Chương 17

Bão táp năm mười năm khó gặp một lần, chuyện như vậy mấy ngày trước mọi người cũng biết rồi.

Đến gần nửa đêm, sấm vang chớp giật, cuồng phong, mưa xối xả ào ào không dứt, ký túc xá như bị nước nhấn chìm.Vì thế mọi người đều rõ ràng, một khi mưa đến nửa giờ đều không có chuyện tạnh ngay. Hiện giờ là chín giờ mười phút – thư viện chín giờ rưỡi sẽ đóng cửa.

Lâm Húc: “có mang ô không?”

Hạ Trạch bất đắc dĩ: “không, cậu có không?”

Lâm Húc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho mấy anh em. Cuộc thứ nhất không ai bắt máy.

Cuộc thứ hai mới vừa chuyển cuộc gọi đã nghe bên kia truyền tới tiếng gào thét: “Aaa anh Húc có ô đó không? Chúng em ướt hết cả rồi.”

Cuộc thứ ba….. một tiếng sấm nổ.

Hạ Trạch sợ tới mức cướp lấy điện thoại trên tay Lâm Húc, vứt trên bàn: “nhanh tắt máy.”

Tiếng sấm qua đi, Lâm Húc cười: “cậu sợ sấm sét sao?”

Hạ Trạch: “không sợ, có điều khi có sấm sét không thể dùng máy móc có thể dẫn điện, đây là kiến thức bình thường.”

Lâm Húc không lên tiếng.

Một phút đồng hồ sau, Lâm Húc đột nhiên mang sách vở bọc kỹ một chỗ, nhìn Hạ Trạch nói: “chúng ta chạy về thôi.”

“Chạy về ký túc xá?”

“Đương nhiên. Tớ dừng ở khu D, cậu sao??”

“khu H.”

“Vừa vặn tiện đường! Chạy đi! Chứ chờ ở đây cũng vô dụng.”

“…”

“Còn lo lắng cái gì? Nam tử hán đại trượng phu mắc chút mưa tính cái gì… A, lẽ nào cậu sợ?”

Lâm Húc cứ thế mà

khích bác, Hạ Trạch đem đồ vật thu dọn cẩn thận, nhanh nhẹn đứng lên, cùng cậu

bước nhanh ra khỏi phòng tự học, tiến vào thang máy: “ai sợ?”

Có điều, lúc Hạ Trạch đi tới cửa thư viện vẫn có chút dừng bước. Mưa bên ngoài từng giọt từng giọt lớn rớt xuống,nối liền không dứt, đặc biệt là trước cửa tầng ba và tầng năm dòng nước từ trên chảy xuống, giống như thác nước mà vung vãi hạ xuống, không thể nghi ngờ, nếu được nước dội đến chắc chắn sẽ được gột rửa sạch sẽ còn sạch hơn cả tắm vòi hoa sen!!

Tư duy lo-gic của Hạ Trạch theo bản năng quan sát quy luật chảy của thác nước..

Nước từ bên phải tới sao? ở giữa có vẻ nước chảy xuống ít hơn?

A a không đúng….

Lần này lại là 2 bên?

Mà Lâm Húc căn bản là không cho Hạ Trạch thời gian quan sát.

Cậu

ở bên người Hạ Trạch thấp giọng nói: “Chúng ta đi so hay chạy thì tốt hơn?”

Hạ Trạch lập tức lắc đầu: “Không được, quá trơn, quá nguy hiểm!”

Lại là một trận sấm rền vang lên.

Lâm Húc thấp giọng nói: “Một, hai, ba… tiến lên!”

Hạ Trạch vội vàng nói: “Chờ đã!! Còn chưa phát hiện được quy luật! Như vậy sẽ bị những dòng chảy kia giội đến!!”

Ai biết được tay đã bị Lâm Húc nắm được, đứng ở ngoài cửa mà kéo đi- màn mưa dày đặc bao quanh lấy hai người, chất lỏng vang lên âm thanh ầm ầm ngoài ý muốn, vang dội, ồn ã nhấn chìm những âm thanh tán thưởng của một vài nữ sinh.

Nếu đã

bị kéo ra, Hạ Trạch cũng không do dự nữa, bước chân cũng dần nhanh thêm nhanh chóng chạy trốn!

Lâm Húc nhanh chóng buông tay cậu, dùng ống tay áo che màn mưa,chạy về phía trước, Hạ Trạch đi gần ngay sau cậu.

Thác nước càng ngày càng gần..

Dáng dấp kia so với việc đứng trong thư viện còn muốn lớn hơn, đặc biệt là khi có tia chớp xẹt qua, càng thấy rõ ràng dòng nước càng khó có thể tránh né!!

Lâm Húc rất nhanh đi xuyên qua thác nước, hướng về phía lầu chạy đi..

Hạ Trạch gần như không thể nhìn thấy thân ảnh đối phương, phía trước đã bị dòng nước chắn lại. Mà vận may của Hạ Trạch thực sự rất kém, không chỉ có phía trước là dòng nước lớn, bên trái “đùng đùng đùng” cứ như sóng lớn hướng về cậu

mà kéo tới!!

Trong nháy mắt, Hạ Trạch quả thực tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Cậu

theo bản năng nhắm chặt hai mắt, dùng hai cánh tay che đầu, ở trong lòng nói thầm: lần này thảm…