Chương 13

Buổi tối, ngọn đèn hải đăng trên cao chiếu ánh sáng vàng cam như được vảy vào tờ giấy màu đen trên bầu trời, từng điểm từng điểm chập chờn nhấp nháy.

Hai người một trước một sau bước đi trên đường, cái bóng lúc dài lúc ngắn khi thì chia xa, khi thì tụ lại. Ngay hai bên đường có đầy rẫy những cây dành dành, mùi thơm thoang thoảng của hoa thổi qua chóp mũi, khiến người ta nhịn không được mà nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ đem hương vị hít vào trong lòng.

Có lẽ đã quá quen với không khí im lặng trong giờ tự học, hai người đều không hề nhiều lời.

Bọn họ chậm rãi đi qua sân cầu lông, qua sân cỏ, xoay một vòng cứ thế tiến vào sân tập, thi thoảng sẽ thấy những người chạy bộ chạy qua đây, rất nhanh lại thở hổn hển chạy về bóng đen phía trước.

“Chúng ta cũng chạy đi.” Lâm Húc đột nhiên nói.

“Ừm!”

Hai người đều là phái hành động, nói xong liền xong xoay xoay cánh tay nhanh chóng chạy đi!!

Kỳ thực đã ba năm, Hạ Trạch cho tới bây giờ cũng chưa một lần

bước chân vào sân tập chạy một bước. Dưới cái nhìn của cậu, trừ khi là kỳ thi 3000 mét phải bắt buộc chạy còn không cậu tuyệt đối sẽ không buồn chán đến nỗi làm những việc thế này.

Vì thế, cậu mới phát hiện, thực ra mùa hè tới nơi này chạy bộ cũng không tệ lắm!!

Thi thoảng sẽ có làn gió nhè nhẹ lướt qua thân thể, thật sự mát mẻ.

Đôi giày thể thao ma sát trên nền cỏ, cảm giác thân thể tựa hồ đã nhẹ nhàng đi, một bước là có thể nhảy rất cao, dễ dàng chạy đi thật xa…

Cậu theo bản năng tăng nhanh tốc độ. Phía sau

Hạ Trạch, Lâm Húc mở miệng huýt sáo: “uầy, tiểu tử cậu thực không tệ nha”

“Ha ha… Cảm giác thật thoải mái!”

“Đúng vậy! tớ cũng rất thích chạy bộ. Muốn thi đấu không?”

“Thi đấu?”

“Cậu đuổi theo tớ.”

“A?”

“Tớ đã mua được bộ mới nhất của ( hồ sơ tội ác)”.

“Thật sự?!”

“Hai vòng quanh

sân, nếu cậu bắt được tớ, tớ sẽ đưa cho cậu.”

Hạ Trạch không hề phải nghĩ ngợi trả lời: “Được

!”

Lâm Húc cong lên khóe miệng.

Ngay trong chớp mắt, Lâm Húc xoay thân thể nghiêng về phía trước, chân dùng sức ấn mạnh xuống, sức mạnh tụ lại trong người nháy mắt trào ra. Cậu quả thực như đột nhiên giẫm chân ga, sau một giây trầm mặc nhất thời bạo phát. Đúng, không tới một giây, cậu gần như bay tới bên người Hạ Trạch, rất nhanh gần như vượt qua đối phương.

Ngay đến cả người văn văn nhã nhã như Hạ Trạch cũng phải thô bạo mở miệng: “mẹ nó, cậu thực sự muốn thế?”

Lâm Húc xoay người, khuôn mặt ở trong bóng tối có vẻ mơ hồ không rõ, chỉ có cặp mắt đen láy kia là rạng ngời rực rỡ: “Không muốn thì thế nào?”