Chương 48: Không thấy cô nữa

Vài ngày sau, Từ Tư Nhan bắt đầu cảm thấy bất an, luôn cảm thấy có người đang theo dõi cô trong bóng tối, kiểu ánh mắt ấy như giòi nhặng như ma quỷ như hình với bóng. Sư phụ của Lục Đại Lâm vẫn chưa tìm được, còn cô vẫn không thể rời đi, nhưng sự bất an trong lòng kéo dài liên tục đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Trong mơ, có những người lớn tuổi nhà họ Hàn đang trách mắng cha mẹ cô, cũng có lệnh truy sát do người nắm quyền nhà họ Hàn mà cô chưa từng gặp mặt phát xuống. Thậm chí còn có cảnh kiếp trước sau khi con sói kia chết đã ở lại dưới chân cầu và trở thành một linh hồn cô độc, con muốn trả hết mối nhân duyên mà trụ trì đã nói, thì phải siêu độ cho linh hồn còn ở lại kia, phải khiến Trần Chiêu Hàn nhớ lại ký ức của kiếp trước.

Nhưng những điều này có lẽ chỉ có người thầy không đáng tin của Lục Đại Lâm mới có thể làm được.

Đợi sau khi những việc này xong xuôi, cô có nên rời đi không?

Nếu như không rời đi, nhà họ Hàn không tìm thấy cô liệu có mang cha mẹ ra chặt đầu không, rời đi…nếu như rời đi, anh phải làm sao đây, người đàn ông cô yêu phải làm sao đây, liệu anh có đau lòng giống mình không?

Trần Chiêu Hàn thân là người cùng cô bầu bạn ngày đêm sớm tối, làm sao có thể không phát hiện ra tâm trạng lo lắng của cô suốt mấy ngày nay.

“A Nhan, có phải em có chuyện gì giấu anh không?”

Anh và Lục Đại Lâm đang âm thầm chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, anh muốn khiến cô vui vẻ gả cho anh, quang minh chính đại làm người phụ nữ của anh. Anh biết cô thích cuộc sống ở nơi này, bình yên hòa nhã, không tranh với đời, tự do tự tại.

Anh nguyện ý dùng hết toàn bộ sức lực chăm sóc cô cả đời.

Cô nhắm mắt, trông rất bất lực, “Phải, em có tâm sự, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói với anh, anh đợi em, đợi em nghĩ xong rồi sẽ nói cho anh biết, có được không?”

Anh như đang suy nghĩ rồi nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn giữa đôi lông mày của cô, thâm tình hôn cô, “Được.”

Đêm nay, Từ Tư Nhan nhìn gương mặt và đôi môi xuất sắc của người đàn ông, khóe môi không khỏi nở nụ cười ý loạn tình mê, đột nhiên cô có một cảm giác lòng dạ rối bời, mãnh liệt mà lại ngập tràn bí ẩn.

Cô trở mình nằm nghiêng lại, sau đó được anh ôm chặt vào lòng, cảm nhận l*иg ngực của anh đang kịch liệt rung động, không biết thế nào mà lại ngủ yên cả đêm.

Vào một buổi trưa, nắng cao chói chang, trong rừng gió thổi nhè nhẹ, thổi vào mặt mát mẻ lành lạnh, Từ Tư Nhan đi theo Trần Chiêu Hàn bận rộn mệt nhừ, cô nằm trên một tảng đá lớn hình vuông dưới gốc cây, mặt đá trơn láng ấm áp, đối mặt với một mảng bóng cây um tùm che khuất ánh nắng ở phía trên.

Có vài tia nắng nhỏ chiếu rọi xuống mặt cô, óng ánh như trân châu, xinh đẹp tươi tắn, đôi mắt cười lên rực rỡ ánh sáng, người ta nhìn thấy muốn hôn cho một cái.

Hơn nửa tháng nay, gương mặt của cô phúng phính hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với vẻ gầy ốm trang nhã lúc vừa mới gặp, cô sống càng ngày càng giống con người hơn, không còn là công cụ chờ đợi bị tế bái.

Có lẽ quá thoải mái, cô ngửi thấy mùi hương thơm mát của núi rừng, chậm rãi ngủ thϊếp đi.

Trần Chiêu Hàn leo lên cây đan cho cô một cái vòng đội đầu bằng lá, lại cảm thấy quá nhạt nhẽo không có màu sắc, ngẩng đầu nhìn ngó khắp nơi, đột nhiên phát hiện ở chỗ không xa có một bụi hoa màu tím khói, ý nghĩ này vừa xuất hiện đã nhất trí.

Anh bèn leo xuống đi và đi qua đó.

Đợi khi vừa lòng thỏa ý cầm vòng hoa quay trở về, trong tầm mắt không nhìn thấy Từ Tư Nhan, trên tảng đá không có, trước thân cây sau thân cây cũng không có bóng dáng của cô.

Vòng hoa xinh đẹp rơi xuống đất, làm vỡ vụn khuôn hình hoa vừa đan ở phía trên…

“A Nhan!” Một tiếng kêu trống rỗng lại bất lực.

Ban đầu, anh tưởng rằng cô chỉ đang đùa với anh, nhưng thật lâu sau, lâu đến mức mặt trời đã xuống núi, lâu đến mức anh lật tung cả ngọn núi cũng không tìm thấy cô.

“A Nhan…”

Sáng hôm trước chú Bạch còn hỏi anh, hỏi bọn họ sống thế nào, người phụ nữ kia có chịu ở lại không, khi đó anh còn rất ra vẻ mà nói, người phụ nữ của anh không rời được anh, bọn họ sẽ lập tức kết hôn ngay.

Vậy nên nói, một người đàn ông, cho dù có vững vàng hướng nội đến mấy, khi thật sự yêu một người, sẽ không kiềm được mà liên tưởng đến sau này, liên tưởng đến tương lai của bọn họ, rõ ràng cô chưa từng nói yêu, nhưng anh đã nghĩ đến một đời.

Trần Chiêu Hàn ở trên núi tìm cả một đêm, lòng như lửa đốt chạy đến những nơi bọn họ từng đi qua, sắc trời tờ mờ sáng, anh ngồi xổm bên con đường lộ màu xám dưới núi, bóng lưng gầy yếu run lên khi gió thổi qua.

Lúc Lục Đại Lâm biết tin vội chạy đến, nhìn thấy một màn trước mắt, đến cậu ta cũng không nỡ lòng nhìn thêm lần thứ hai, người đàn ông cậu ta quen biết nhiều năm, lúc này đang cô độc mất mát cúi gầm đầu, giống như một đứa trẻ đáng thương không có nhà để về.