Chương 30: chương 28

Chap 28: Yêu

Xung quanh, các cặp đôi đã bỏ mặt nạ xuống gần hết. Cặp về thứ 2 thật khiến tôi choáng váng khi đó là anh hai tôi và Quận chúa Nami. Cặp về thứ 3 là anh Ryu và Akemi. Lạy trời, tôi nghĩ mình sắp thăng thiên. Sao lại xui xẻo đυ.ng trúng một đống người quen vậy hả?

- Sao vậy, hai người về nhất không muốn biết mặt nhau sao? – Bố Raito làm bộ đùa vui, hỏi.

Tôi run lên, vô cùng lúng túng. Nhưng ngay khi tôi tưởng rằng mình bắt buộc phải tháo bỏ mặt nạ thì Kenshin đã nhanh tay dành lấy cái mic mà nói lớn:

- Tôi nghĩ đối tượng mà ông trời ban cho tôi chỉ cần mình tôi biết, không cần phải công khai!

Sau đó cậu ta cúi chào, nắm lấy tay tôi dắt đi.

Đúng là đồ ngốc, tôi thầm than trong lòng. Rất có thể mọi người sẽ nhận ra giọng nói của Kenshin. Nhưng đành vậy, dù sao vẫn tốt hơn tôi bị bắt tại trận.

Đợi chút, nếu bị người nhà bắt gặp thì cũng đâu có sao?

- Đừng lại gần hắn, không được tiếp xúc, tránh gặp mặt, hạn chế nói chuyện, đừng bước đến ranh giới bạn bè và tuyệt đối….- anh tôi bước lại gần thêm và hạ giọng, cái giọng có thể đông cứng người khác: không được biết đến thứ gọi là tình yêu.

Đột nhiên, câu nói của anh hai bỗng dưng vang vọng trong tâm trí tôi như nhắc nhớ về một điều gì đó. Nhưng rất nhanh tôi đã nhanh chóng phủ nhận. Chắc chắn anh tôi không có thiện cảm và cảm thấy khó chịu khi tôi có mối quan hệ mật thiết với địch thủ của mình, nhất định là vậy.

Tôi cúi đầu, cố nhìn kĩ bàn tay đang siết chặt bàn tay tôi. Một bàn tay lạnh, có những ngón tay với những đốt dài, phân rõ ràng. Bàn tay ấy siết chặt tay tôi như vậy nhưng tôi tự hỏi, đôi mắt của cậu ấy có hướng về phía tôi không. Thật sự là tôi rất sợ khi nhìn vào đôi mắt của Kenshin. Đôi mắt ấy thậm chí còn lạnh, còn sâu hơn rất nhiều so với đôi mắt của tôi. Thật sự là người sở hữu bàn tay lạnh và đôi mắt lạnh ấy thích tôi chứ? Sao tôi thấy quá hư vô?

Như cảm nhận được sự lơ đãng của tôi, Kenshin lên tiếng:

- Tôi đưa bạn về nhà nhé!

Tôi gật đầu. Phải về sớm thôi, trước khi anh hai tôi bắt găp. Không hiểu sao tôi cứ thấy chột dạ khi bị anh trai nhìn chằm chằm ban nãy. Liệu có khi nào anh đã biết rồi không?

Tôi và Kenshin đi xuyên qua cánh cửa kết giới. Đứng trước cửa nhà, chúng tôi nhìn nhau, không nói gì. Cậu ấy không tạm biệt tôi, tôi cũng không cảm ơn vì cậu ấy đã đưa tôi về nhà. Dưới tán cây hoa anh đào đang nở rộ, chúng tôi chỉ im lặng một cách kì dị. Rất lâu, rất lâu sau, Kenshin chìa tay, tháo bỏ mặt nạ của tôi. Cậu ấy nghiêng đầu, nhàn nhạt nói:

- Đừng đeo mặt nạ nữa!

Tôi hiểu Kenshin đang ám chỉ điều gì nhưng mà tôi không đáp, chỉ hỏi ngược:

- Cậu, cũng đeo mặt nạ mà!

- Bắt buộc!

Tôi không thể nhìn thấy, biểu cảm của cậu ấy dưới lớp mặt nạ hổ đang nhếch miệng cười như đang chế nhạo tất thảy. Cho dù cậu ấy có không đeo mặt nạ thì tôi cũng không thể đoán được Kenshin đang nghĩ gì. Cậu ấy vĩnh viễn bí ẩn và là một dấu hỏi chấm

.

Thế rồi, để nguyên chiếc mặt nạ, Kenshin vẫy tay chào và đi mất.

Tôi đứng lặng, trông theo cái bóng khuất dần sau cánh cửa kết giới. Cho đến khi Kenshin hoàn toàn biến mất, tôi mới xoay người vào nhà.

- Emi!

Tôi giật mình, quay đầu, là Akêmi.

Trong bộ furisode màu cam đầy sức sống, Akêmi dường như đã thật sự có phong thái của một vị Quận chúa, cô ấy khác hẳn cô bé pháp sư giản dị, trong sáng ngày xưa.

- Gì vậy? – Tôi hỏi.

- Tránh xa Raito ra! – Akêmi mím môi, khẽ gắt.

Tôi tròn mắt, ngạc nhiên. Mới chỉ hơn một tháng không gặp mà Akêmi đã thay đổi đến thế này rồi sao? Tôi còn nhớ cái ngày cô ấy đến tìm tôi, vấn rằng tại sao cô ấy không có được trái tim Raito, đôi mắt trong trẻo đấy ngân ngấn nước. Vậy mà, hơn một tháng sau, lúc này cô ấy dám thẳng thừng với tôi như thể một nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết đi hỏi tội con bé hồ li tinh là tôi vậy.

Nghĩ là thế như tôi vẫn im lặng.

- Emi, chúng ta từng là bạn nên tôi đến đây cũng là vì bạn, vì cả người tôi yêu là Raito nữa!

Tôi nhíu mày, khoanh tay nhìn cô gái đang làm bộ bao dung, thanh cao trước mặt.

- Yêu Raito, cô sẽ bị đem ra so sánh, mà Raito cũng sẽ bị cười chê. Tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!

Akêmi tiếp tục:

- Bây giờ cô trách tôi nhưng sau này cô sẽ hiểu, tôi làm việc này là vì cô!

Thế rồi, nhanh như cắt, Akêmi lao đầu vào tường. Máu từ đầu chảy ra tạo nên một vệt dài loang lổ trên bức tường gỗ. Akêmi khuỵu xuống, máu chảy nhiều đến nỗi mái tóc nâu dài cũng bị bết lại. Tôi bần thần, chạy đến xem xét vết thương. Ngay lập tức, bàn tay mảnh khảnh tóm lấy tay tôi, siết chặt. Nước mắt Akêmi giàn dụa, cô ấy nói:

- Tại sao, Emi? Tại sao Emi lại ghét tôi đến vậy?

Tôi còn chưa hiểu Akêmi đang định làm gì thì bất chợt tôi phát hiện, Gia đình tôi, bác tôi đã về từ khi nào. Anh Ryu chạy đến, hất mạnh tay tôi, lo lắng ôm lấy Akêmi như một bảo vật. Người thân của tôi cũng bắt đầu chất vấn.

Bác trai nói:

- Sao vậy Emi? Không phải hai đứa là bạn thân sao?

Mẹ khẽ quát;

- Sao con có thể thô lỗ như vậy?

Ba tôi và bác gái nhíu mày, nhưng tôi hiểu họ rất không hài long về tôi.

Chỉ riêng anh trai tôi, anh không nói gì, cũng không có biểu hiện gì cả.

Nhìn lại sự việc, tôi cười nhạt. Thì ra đây là một vở kịch do Akêmi đạo diễn. Ai có thể tin cô gái nết na, trong sáng, thánh thiện lại có thể đổ tội cho người khác. Và ai sẽ tin đứa con gái quái dị, chanh chua, lúc nào cũng cáu kỉnh, nhăn nhó có thể là người bị hại chứ?

Tôi là kẻ bị oan nhưng trong thâm tâm tôi lại nổi lên một trận thống khoái. Rất hay! Tôi vì ghen tỵ với Akêmi mà trở nên cuồng loạn, dần trở thành pháp sư bóng tối. Hà cớ gì cô ấy có thể sống sung sướиɠ? Thật may, ông trời công bằng, giờ đây tâm hồn của cô gái kia cũng bắt đầu bị mối mọt.

Tôi nhún vai:

- Con là vô tội!

- Dám làm còn không dám nhận! – Anh họ tôi tức giận.

Tôi nhíu mày, biểu hiện này là sao? Anh họ tôi luôn tao nhã, đối với tôi rất cưng chiều và dung túng, sai việc gì anh đều chỉ cười cho qua vậy mà bây giờ chỉ vì một đứa con gái không cùng huyết thống mà anh quay lưng lại với tôi sao?

Tôi mím môi, giận Akêmi hơn bao giờ hết.

Nữ chính thuần khiết trong tiểu thuyết của chúng ta vẫn khóc rấm rứt. Trước đây, tôi thấy nước mặt ấy đẹp bao nhiêu thì bây giờ lại ghê tởm bấy nhiêu. Có phải, con người ta rất dễ thay đổi không?

- Emi, con bị phạt nhốt trong phòng cho đến khi lễ hội hoàn toàn kết thúc!

Tôi trợn mắt, đối với lời tuyên án của ba hết sức bất bình. Nhưng tôi nào có thể phản kháng. Quắc mắt nhìn người bạn xưa cũ, tôi tiến lại gần Akêmi, cúi đầu, nở một nụ cười thống khoái, thì thào:

- Rất đón chào bạn bước sang thế giới đen tối, bạn thân!

Akêmi ngây người, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Như tay sai của quỷ, tôi tiếp tục nói với cái giọng lạnh băng:

- Cảm giác đối diện với con quỷ trong bản thân thế nào? Bạn thân?

Akêmi bấn loạn, cúi thấp đầu, cả ngươi run lên từng đợt.

Hài lòng với biểu cảm của Akêmi, tôi đứng thẳng người, kiêu hãnh hất tóc mà bước vào phòng.

Tôi rất vui, thật sự rất vui. Giờ thì người bạn thân của tôi cũng biết được cảm giác giằng xé, buộc phải đối mặt với con quỷ trong chính bản thân như trước đây tôi phải chịu đựng. Nhưng tôi dám thừa nhận. Còn Akêmi thì không! Tự bịa ra cái lí do là vì người khác để làm việc xấu thật đáng tởm. Nếu có gan làm việc xấu, cỏ đủ tinh thần để mang tội thì tốt nhất là có đủ dũng khí đối mặt với sự hèn hạ và đê tiện của mình.

Tôi muốn Akêmi biết, tôi phải gồng người chịu đựng như thế nào để có được cái gọi là dũng khí khi thẳng thắn chấp nhận việc mình có thể bị Raito tố giác. Tôi muốn cô ấy nếm qua cái cảm giác đau khổ mà tôi phải chịu đựng.

Có nhiều khi, trong một thể xác tồn tại song song mặt thiện và mặt ác, con người ta sẽ mệt mỏi muốn ngừng thở.

————–

Sau đó, tôi bị nhốt trong phòng và chẳng có thể làm gì ngoài ăn và ngủ. Nhưng không hiểu sao, Kenshin lại biết chuyện và đến. Cứ mỗi khi gia đình tôi đi vắng, cậu ấy lại xuất hiện trên bục cửa sổ căn phòng và kể vài mẩu chuyện vụn vặt cho tôi.

Lần thứ nhất, cậu ấy đem tặng tôi một cuốn sách để đọc giải trí rồi cùng tôi bàn luận về biện pháp nghệ thuật và ý nghĩa của tác phẩm.

Lần thứ hai, Kenshin đọc một tập thơ trữ tình cho tôi nghe.

Lần thứ ba, cậu ấy hát một bài dân ca của phù thuỷ.

Lần thứ tư, Kenshin đem theo bánh và công thức để tôi học.

Lần thứ năm, cậu ấy thổi một bản harmonica da diết cho đến khi tôi ngủ.

Tôi vẫn rất ngây thơ, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã bên Kenshin mà không hề thắc mắc điều gì. Cho đến một hôm, tôi thấy quần áo của cậu ấy có vài vết rách và máu từ bên trong ứa ra thì mới hoảng hồn hỏi:

- Bạn sao thế?

- Bị thương! – Như chẳng hề có việc gì, Kenshin đặt xuống một cuốn sách mà nhàn nhạt

đáp.

- Sao lại bị thương?

- Kết giới!

Tôi giật thót, định chạy ra khỏi phòng lấy bùa trị thương mà quên mất cửa bị khoá. Tôi đã không nghĩ đến kết giới bảo vệ ngôi nhà do ba tôi tạo ra. Để phá nó, đâu có dễ cơ chứ. Vậy mà tôi vô tâm, chẳng bao giờ để ý cả.

Nhìn thấy tôi lúng túng, Kenshin bật cười:

- Vết thương có thể tự lành mà, nhưng tôi xuống dưới rửa vết thương đã!

- Có kết giới, sao còn vào? – Tôi nhíu mày.

- Sợ Emi buồn chán!

Tôi cảm động, nhào đến ôm chặt người trước mặt.

Hình như, không chỉ đơn giản là thích nữa. Mà là tôi đã yêu Kenshin rồi, chẳng biết từ bao giờ, từ thích đã chuyển thành yêu.

Hoá ra yêu một người lại đơn giản như vậy!