Chương 1
Năm nay vừa tròn 16 tuổi, Linh là một nữ sinh chuẩn bị vào cấp ba. Nhưng mẹ cô nhóc luôn nói:”Con còn trẻ con lắm”. Cô nhóc không hề cảm thấy bực mình về điều đó, ngược lại còn công nhận điều đó nữa kia. Cô nhóc có một tật xấu không sửa được là …. sợ xa nhà. Vậy mà khi chuẩn bị vào năm học mới, bố mẹ lại bắt nó chuyển trường. Một ngôi trường cách nhà đến …vài nghìn km. Linh dược đi du học, phải nói là khi nghe tin này nó vừa buồn vừa vui. Buồn vì kí do ở trên: sợ xa nhà. Vui, đương nhiên rồi! Thử hỏi được đi du học bạn có vui ko? Nó đã phải đấu tranh tâm lí khá nhiều nhưng khi biết địa điểm du học là Nhật Bản nó đã đòng ý. Vì nó rất thích hoa anh đào ở nơi đó. Nhưng khi đến ngôi trường đó, nó mới biết đó là một quyết định sai lầm. Nói thế nào nhỉ….Hazzzzzzz ngôi trường này không nằm ở một thành phố nào cả. Nó nằm ở một nơi hẻo lánh, xung quanh toàn núi rừng, phong cảnh hùng vĩ thật đáy nhưng cứ rờn rợn làm nó lạnh cả xương sống. Mẹ nói nó còn nằm trên đỉnh núi nữa chứ. “Chậc – nó nghĩ, trường kiểu gì thế? Đã vậy còn phải đi bộ leo đường mòn một đoạn”. Sau một tiếng đi bộ đung hơn là…bò, tý nữa ngất vì mệt.Cuối cung nó cùng bố mẹ đã đến được địa phận ngôi trường quỷ quái. Phải đi qua mấy cái cổng theo kiểu thần đạo nũa mới đến cổng trường. Nó ngước nhìn lên: Trên cái cổng to đùng được trang trí tinh xảo có một hàng chữ ngay ngắn Trường trung học Shamans. Đây là trương học dành cho pháp sư. Omg.
- Mẹ….mẹ ơi! Chuyện này..? Tội nghiệp, mão cô nhóc mới mở miệng được.
- Đùng thắc mắc vội tiểu thư
Nghe mẹ nói thế nó không hỏi nữa mặc dù trong long nó vẫn có một dấu hỏi to đùng. Giờ thì nó đã hiểu vì sao bố mẹ nó lại dạy nó học tiếng Nhật từ nhỏ rồi, vậy là từ lâu mọi sự đã được sắp xếp, nó có khóc đòi về cung chẳng ích gì. Nhưng ngôi trường nó học cũng đệp đáy chứ. Có thể miêu tả sơ bộ thế này: Tuy được xây dựng trên núi nhưng rất rộng, nhìn những dãy học cứ như cung điện vậy. Tất cả được trạm trổ, trang trí tinh xảo. Có khuôn viên rất đẹp trông nhiều phong và anh đào. Giờ là mùa thu nên lá phong được dịp khoe sắcn Nhìn tựa khungcanh thần tiên. Mải ngắm nhìn, nó còn không biết bố mẹ đã xác nhận việc học và nhận phòng kí túc xá từ khi nào. Nó chỉ biết lúi húi đi theo sau hai người họ mà thôi.
Kí túc xá của ngôi trường này trái hoàn toàn với lối kiến trúc khu lớp học. Nó được xây dựng theo lối kién trúc cổ Nhật Bản. Từng phòng được xây riêng như một căn nhà mini.Trong “căn phòng” đó lại có hai phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi. Ở cùng phòng với linh là một cô bé khá xinh xắn, với một mái tóc nâu đen dài buông xoã, cùng đôi mắt mèo ánh vàng khiến cô bạn nhìn rất dễ thương và hiền lành. Tên cô bạn đó là Akêmi Hondo.
Tối hôm đó:
- Đây là đồng phục mới của tiểu thư. Mẹ Linh nói đều đều.
- Mẹ ơi …….
Nó chưa kịp nói hết câu thì mẹ nó đã ngắt lời.
- Thần biết tiểu thư định hỏi gì. Nhưng giờ chưa phải lúc để tiểu thư biết mọi chuyện. Tiểu thư chỉ cần biết mình mang dòng máu của pháp sư, người phải trưởng thành và tự bảo vệ mình, biết đâu sẽ có lúc chúng tôi không bảo vệ được tiểu thư nữa thì sao!
- Mẹ đang nói gì vậy?
- Có nhiều thứ sau này chúng tôi sẽ cho tiểu thư biết -Bố nó tiếp lời. Giờ thì tiểu thư pahỉ sống sao cho thật mạnh mẽ đấy. Sẽ có lúc tiểu thư sẽ cảm thấy mình yếu đuối nhung tiểu thư chỉ được phép vượt qua vì tiểu thư là một pháp sư. Xin hãy nghe lời trái tim mình mỗi khi rơi lệ như thế tiểu thư sẽ tìm được con đường cho mình. Tiểu thư nhớ giữ mình nhé!
Bỗng chóc hai con người trước mặt nó biết thành hai vệt xanh bay vụt đi.
- Khoan đã, đưng bỏ mặc con- nó bật khóc hét lên.
Chợt một bàn tay chạm nhẹ vào nó. Nó giật mình quay lại, là….akêmi. Lau vộit nhũng giột nướcmắt nó vôi gương cười với cô bạn. Thái đọ quay như chong chóng nó đã qua quen khi ai đó gặp nó khóc một mình.
- Rồi bạn sẽ quen thôi!
- “…”
- Trước mình cũng giống bạn nhưng bây giờ quen rồi. Vừa nói akêmi vừa ngồi xuống cạnh nó và nở một nụ cười nhạt.
- Vậy à? – nó buông một câu rụt rè.
Như muốn đổi đề tài akêmi quay sang bộ đồng phục của nó, lấy lên một sợi dây chuyền và nói:
- Thì ra bạn có sức mạnh của thuỷ à?
- Sức mạnh của thuỷ?
- Sợi dây này nói lên điều đó mà!
Nó nhìn sợi dây trên tay akêmi, mặt sợi dây có máu xanh nuấo biển trong suốt, óng ánh như giọt nước; còn sợi dây thì màu bạc lấp lánh trông rất đẹp mắt.
- Sức mạnh của thuỷ hiếm lắm! Akêmi nói tiếp. Nếu nguyên tố tượng trưng cho bạn là nước thì tính cách của bạn cũng giống nước vậy; nhu mì ôn hoà nhưng cũng có lúc dữ dội và mạnh mẽ. Bạn có khả năng thanh tẩy như nước rửa trôi các vết nhơ và bạn có khả năng chữa lành mọi vết thương trong khoảng thời gian ngắn đấy.
Bạn biết nhiều thật đó! Nó khẽ reo lên
Akêmi nói nó mới nhó trước giờ mỗi lần bị thương các vết thương đều tự lạnh lại dù vẫn có cảm giác đau như bao người khác.
- Có gì đâu, mình đọc trong thư viện trưòng thôi.
- Nhưng tại sao người mang sức mạnh của thuỷ lại hiếm vậy? nó tò mò hỏi
- Thật ra sức mạnh pháp sư là nguyên tố gìn không phải khi sinh ra là đã được định sẵn mà được hình thành dựa vào tính cách bản thân mỗi pháp sư. Thế giới này đâu phải ai cung trong sáng phải không? Tương tự nếu có tâm hồn thâm độc họ sẽ dần trơ thành pháp sư bóng tối. Nghỉ lấy hơi một lúc akêmi nói tiếp:
- Bạn chắc phải là người rất trong sáng nhỉ? Mặt dây chuyền này trong lắm!
Nó mỉm cười, akemi đúng là vừa hiền lành vừa uyên bác. Nó đã tự tin hơn rồi.”Là một pháp sư” câu nói này đã thúc đẩy nó mạnh mẽ thêm rất nhiều.
- Vậy bạn có sức mạnh của mộc à? Nó hỏi khi nhìn thấy sợi dây có mặt hinh chiếc lá của akêmi.
- Umk. Thôi bạn đi tắm rồi đi ngủ đi, mai còn đi học.