Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 33: chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 31: Hận

Qua ô cửa thông gió có song sắt, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào, soi sáng căn phòng giam đầy những sợi dây xích.

Tôi ngồi thụp giữa phòng, ngẩng đầu ngắm ánh trăng bàng bạc. Tôi đã rất chờ thời khắc này, đã nhiều lần ảo tưởng mình và gia đình cùng ăn tsukimi – dango, ngắm nhìn ba uống sake và cả nhà cùng nhau trò chuyện, có thể hào hứng khoe với Kenshin tsukimi tự làm, có thể đi dạo cùng cậu ấy dưới tán phong xào xạc và ánh trăng tuyệt đẹp này.

Bất giác đổi tư thế, tôi giật mình khi thấy người ấy đã đứng cạnh từ bao giờ. Chỉ cách một lớp song sắt mà tôi cảm thấy xa quá!

- Đừng lo! – Tôi lên tiếng: Tôi sẽ ổn thôi!

- Vậy sao? – Người ấy cao giọng, nở một nụ cười thật đẹp và cũng thật tàn nhẫn: Không phải cô sẽ bị thiêu sống vào ngày mai sao?

Tôi chẳng nghe thấy gì hết.

Đúng vậy, chẳng nghe thấy gì. Kenshin đang hỏi tôi có ổn không đúng không? Hay là cậu ấn chấn an tôi rằng, “đừng sợ, sẽ không có gì xảy ra hết!”?

Ai đó, làm ơn nói đúng đi!

Hay là người trước mặt tôi không phải cậu ấy, không phải Kenshin?

Kenshin, cậu ấy dù lạnh lùng nhưng sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế…

- Kế hoạch mà tôi gây dựng hơn chục năm trời lại có nguy cơ sụp đổ chỉ vì cô. Emi, cô nói xem, cô nên đền tôi cái gì đây, cái gì đây hả! – Con người lạ mang khuôn mặt quen thuộc ấy khẽ rít, hệt như tiếng một con rắn độc trong đêm tối.

Tôi thu người, hai bàn tay cố chụp lấy đôi tai, bịt chặt. Tôi… chẳng nghe thấy gì hết…

Con người ấy đột nhiên bật cười, tiếng cười ghê rợn vang trong không gian vừa kín vừa tối tạo nên những tiếng vọng đáng sợ như tiếng khóc của ma quỷ. Tôi sợ hãi, đơ người nhưng bàn tay vẫn không buông lơi.

Rồi con người ấy ngồi xuống, đôi mắt nheo lại, cái giọng khàn mà u ám lại phát ra:

- Sawada Emi, có lẽ cô chẳng thể ngờ tôi phản bội cô đâu nhỉ? À không, không thể gọi là phản bội được bởi tôi đâu có yêu cô! – Nét cười nhạo hiện rõ trên đôi môi mỏng bạc, Kenshin vươn tay, nghịch nghịch vài lọn tóc của tôi: Thật đáng thương!

Tôi lắc đầu…

Thứ âm thanh khốn khϊếp này. Tại sao cứ lọt vào tai tôi thế?

Tôi mím môi, điên cuồng chối bỏ câu nói của người đối diện. Chắc chắn đây là một cơn ác mộng, mà cũng có lẽ hôm nay là ngày nói dối.

Thế nhưng ánh trăng sáng chiếu qua cửa thông gió như tát vào mặt tôi mà nói rằng “Đồ ngu, hôm nay là rằm tháng tám, mùa thu tháng 9”.

Tôi bị “đánh” đến mụ mị, đờ đẫn đầu óc rồi sao?

Ừ, có thể lắm chứ, thế nên tôi chẳng nghe thấy gì hết.

Đột nhiên Kenshin giật mạnh tóc tôi, da đầu bị kéo căng đến rỉ máu. Theo đường nét khuôn mặt, máu chảy dần xuống, vài giọt chảy đến khoé mắt, vài giọt đọng ở trên mi hệt như những giọt huyết lệ tuyệt mĩ. Và rồi vài phút sau, thứ dịch đỏ ấm nóng ấy rã ra, tan trong không khí và biến mất không một giấu vết.

Kenshin cười, dường như có vẻ thích thú lắm. Thả lỏng lọn tóc, cậu ta lại xoay xoay nó như một đứa trẻ nghịch đồ chơi và nói:

- Kết cục này cũng là do cô tự chọn lấy thôi, Emi. Hận tôi cũng được mà căm ghét tôi cũng được. Tôi không quan tâm đâu!

Rồi cậu ta lại nói:

- Cô hẳn là không biết cái ngày chúng ta có nụ hôn đầu ấy…- Kenshin làm bộ dạng hoài niệm nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười mỉa mai: Tôi biết là cô đang trốn vì lời dặn của anh trai cho nên tôi tìm cô, muốn nhanh chóng xin được tí huyết. Những vết thương mà tôi biện hộ là đành thức cô là do vài cái tát của tôi mà ra. Đáng tiếc, máu của cô có thể bốc hơi! – Ngừng một lúc, cậu ta nói tiếp: Còn cái nụ hôn “tình cờ” ấy cũng là do tôi dễ dàng tạo dựng nhờ một viên đá thôi! Lũ con gái hay cho đó là định mệnh!

Tôi cứng người.

Lệ từ hốc mắt trống rỗng bắt đầu tuôn.

- Sau đó tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cô và lão Pháp sư bóng tối. Khi cô rời đi, tôi đã thoả thuận với lão rằng tôi sẽ giúp lão phá kết giới của trường. Lão có mạng cô còn tôi có máu, đôi bên cùng có lợi. Đáng tiếc, cho dù có giữ máu cô trong bình thuỷ tinh, nó vẫn biến mất.

Tôi tiếp tục lắc đầu…

Nhớ lần đó tôi đã hét rất to để cầu cứu, nhưng là tôi đã ngu ngốc cầu xin kẻ định hại mình sao?

- Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, chúng ta đã có một buổi tối rất lãng mạn đấy! – Kenshin cười khẩy, đưa ngón tay cái quệt đi nước mắt của tôi.

Tôi từ đờ đẫn chuyển sang sợ hãi. Bàn tay run rẩy nhưng vẫn cố bịt chặt lấy tai.

- Và rồi sau đó khi cô từ chối lời tỏ tình của tôi, tôi đã biết, tôi cần phải phá huỷ tình bạn của cô và Akêmi. Chỉ có như thế, cô mới có thể chủ động tìm tôi, chỉ có thể bộc bạch với tôi, tin tưởng một mình tôi rồi yêu tôi. Tình bạn vốn giống như pha lê, chỉ một tác động nhỏ nhoi thôi cũng đủ phá vỡ, hiểu không?

- Mà anh trai cô cũng chó thật, mọi việc tôi làm gần như đánh hơi được hết. Thế nên tôi buộc phải trở thành Kenshin. Thực ra tôi cũng không ngờ Emi lại yêu Kenshin, yêu một kẻ thấp kém thay vì Raito hoàn hảo về mọi mặt.

- À quên, cái trò nhân duyên đó cũng chỉ trò mà tôi bày ra tôi. Cô không tưởng là thật đấy chứ? Với lại căn bệnh của ba cô, cũng là do tôi mà ra đấy!

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa! – Tôi hét lên, bịt chặt tai lại, nước mắt dàn dụa.

Làm ơn, hãy nói rằng đây là mơ. Hãy nói đây không phải sự thật, không phải, không phải.

- Cô phải nghe chứ! – Kenshin nghiến răng, chụp lấy tay tôi: Cô phải hiểu là kế hoạch hoàn mĩ như vậy lại bị phá hỏng vào phút chót là tại cô chứ!

Tôi vùng vẫy, cố lê mình ra phía sau. Nhầm rồi, đây không phải Kenshin, đây chỉ là một con quỷ đội lốt cậu ấy. Kenshin, cậu ấy sẽ không tàn nhẫn với tôi vậy đâu.

Rắc

Hai cánh tay tôi bị bẻ gãy, cho nên, tai bắt buộc phải nghe. Tay không đau, nhưng tim thì đau quá!

Dùng một tay nâng cằm tôi lên, Kenshin nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù tột độ:

- Tôi cứ tưởng cô nhút nhát, ích kỉ và hận cha mẹ mình. Ai ngờ cô có thể đứng ra nhận tội chứ? Emi, tôi căm thù cô!

Nước mắt tôi ngừng rơi, có lẽ đã quá đau nên không khóc được. Những lời nói của cậu ta còn khiến tôi đau hơn cả việc ba cầu xin tôi.

Đưa mắt nhìn vào đôi đồng tử màu đen ấy, tôi thì thào:

- Tại sao?

Đúng vậy…tại sao?

Tại sao cậu mất nhiều công sức để gần tôi như vậy?

Tại sao cậu có thể làm những điều khủng khϊếp ấy?

Tại sao cậu lại lừa tôi?

Không phải cậu yêu tôi sao? Tại sao lại nuốt lời?

Kensshin cười lạnh, những ngón tay thon dài đột nhiên siết chặt lấy cằm tôi như muốn bóp vụn. Cậu ta gằn giọng, nói như rít:

- Tôi căm thù lũ pháp sư và lũ phù thuỷ!

- Emi, cô nên trả giá cho việc làm bẩn chiếc nhẫn mà mẹ tôi để lại!

Thế rồi nhanh như cắt, mái tóc tôi bị cắt phăng. Con dao găm tàn nhẫn lướt một đường, tước đi sự cao quý của một pháp sư!

Với mái tóc ngắn ngủn như một tên con trai này, tôi không còn tư cách có được danh nghĩa một pháp sư nữa. Mái tóc vốn dành để cầu nguyện, mái tóc phải đủ dài để buộc lụa, giờ đã theo nhát dao đó mà đi mất.

Tôi ngơ ngác, không thể tin được sự việc vừa diễn ra.

Ban cho tôi một nụ cười khẩy, Kenshin vứt con dao vào góc tối. Mớ tóc dài đen bóng của tôi nhanh chóng trở thành tro tàn dưới ngọn lửa phát ra từ lòng bàn tay cậu ta. Ngọn lửa đỏ rực, thiêu cháy tất cả mà không bỏ sót một sợi rồi dần léo lắt, tắt ngấm.

Hất nắm tro ấy ra sau, Kenshin phủi phủi tay, vuốt ve vài lọn tóc ngắn ngủn không quá cổ của tôi rồi thì thầm:

- Sayonara!

Thế rồi bóng dáng ấy nhạt dần, nhạt dần và biến mất sau cách cửa sắt. Trong căn phòng này, chỉ còn mình tôi, ánh trăng và vài con nhện già lầm lũi dệt mạng.

Như một con rối bị đứt dây, tôi ngã vật ra nền đất lạnh lẽo, vết thương vì tác động mạnh nên rách toạc ra.

Tôi muốn chết, thật sự muốn chết.

Thứ ánh sáng lập loè kia là con dao găm phải không?

Tôi rướn người, cố vươn đến nơi con dao bị vứt nhưng ngay sau đó tôi chua xót nhận ra rằng ngay cả tự tử tôi cũng không thể làm.

Ngay giây phút ấy tôi đã muốn phát điên, tôi muốn chết, thật sự muốn chết. Ai đó làm ơn một nhát đâm tôi đi.

Tôi đau quá, tim đau quá. Chết là hết mà, cho tôi được giải thoát đi, làm ơn đấy!

Sợi xích kêu loảng xoảng, tôi quằn quại muốn đứng lên, lao mình vào tường cho xong chuyện nhưng không được. Đôi tay đã bị phế rồi.

Thật muốn khóc quá nhưng mà không khóc được

Thế nên, tôi cười, cười như điên…

Hahaha

Emi, mày đã mơ một giấc mơ quá đẹp, đẹp đến nỗi khi mở mắt, mày liền không dám đối mặt với hiện thực.

Nhưng…nó thật sự đẹp quá…đẹp đến nỗi mày có thể giả ngu, giả điếc, giả mù được nữa cơ!

Bây giờ, mày lại tiếp tục mơ rồi…

Tôi thở dài, nhắm chặt đôi mắt. Nếu không cho tôi được chết hãy cho tôi được mơ, mở về một ngày trong quá khứ.

Một ngày trong thư viện…

Một ngày trong đêm trăng với hàng nghìn con đom đóm…

Một ngày tuyết rơi với khúc hát ngọt lịm…

Một ngày hoa anh đào rơi với trò Nhân Duyên…

Một ngày lá phong bừng đỏ với lời hứa tuyệt đẹp…

…..

Kenshin, cậu rất xấu xa, rất tàn nhẫt, rất ác độc. Tôi hận cậu nhưng cũng yêu cậu biết bao.

Đáng lẽ ra cậu không nên cho tôi biết, dù thế nào tôi vẫn tính nguyện bị cậu lừa mà!

Đáng lẽ cậu cứ nói rằng bố nuôi cậu bắt ép, như thế tôi cũng sẽ tin mà!

Tại sao cậu không tiếp tục nắm tay tôi bằng bàn tay lạnh, ôm tôi bằng vòng tay không cảm giác và lừa tôi bằng khuôn mặt tươi cười mà lại tàn nhẫn lôi tôi về thực tại như vậy?

Kenshin, tôi chung quy vẫn không muốn chấp nhận. Nếu như là một giấc mơ thì đừng cho tôi tỉnh dậy, được không?

Tôi nguyện ngủ một giấc dài để tìm chiếc lá đỏ tám cánh, chứ không muốn thức dậy đâu.

Có phải tôi rất yêu đuối không? Tôi nên cho kẻ đó vài cái tát, vài câu mắng chửi thay vì quy luỵ thế này đúng không?

Nhưng mà tôi không làm được. Chỉ vì tôi đã yêu, yêu rất sâu sắc.

“Ngốc quá, à không, thật đần độn.”

A, Lí trí của ta, mi làm ơn hãy thôi đi, hãy thôi kêu gào và thôi chỉ trích. Ta đã rất mệt mỏi lắm rồi!

Và trái tim của ta nữa, mi cũng cũng im đi và đừng nhắc về những kỉ niệm nữa. Đừng khiến ta nhớ lại nụ cười nửa miệng của anh ta và nụ cười ngô nghê và ngốc nghếch của ta lúc đó.

Ta đã quá mù quáng, đã quá ngây thơ để yêu hết lòng một người không yêu ta. Yêu người đó, ta thay đổi, trở thành một kẻ đáng ghê tởm đến nhường nào?

Như một đứa con gái mất hệt lòng tự trọng, ta làm hại bạn bè, bỏ qua cha mẹ và chỉ mải mê hương về người đó. Có phải vì thế mà ta không thể tha thứ cho chính ta không?

Hãy quay lại đi, lí trí mà ta bỏ quên trong những ngày yêu người đó, thay vì kêu gào mi hãy giúp ta chấp nhận.

Hãy chết đi, trái tim của ta, trái tim đã yêu người đó hết lòng. Khi yêu một người mà người đó chưa từng yêu mi, khi mi mù quáng và quy luỵ vì một người, mà người đó chỉ nhếch mép cười và lạnh lùng quay lưng thì việc tốt nhất mi có thể làm là im lặng và chết đi…

Đã yêu người không nên yêu, đã yêu không đúng lúc, đã yêu không đúng người. Vì thế nếu hận, vậy chỉ có thể hận bản thân mình thôi.

Thì ra yêu một người không khó mà hận một người lại càng dễ hơn nhưng dễ nhất vẫn là tự hận chính mình.

Emi, mày phải làm sao để được tha thứ đây, cái chết sẽ là sự giải thoát ư?

- Đúng nhỉ? Emi nên chết rồi!

Sayonara: tạm biệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »