Edit: Túy Lạc Hoa
Đến khi một mảnh thanh sam đập vào mắt, đem ta bao bọc lại, ta giống như tượng gỗ không có linh hồn, bị hắn kéo lên nhìn về phía hắn..
“Ta là Thanh Ngô tiên quân.” Thanh Ngô tiên quân chậm rãi mở miệng, hắn dáng người cao ngất thần tuấn, diện mục phong tú thanh thước, ôn nhuận như ngọc, vừa thân thiết vừa lại làm cho người ta cảm giác xa lánh, cái loại cách cảm giác đó giống như khí chất thần tiên trong mắt người phàm.
Ta không có trả lời, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, bởi vì căn bản ta cảm thấy không cần thiết..
Những ngày kế tiếp, ta bị Thanh Ngô tiên quân dẫn tới Phi Hà Sơn..
Ở nơi đó, ta chết lặng giúp đỡ sửa sang lại thư phòng của hắn, chẳng qua là thư phòng sau khi bị ta sửa sang, trên căn bản những quyển sách rất khó tìm được..
Ta còn giúp đỡ chăm sóc hoa cỏ, nhưng là, hoa cỏ đều đã thành tinh, bởi vì có lúc ta tưới hoa quá nhiều, có khi lại tưới quá ít, làm cho các nàng cảm giác không thoải mái, các nàng mãnh liệt kháng nghị, ta bị điều đi hái thảo dược..
Hái thảo dược thật ra thì cũng không quá thích hợp với du hồn chết lặng như ta, vì vậy công việc cuối cùng ở dược phòng là cầm bình nhỏ cùng cái dùi nhỏ không ngừng đảo lạn dược thảo..
Loại cảm giác muốn chết không chết được, còn sống cũng không vui vẻ gì, ta cảm thấy đó là trừng phạt tốt nhất dành cho ta.
Ta theo bản năng đem loại trạng thái này thành chuộc tội..
Phi Hà Sơn cũng có một mảnh rừng đào, này một mảnh rừng đào khiến cho ta tê liệt tâm cảnh hơi có một tia dao động, chẳng qua là một tia dao động này sau khi xuất hiện chính là vô vàn mũi gai đâm khiến tâm đau đớn
Ta khom người, không cách nào hô hấp bình thường.
Trước mắt tối sầm, sau đó ngã xuống đất, một ý niệm cuối cùng chính là: cứ như vậy chết thật tốt!.
“Nhã Nhi, đừng rời bỏ ta.”.
“Nhã Nhi, trở lại!”
Từng trận thanh âm kêu gọi không ngừng quấy rầy ta. Khiến cho ta bây giờ không cách nào an tĩnh chịu chết.
Mở hai mắt ra, Thanh Ngô tiên quân luôn luôn sạch sẽ lưu loát, ôn nhu thanh thước, áo quần cùng tóc đều có vẻ có chút xốc xếch, trong con ngươi trầm tĩnh của hắn phảng phất có hai ngọn lửa nhảy lên, chẳng qua là chỉ trong nháy mắt, lại làm cho ta cảm thấy kinh hãi.
Màu đỏ, có thể kích khởi bản năng hận ý thật sâu của ta..
Ngọn lửa, có thể khiến ta cả người kịch liệt run rẩy.
Hai quả đấm của ta nắm chặt, cắn chặt hàm răng, cả người đề phòng nhìn về phía Thanh Ngô tiên quân trước mắt
“Thế nào?” Cái trán bị hai tay hắn mang theo ấm áp khẽ vuốt, nụ cười bình yên có một cỗ lực lượng thần kỳ, khiến cho ta yên tĩnh lại, cũng khiến ta lần nữa hồi phục trạng thái chết lặng.
“Ai... Mọi chuyện đều đã qua.” Hắn tiếp tục nói..
Ta vẫn như cũ chết lặng nằm một chỗ, trong lòng lại phản bác: Mọi chuyện dù thế nào cũng không qua được.
“Muốn biết hắn rốt cuộc là ai không?” Thanh Ngô tiên quân trầm mặc một hồi, ta nghênh hướng tầm mắt của hắn, hai tròng mắt hắn đen nhánh như điểm mực trong lúc bất chợt khiến cho ta có chút cảm giác quen thuộc, nhưng cuối cùng, ta loại bỏ cảm giác buồn cười này, một tà mị, một tuấn nhã. Khí chất toàn thân căn bản không dính dáng.
“Ai?” Ta hao hết khí lực hỏi..