Chương 1: chương 1

Chap 1: Nỗi nhục của Hoàng Gia

-Emi, Ryan cả hai hôm nay chính thức trở thành Pháp sinh, cố gắng nhé! – Mẹ tôi mỉm cười trìu mến.

-Con biết rồi! – Anh tôi đáp cộc lốc rồi ra ngoài.

Đương nhiên là tôi không thể học tập anh điều đấy được, tôi còn chờ lời chúc của ba nữa. Thế nhưng ba tôi vẫn ngồi yên, ông nhìn tôi với đôi mắt sâu nhưng chẳng nói gì. Có lẽ ông nghĩ tôi sẽ hiểu những lời ông muốn nói qua ánh mắt thế nhưng tôi biết mình không đủ khả năng. Tôi thấy thật hụt hẫng.

Để làm phấn chấn tinh thần tôi nở một nụ cười thật tươi để chứng minh tôi sẽ không làm ba mẹ thất vọng rồi sách cặp chạy vội theo anh tôi, giọng ý ới:

-Anh hai, đợi em với!

Mặc cho tôi gọi khàn cả cổ, anh vẫn phi thân đi, bỏ mặc tôi đi một mình. Tôi chẳng còn cách nào hơn ngoài việc tiếp tục bước, tôi không thể nào bay như anh.

———————-

Mẹ tôi nói, trường Shamans là nơi bố mẹ gặp nhau và nảy sinh tình cảm thế nên tôi thấy háo hức, tôi muốn biết về nơi bố mẹ tôi có đầy ắp kỉ niệm.

-Lớp ta có vẻ đã họp mặt đủ rồi đấy! Tự giới thiệu bản thân nào trước tập thể lớp nào! – Cô giáo trẻ tươi cười đưa ra lời đề nghị.

Từng người từng người một đứng lên giới thiệu, họ nói về tên tuổi, sở thích, tính tình. Tôi hy vọng nhờ việc này tôi sẽ làm quen được nhiều bạn.

-Sawada Ryan, 16! – Anh nói vỏn vẹn vài từ rồi ngồi xuống.

Sau khi anh trai tôi giới thiệu, tôi nghe loáng thoáng được vài câu xuýt xoa, khâm phục về anh tôi. Điều đó làm tôi phổng mũi, tôi và anh tôi là sinh đôi cơ mà, tôi được thơm lây rồi!

Buổi đầu tiên chỉ là làm quen trường lớp chứ không học gì cả. Tôi đã cảm thấy đói vì bây giờ là 11h30’ nhưng bóng dáng của anh tôi vẫn bặt tăm. Tôi chán nản một mình đến căntin, chọn ình vài món ưa thích rồi tìm một bàn nào đó đông người để mở miệng làm quen:

-Cho mình ngồi cùng được chứ?

Đáp lại câu hỏi của tôi là những ánh mắt kì thị, chẳng có ai là thân thiện cả. Biết họ ngầm không đồng ý, tôi đành bước đến bàn khác. Khoảng cách giữa tôi và họ đủ làm tôi nghe rõ những lời bàn tán:

-Cô ta là công nương Sawada hả?

-Sao chẳng có chút phong thái nào thế?

-Có thật là em gái sinh đôi với công tước Sawada không vậy?

Tôi mặc kệ những lời nói kia, chỉ chăm chú vào việc nghiền nát thức ăn. Tôi đã tưởng khi thoát ra khỏi chốn Hoàng gia giả tạo, tôi sẽ không còn phải nghe những lời này nữa thế nhưng sự thật đã chứng minh: tôi đã lầm!

Tôi là công nương, sinh ra trong một gia đình quyền thế. Ba tôi la Sawada Shin – vị điện hạ tối cao của giới Pháp sư, mẹ tôi là con gái của một tướng quân Kị pháp, tuy ông đã mất cách đây 2 năm nhưng tầm ảnh hưởng và công lao của ông để lại cũng đủ bịt miệng thiên hạ, anh trai tôi – người được thừa hưởng sức mạnh từ ba nên người đời khâm phục cũng là lẽ đương nhiên. Còn tôi ấy à, nếu như không có cái họ Sawada liệu tôi có thể tồn tại ở cái thế giới này không?

Những năm đầu đời, tôi rất hạnh phúc và hồn nhiên với thế giới xung quanh. Cho đến khi tôi đủ nhận thức thì tôi bắt đầu căm ghét chính tôi bởi vì tôi là một thứ bỏ đi không hơn không kém. Trong gia đình, ai cũng tài giỏi, điều đó làm tôi thấy lạc lõng. Bởi vì tôi không-phải-là một-Pháp-sư-đúng-nghĩa. Tôi không có bất cứ nguyên tố nào tượng trưng, tôi không có bất cứ sức mạnh nào để phòng vệ, tôi cũng chẳng có năng lực gì đặc biệt và càng không giống một người có dòng máu Hoàng gia. À quên, tôi cũng có thứ đáng để khoe đấy, đó là tôi không có cảm giác đau, tức là dù bị thương thế nào đi nữa tôi cũng không cảm thấy đau. Đây có thể gọi là được cái này mất cái kia không?

-A! Anh hai! – tôi mừng rơn, vẫy vẫy cái tay để anh biết.

Không nhanh không chậm, anh tôi bước đến nhưng anh không ngồi xuống mà chỉ ghé sát tai tôi, nói:

-Đừng có vẽ bẩn lên mặt anh! – Nói xong bóng anh cũng hoà lẫn vào đám đông trong căntin tấp nập.

Tôi chết lặng, muốn khóc mà không thể khóc. Ngay cả anh trai tôi cũng ruồng bỏ tôi luôn rồi! Có vẻ như bây giờ tôi mới biêt, tất cả mọi người đều coi tôi là….nỗi nhục của Hoàng gia.