốn tránh.

Để rồi Emi vẫn ngây thơ đinh ninh rằng, mình là cái vết nhơ anh trai mình không thể giấu mà không hề biết, anh trai mình yêu mình đến thế nào.

Không phải tình anh em đơn thuần, là tình yêu của một chàng trai dành ột cô gái.

Thật tội lỗi đến đáng cười. Liệu ai có thể tin đây?

Emi thánh thiện, cô có nhìn thấy, có nghe thấy không? Chắc hẳn là cô chẳng cảm thấy gì đi, vì vốn dĩ cô vốn chỉ là linh hồn thôi, không phải sao?

Vốn dĩ ta cũng là em gái Ryan nhưng đã không còn là cô em gái trước đây, vì thế ta sẽ chẳng vì chuyện này mà bận tâm. Con người thật ngu ngốc, nếu đã yêu thì sao không có nói ra để rồi lại hiểu nhầm như vậy. Ta là ác quỷ, sẽ không yêu nhưng nếu ghét ta sẽ hại chứ không để trong lòng đâu.

Dường như đã lấy lại sự bình tĩnh, vòng tay của Ryan dần buông lòng. Anh ta cởϊ áσ khoác, chùm lên đầu ta, cười buồn:

- Emi, chùm lấy cái này và trốn mau đi.

Ta nhìn sâu vào đôi mắt hổ phát của người đối diện, im lặng.

- Đừng lo, chúng ta vốn là sinh đôi mà! Dũng cảm và trốn thật xa đi! – Vừa nói, anh ta vừa giải phong ấn và dây xích cho ta và tự trói lấy mình.

Nếu là trước đây, Emi có lẽ sẽ nói: “Em không đi đâu hết, đừng lo!” hoặc ít nhất cô ta cũng sẽ hỏi: “Còn anh thì sao?”

Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ Emi chỉ dành một sự cảm thán ột kẻ dại tình ngu ngốc.

Thế mạng sao? Ryan, anh đang nghĩ gì vậy?

Không cần có anh, ta cũng có thể tự cứu lấy bản thân. Chỉ là nếu đã như vậy, ta sẽ không can ngăn đâu.

Ta cụp mắt, đứng dậy, kéo áo, thản nhiên bước ra khỏi phòng giam mà không chút lưu luyến kẻ thế mạng ình. Đến cửa cuối cùng, kẻ canh gác hỏi:

- Sao đầu cậu lại có vết thương vậy?

Ta cười lạnh:

- Cần ngươi quan tâm sao?

Đúng vậy, cái chết sẽ đến rất nhanh với những kẻ chọc mũi vào chuyện của ta.

Ra phía ngoài, ta theo gió bay đi trong vô định. Ta vốn là nước, không có khả năng bay. Nhưng giờ ta giống như một bông tuyết, có thể bay lơ lửng trên không trung, đương nhiên tốc độ không lớn.

Ta nghĩ từ giờ, ta sẽ chẳng còn gì vướng bận.

——————

Cuối ngày, hoàng hôn buông. Đây chính là lúc Emi mà bây giờ Ryan sẽ bị thiêu sống.

Ta ngồi trên một cành cây cách đó phía xa, nhìn về phía dàn hoả thiêu. Quanh đó, là hàng ngàn pháp sư đến chứng kiến.

Từ xa ta thấy Ryan với một những cái gông lạnh lẽo. Anh ta bước đến với cái chết rất thản nhiên, không có chút biểu hiện của sự do dự hay sợ hãi.

Cái chết vốn không đáng sợ, đáng sợ là cảm giác sợ chết kia.

Ta cười nhạt. Tự hỏi rằng sao anh ta lại ngốc như vậy. Chết để kẻ khác được sống?

Không phải khi yêu, con người ta rất ích kỉ sao? Vì lẽ gì anh ta lại sẵn sàng hy sinh?

Bước vào kết giới thiêu, đối mặt với năm vị đại pháp sư bịt mặt có vai trò đao phủ, khuôn mặt của Ryan vẫn không biến sắc.

Tiếng cầu nguyện siêu thoát…

Tiếng gió…

Tiếng xì xào…

Tất cả tạo thành một bản hoà tấu vô cùng kinh dị tiễn đưa anh ta đến với Thần Chết.

Ryan ngẩng đầu, anh ta đang nghĩ gì, tất nhiên sẽ chẳng ai hay.

Các pháp sư đọc thần chú, ngọn lửa bùng lên, rất nhanh nhấn chìm anh ta vào máu đỏ của lửa. Như cái lưỡi của một con dã thú, ngọn lửa cũng rất nhanh nuốt chửng người bị hành hình.

Ta lặng người…vô cùng hoang mang…

Run rẩy đưa tay chạm vào má để rồi giật mình thảng thốt…đây là…nước mắt của ai? Là ai… đang khóc?