Chương 26: Không có thịt

Biến cố xảy ra quá nhanh, Từ Tư Nhan không kịp phản ứng, người đàn ông ở bên cạnh đã buông tay cô chạy đi đỡ ông lão kia.

“Chú Bạch!”

“Cha ơi!” Bạch Thanh Thanh cũng từ trong xông ra, vừa khóc vừa chạy qua đấy.

Bọn họ đỡ ông lão ấy đi vào trong nhà, Từ Tư Nhan đứng ngơ tại chỗ, nhìn bóng lưng bận rộn của người đàn ông ở đằng xa, vô thức mở miệng gọi tên anh.

Nhưng anh không nghe thấy, tay cô không khỏi siết chặt, trên mặt không chút biểu cảm.

Lý Tứ Bảo cũng bị dọa không nhẹ, tay chân luống cuống đứng bên cạnh lo lắng suông một hồi, khóe mắt đột nhiên chú ý đến người phụ nữ ở bên cạnh, nhanh chóng có một linh cảm muốn cống hiến chút sức lực cho ông ta.

“Mọi người mau chóng bắt người phụ nữ này lại, người phụ nữ này có vấn đề.”

Những người đàn ông khác đứng canh giữ trong sân cũng đã nghe thấy câu nói cuối cùng mà trưởng thôn hét lên, ào ào vây quanh lại, cùng Lý Tứ Bảo hợp sức bắt người.

Dụng cụ làm nông sắc bén ở trong tay bọn họ, thuận theo lực đạo của bọn họ đâm về phía cô, Từ Tư Nhan lùi về sau một bước nhanh nhẹn tránh đi, nhưng bị một người ở phía sau nhào đến nhấc chân cản ở dưới đất.

“Con yêu nữ này có vài kỹ năng, mọi người cùng nhau xông lên…” Có người đứng lẫn trong đám người hét lớn.

Lưỡi liềm sắc bén nhanh chóng kề trên cổ cô, Từ Tư Nhan ngoảnh đầu tránh đi nhưng lại không thể tránh khỏi.

Âm thanh lưỡi dao cắt qua da thịt, có dòng chất lỏng nóng ấm nhỏ lên mặt cô, cánh tay của anh giúp cô đỡ một nhát dao.

“Chuyện…” Mọi người líu lưỡi.

“Cút hết cho tôi!”

Anh nghiêm giọng gào thét, khuôn mặt lạnh lẽo toát ra một cỗ hung ác nham hiểm như đao to búa lớn.

“Trần Chiêu Hàn, cậu điên rồi à!” Lục Đại Lâm vội vàng chạy đến, cậu ta biết một chút y thuật, cho nên vừa rồi cùng Trần Chiêu Hàn vào trong kiểm tra thử bệnh tình của trưởng thôn.

Cậu ta có chút đau lòng nhức óc, cái lưỡi liềm này nếu như sắc bén hơn chút nữa, gân mạch sẽ bị nó chém đứt hết.

Trần Chiêu Hàn nào có thời gian để ý đến cậu ta, anh gập eo ôm người phụ nữ ở dưới đất lên, xoay người rời đi.

Máu tươi từ miệng vết thương chảy đến nơi khuỷu tay, Từ Tư Nhan hoảng hồn, cầm một bên cánh tay của anh, sốt ruột nói: “Anh chảy máu rồi, mau thả em xuống, Trần Chiêu Hàn, thật đấy, em không sao cả, không mất một sợi tóc nào, anh mau thả em xuống đi.”

“Anh không sao.” Trần Chiêu Hàn mím chặt môi, sống chết không buông tay, chân mày lạnh lẽo âm u giống như một hồ nước ngầm, tỏa ra hơi thở rét lạnh không ai dám đến gần, “Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà.”

L*иg ngực Từ Tư Nhan bỗng nhiên nhói đau, thân thể cũng theo đó run rẩy nhè nhẹ, cô đau lòng anh.

“Cô ta không thể đi!” Lý Tứ Bảo dẫn theo người chặn ở trước cửa, lớn giọng nói: “Tối nay các người không ai được phép rời khỏi đây.”

“Sao!” Anh ngẩng đầu nhìn sang, lông mi đẹp mắt đổ xuống một bóng đen tà khí, sắc mặt u ám cực đoan, nhưng ngữ khí vẫn không nóng không lạnh, “Chỉ dựa vào các người?”

“Chiêu Hàn, cậu đừng quá kích động...” Lục Đại Lâm tăng tốc chen vào đứng trước mặt bọn họ, giơ hai tay lên, khoa tay múa chân trấn an cả hai phía, “Mọi người đều bình tĩnh lại đi, đừng có kích động, trưởng thôn Bạch ông ấy...”

“Anh Chiêu Hàn!”

Bạch Thanh Thanh không biết từ nơi này chạy đến đứng trước mặt mọi người, vẻ mặt lo lắng liếc nhìn cánh tay của anh, cảm giác như sắp khóc tới nơi.

“Anh bị thương rồi, mau theo em vào trong băng bó đi, còn thế này nữa tay của anh sẽ bị phế đấy.” Cô ta không thèm nhìn Từ Tư Nhan trong lòng anh.

Từ Tư Nhan vẫn luôn nhìn anh chăm chú, nghe đến đây cũng nhịn không được nhìn sang cô ta, phát hiện sự đau lòng của mình ở trước những giọt nước mắt rưng rưng muốn rơi của Bạch Thanh Thanh hoàn toàn không có bất kỳ giá trị gì.

Vào lúc này cánh tay của anh quan trọng hơn, thế nên cô cũng nói: “Nghe theo cô ấy, vào trong băng bó chút đi, em không sao, anh cũng đã nói rồi, nói rõ mọi chuyện ra sẽ ổn thôi, em không thể cứ bị người khác đổ oan bậy bạ như thế này được.”

Ngữ khí của cô dịu dàng bình tĩnh, những người đàn ông ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ngập tràn nghi hoặc. Lục Đại Lâm nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của hai người phụ nữ một lượt, vội vã nói: “Đúng, Bạch cô nương tính tình thẳng thắn chính nghĩa, chắc chắn sẽ không làm khó mọi người khi còn ở trong nhà của mình, Chiêu Hàn cậu cũng nên bình tĩnh một chút.”

Trong lòng Bạch Thanh Thanh lườm cậu ta một cái, người đàn ông nhiều chuyện.

Sân vườn rộng rãi vẫn sáng rực như cũ, mọi người đã chen chúc vào nhà, trong nhà chính không thể chứa quá nhiều người, cũng có người tựa lên khung cửa nhìn ngó vào bên trong, chỉ nghe thấy trong nhà không ngừng vang lên tiếng tranh cãi.

Lục Đại Lâm đứng bên cửa sổ, nhón chân vươn cổ trông ngóng một hồi, lẩm bẩm nói: “Thật kỳ lạ, tại sao cũng nhốt luôn ông đây vậy chứ.”

Ba người bọn họ được mời vào trong phòng của Bạch Trì, vừa mới bước vào, người ở phía sau đã nhanh chóng khóa cửa lại.