Chương 2

Lâm Húc bình thường cũng chẳng mấy khi đến thư viện. Lúc rảnh rỗi, ai chẳng muốn cùng anh em đi đá bóng, ai chẳng muốn cùng đám em gái ăn chơi uống rượu tán gẫu, ai chẳng muốn làm tổ trong phòng chơi game, đi nội thành chơi bi-a, đua xe!! vì thế

trước ngày thi cậu

đã dùng ánh mắt ngơ ngác tiến vào thư viện sau khi cả tháng trời chơi đùa đến quên trời đất…

Cho dù như thế, cậu

vẫn thường nhìn thấy nam trinh thám, ai kêu người kia thích xem sách trinh thám tội phạm như vậy, cậu

cứ thế mà tặng cho người kia một cái biệt danh.

Cậu phát hiện nam trinh thám đều thích ngồi ở vị trí tầng năm giống cậu.

Cậu

phát hiện nam trinh thám xem cực kỳ nhiều sách… ngoại trừ sách trinh thám tội phạm, cậu ta

còn xem tập thơ ca, lịch sử nước ngoài, nhật ký doanh nhân, thượng tầng kiến trúc.

Cậu

phát hiện nam trinh thám cũng chẳng quan tâm nhiều đến

sách chuyên ngành.

Cậu

phát hiện nam trinh thám với các nam sinh khác tựa hồ không giống nhau, trên người cậu

đều sạch sẽ sáng bóng, đồng phục màu trắng tơ tằm rất

có phong cách.

Cậu

phát hiện nam trinh thám da dẻ thật

tốt thật

trắng, bên gáy của cậu ấy

có một nốt ruồi nhàn nhạt……

Muốn hỏi tại sao cậu

lại phát hiện nhiều như vậy.

Rất đơn giản, thời điểm cậu

ôn tập thực sự quá thống khổ quá tẻ nhạt, cậu

rất

chán nản không có việc gì làm gần như lấy việc quan sát người khác làm thú vui……

Lâm Húc lắc lắc đầu, tiếp tục xem [thông tấn đạo hàng] của mình.

Nam trinh thám tựa hồ cũng thấy chính mình nên xem ít nội dung thi cử, liền mang một quyển sách mở ra, bắt đầu vùi đầu vào làm bài tâp.

Đồng hồ đeo tay vang lên tiếng tí tách của kim giây, trang sách nhẹ nhàng chuyển động. Tình cờ Lâm Húc cũng có thể ngửi được hương vị mùi chanh nhàn nhạt phát ra từ ly nước của nam trinh thám, cái này thực sự khiến Lâm Húc muốn uống một hơi.

Thi thoảng Lâm Húc sẽ ngáp một cái, cùng lúc cũng nghe được cái đánh ngáp của đối phương. Quả nhiên ngáp cũng sẽ truyền nhiễm!!

Nhìn nhìn sang nam trinh thám, khóe mắt cậu ấy

có từng điểm hơi nước… đặc biệt đáng yêu.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua. Bất tri bất giác, cậu

đã đọc qua được hơn 20 trang, sau đó là năm mươi trang, tám mươi trang,hơn một trăm trang.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, một vầng ánh sáng vàng nhạt chiếu qua khe cửa sổ, chiếu vào bàn, từ từ di chuyển…. mãi đến khi hai người đều bị bao vây bên trong bởi ánh tà dương, Lâm Húc mới nhìn đồng hồ mang trên tay mình.

Đệt!!

Thế quái nào mà đã gần sáu giờ?!!

Thư viện tầng năm cũng chỉ còn lại hơn mười người.. tất cả mọi người đều đã đi căng tin ăn cơm.

Thực quá thần kỳ.

Cậu thế mà

hôm nay lại có thể đọc sách từ hai giờ đến sáu giờ!! bình thường rõ ràng ngay cả vài phút cậu cũng không nhìn nổi….. nhiệm vụ hoàn thành quá mức tưởng tượng, chính mình lẽ nào gần đến đỉnh quang vinh rồi sao? Đệt!!