Chương 1-1
“Mùa hè năm nay, ngành kinh tế may mặc đình trệ đã làm cho nhiều công ty thời trang trên toàn thế giới có kế hoạch cắt giảm nhân sự trên diện rộng. Gần đây nhất nhân viên của bộ phát ngôn công ty thời trang Martha tại Anh khi trả lời phỏng vấn đã bày tỏ, cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu này đã mang đến tổn thất vô cùng lớn đặc biệt là với những nhà thiết kế trẻ tuổi chưa có danh tiếng trong nước. Thiết kế mới làm không đủ phân lượng, những trang phục do bọn họ thiết kề đều bị quầy chuyên doanh của nhiều công ty thời trang từ chối. Đơn đặt hàng giảm bớt làm cho doanh thu kỳ vừa rồi giảm 35%. Mà người trong giới thời trang cho rằng, đây vẫn không phải là kết thúc…”
Trên TV đã là tin tức thời sự buổi trưa. Ngô Khuynh Đình bị giọng nói của phát thanh viên làm cho tỉnh giấc, thành phố lúc giữa hè cảm giác thật sự vô cùng nóng bức. Gương mặt trên chiếc gối trắng toát nổi lên những nếp nhăn thể hiện sự phiền chán. Đây thật sự là một mùa có thể nóng đến chết người.
Trong không khí giống như có ngọn lửa đang di chuyển, cậu thật hối hận tối hôm qua lúc đi ngủ sao không mở máy lạnh, để cho bây giờ phải bị cái nóng làm tỉnh dậy như vậy.
Giờ này có vẻ đã khuya. Chỗ góc tường đặt một chiếc TV màu xám, đã đến phần tin tức quốc tế của chương trình thời sự buổi trưa. Nhìn thấy mặt tường lắp kính phía sau TV, đồng tử Ngô Khuynh Đình trong nháy mắt trợn đến mức to nhất, lúc này mới kinh hoàng phát hiện hóa ra đây không phải là phòng của cậu. Loại mặt tường lắp kính bóng loáng này hẳn là cách bố trí chỉ Love Hotel mới có. Ý thức được điều này, Ngô Khuynh Đình không khỏi ôm trán tự trách. Chẳng lẽ tối hôm qua cậu lại ngủ cùng người khác. Ảo não quay đầu đi chứng thực, cậu nhìn thấy người đàn ông trần trụi nằm phía bên kia giường. Người đàn ông còn đang ngủ rất say, im lặng hô hấp.
Ngô Khuynh Đình ra vẻ bình tĩnh cẩn thận quan sát kỹ càng khuôn mặt của nam nhân, phát hiện đó là một người đàn ông xa lạ mà mình không hề quen biết. Ngô Khuynh Đình cảm thấy khó hiểu bản thân như thế nào lại ngủ cùng với anh ta. Tối hôm qua nhất định là uống quá nhiều, cho nên bây giờ sau khi tỉnh lại, Ngô Khuynh Đình mới có thể không rõ tình huống như vậy. Tối hôm qua Ngô Khuynh Đình cùng hai nhân viên là học sinh vừa học vừa làm trong cửa hàng đi ca hát uống rượu, uống đến mức say, nghĩ là tự mình có thể gắng gượng lái xe về nhà, không ngờ sáng sớm mở mắt ra lại ở trong căn phòng khách sạn này.
Đây là một căn phòng khách sạn tình yêu hết sức bình thường, trang hoàng cách điệu cũng không kém, giường rất mềm mại mà cũng rất rộng rãi. Dưới giường rải đầy quần áo của hai người đàn ông, còn có mấy chiếc bαo ©αo sυ đã qua sử dụng được thắt đầu. Ngô Khuynh Đình cúi đầu nhìn người mình, phát hiện trên thứ giữa hai chân dính đầy dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô cạn, thoạt nhìn có thể thấy tối hôm qua bọn họ thật sự đã làm.
Thật sự làm, kỳ thật cũng không có gì quá nghiêm trọng. Ngô Khuynh Đình là một người thích cùng đàn ông lêu lổng, cậu liếc mắt đờ đẫn đánh giá khuôn mặt người đàn ông.
Ngũ quan trên khuôn mặt gầy yếu thanh tú kia nhìn qua có vẻ kinh diễm. Cái mũi cao ngất cùng đôi môi anh đào duyên dánh ánh lên dưới ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trên hai gò má trắng như trân châu lóa sáng. Hai xương gò má nhô ra, cực có hình dáng, lông mi trên hai tròng mắt khép kín cũng rất dài.
Chỉ là một đường đánh giá khắp khuôn mặt, đến khóe mắt, sẽ không làm cho người ta thích. Bởi vì Ngô Khuynh Đình quan sát anh ở cự ly gần có thế thấy rõ ràng nơi đó hiện lên hai nếp nhăn rất nhỏ. Nam nhân ngủ say thoạt nhìn tuyệt đối không phải xấp xỉ tuổi với Ngô Khuynh Đình ––– vừa mới qua tuổi hai mươi.
Haiii ~ Ngô Khuynh Đình thở dài ở trong lòng, là như thế nào, tối hôm qua uống rượu, cư nhiên làm một đại thúc sao? Gần đây bản thân có phải cơ khát đến mức này hay không. Dĩ vãng, cậu cũng sẽ ngẫu nhiên dẫn theo người đến loại Love Hotel hạ lưu này thuê phòng, mượn trang bị ở đây để chơi trò chơi tình thú, thỏa mãn một chút áo tưởng đen tối trong lòng.
Diện mạo của đối phương có lẽ sẽ không được yêu thích như vậy, nhưng ít nhất khóe mắt cũng không có nếp nhăn. Nghĩ như vậy, “Này…” Ngô Khuynh Đình lớn tiếng kêu nam nhân, “Trời sáng rồi!” Cậu đoán nam nhân đại khái chính là loại đại thúc quái đản thường xuyên lui tới những khu KTV náo nhiệt để mời chào khách. Tối hôm qua cậu cùng mọi người đi đến khu giải trí kia để ca hát, có rất nhiều người đơn độc làm loại công việc tìиɧ ɖu͙© này.
“Ưm…” Nam nhân bị đánh thức lo sợ nghi hoặc mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt có vẻ không biết mình đang ở đâu, nhìn đến thân thể trần trụi trắng nõn của mình lập tức bối rối kéo chăn đến bên hông, che khuất bộ vị mấu chốt nhất trên thân thể.
“Bốn ngàn có đủ không?” Ngô Khuynh Đình dứt khoát rút từ trong ví ra một xấp tiền mặt, đặt chúng lên trên ngực nam nhân. Thời khắc đưa tiền đó âm thầm may mắn ở trong lòng, may mắn người đàn ông này cũng không phải một lão già thối nát, tối hôm không thừa dịp lúc cậu ngủ say trộm đi vật phẩm quý trọng trên người cậu.
“Cậu… sao lại đưa tiền cho tôi, tôi…” Giọng nói của nam nhân rất nhỏ, hơn nữa hình như định giải thích điều gì đó với Ngô Khuynh Đình. Nhưng Ngô Khuynh Đình lại nghĩ là anh ngại ít, trợn to hai mắt, vẻ mặt chứa đầy tìиɧ ɖu͙© đánh giá toàn bộ thân thể của nam nhân một lượt, không kiên nhẫn nói: “Chú à, làm ơn đi, giá này đã là hợp lý lắm rồi, hiện tại trên người tôi cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Nếu không phải hạ thân đến lúc này vẫn còn liên tục cảm thấy một loại cảm giác đặc biệt sảng khoái, Ngô Khuynh Đình sẽ không hào phóng như vậy. Đưa tiền xong, Ngô Khuynh Đình lõa thân xuống giường, thò người ra ngoài cửa số nhìn. Quốc lộ ở bên ngoài khách sạn bị thái dương chiếu sáng bóng giống như rải thủy ngân, những chiếc xe qua lại không ngừng, xem ra giờ phút này thật sự đã khuya.
“Tôi, tôi không phải muốn tiền, tôi mới vừa tới đây nên cũng không quen biết người nào. Cậu cũng không thể tìm giúp tôi một chỗ ở trước…” Nam nhân cầm tiền trong tay, ngồi dậy nhẹ nhàng hỏi. Làn điệu nói chuyện của anh rất quái lạ, nghe qua không giống như người địa phương.
“Quốc ngữ của anh sao nói kỳ quái như vậy, anh là người Hongkong hả?” Ngô Khuynh Đình quét mắt quanh phòng vài lần, vốn nghĩ muốn tắm rửa một cái, nhưng cảm thấy tốt nhất vẫn là nhanh chóng bỏ đi, cảm thấy ngủ với một người đàn ông lai lịch không rõ kiểu này thật là xui.
Ngô Khuynh Đình tuy rằng thích đàn ông xinh đẹp, lại có khuynh hướng giống dã thú thích thỏa mãn tính dục của bản thân, nhưng cũng không thích loại hình lớn tuổi hơn mình. Hơn nữa người này nói quốc ngữ rất kỳ quái. Ngô Khuynh Đình để nguyên dạng nhanh chóng mặc lại áo sơmi cùng quần bò của mình, vừa mặc, vừa nhạt nhẽo cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi cũng không phải người môi giới nhà đất, không thể giúp anh.”
“Tôi nói thật, cậu cũng không thể tìm giúp tôi một chỗ ở sao?” Nam nhân giống như không nghe thấy lời cậu, lại nhẹ giọng hỏi.
“Không thể.” Ngô Khuynh Đình hừ nhẹ. Tìm một chỗ ở, cách nói uyển chuyển như đang múa thái cực quyền này, kỳ thật chính là muốn Ngô Khuynh Đình dẫn anh ta về nhà thôi, sau đó bao dưỡng anh ta một thời gian dài.
Người như thế rõ ràng là một kẻ lừa đảo, cầm tiền còn muốn tìm chỗ ở. Hiện tại kinh tế đang khủng hoảng, từng ngành sản xuất cũng không phát triển, có lẽ ngành tìиɧ ɖu͙© cũng là không khởi sắc, nên mới khiến cho Ngô Khuynh Đình cư nhiên ngủ với một ông chú nghèo túng đến mức sau khi lên giường xong, còn muốn Ngô Khuynh Đình vì lão tìm chỗ ở. Ngô Khuynh Đình nghĩ đến anh ta là một tên nghèo nàn thiếu tiền.
“Cái này trả lại cho cậu.” Chính là nam nhân lại giống như không tham tiền, vương tay, đem tiền trả lại cho Ngô Khuynh Đình.
Điều này làm cho Ngô Khuynh Đình thấy dưới gan bàn tay chỗ ngón cái cùng ngón trỏ giao nhau ở bàn tay phải của anh có một hình xăm nho nhỏ, là một hình vẽ đóa hoa tường vi, trong lúc nhất thời cảm thấy ông chú này còn rất ăn chơi, hình vẽ kia hoàn hảo giống như đã từng nhìn thấy trên một tờ tạp chí thời trang. Nguyên lai thế giới này người thích theo đuổi mốt có nhiều như vậy.
“Đây, cho… anh thêm tám trăm.” Ngô Khuynh Đình rút ví ra, dốc ngược túi cho nam nhân thấy cậu đã hết tiền, “Thật sự không còn nữa, anh xem, tiền mặt chỉ còn tám trăm cuối cùng này, đều cho anh đấy.”
“Cậu nghĩ tôi là ai?” Nam nhân chán nản cúi thấp đầu xuống, không nói nữa.
“Tôi cần gì biết anh là người nào, dù sao tôi phải đi.” Trước khi đi, Ngô Khuynh Đình không nhịn được quay đầu lại, chuyển động tròng mắt tối đen liếc nhìn anh một cái. Nói thực ra, nếu không phải lớn tuổi một chút, anh ta nhìn cũng xem là một vưu vật. Cùng với cảm giác sảng khoái còn sót lại nơi hạ thể, Ngô Khuynh Đình bắt đầu hồi tưởng quá trình làʍ t̠ìиɦ với nam nhân này tối hôm qua.
Bởi vì say rượu nên hình như động tác của mình có chút thô lỗ, tựa hồ vẫn là làm khó xử nam nhân. Vừa mới bắt đầu thực ra có dùng mũ, nhưng sau đó lại ngại không thoải mái nên tháo ra, bằng không sáng nay tỉnh lại cái thứ giữa chân kia sẽ không bẩn đến như vậy.
Lúc làʍ t̠ìиɦ lần đầu tiên hình như là Ngô Khuynh Đình yêu cầu nam nhân quỳ trên giường, Ngô Khuynh Đình đứng thẳng tiến vào từ cuối giường, nắm chặt thắt lưng của nam nhân, từ sau lưng xâm phạm nam nhân.
Trong quá trình, nam nhân chỉ ô ô khóc, mang theo một chút vừa đáng thương lại vừa có hiệu quả kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, khiến cho Ngô Khuynh Đình hưng phấn ra sức đưa đẩy dương v*t, ra sức thao nộn huyết nóng ướt của anh ta, thật lâu đều không dừng lại được.
Ngô Khuynh Đình đau đầu hồi tưởng lại tình cảnh ngắt quãng đầy tình mầu kia, dương v*t giữa hai chân lại có xu hướng cứng lên.
“Cậu, cậu thật sự phải đi? Để lại tôi một mình ở đây…” Nam nhân ngập ngừng hỏi.
“… Ừ.” Ngô Khuynh Đình hơi chần chờ, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, cảm thấy bản thân cho dù uống rất say, cũng không nên khó xử người này như vậy. Cho dù anh ta là người làm nghề tìиɧ ɖu͙©, Ngô Khuynh Đình cũng không nên đối xử thô lỗ với anh ta thành như vậy.
“Tối hôm qua say, cho nên, ngại quá, có chút thô lỗ.” Ngô Khuynh Đình nhẹ giọng giải thích. Nhìn thấy nam nhân mái tóc rối bời, cả người đầy hôn ngân, bộ dáng nhu nhược tội nghiệp nói muốn tìm một chỗ ở, kỳ thật Ngô Khuynh Đình rất muốn ăn hϊếp anh ta một lần nữa, nhưng lại cảm thấy rất xui.
Bởi vì bọn họ đang ở trong loại khách sạn tình mầu này không nói, đối phương lại là một người lớn tuổi hơn Ngô Khuynh Đình rất nhiều. Hơn nữa nói không chừng nếu lại đến một lần nữa, thì thật sự phải giúp anh ta tìm chỗ ở, cho nên tốt nhất là quên đi. Nhìn nam nhân vài lần, Ngô Khuynh Đình rốt cuộc xoay người đi, đi đến cửa khách sạn cơ hồ là che mặt ngồi vào xe của mình.
Lúc này là giữa trưa, thái dương độc ác rải nắng ở trên đỉnh đầu, từng đạo ánh sáng giống như ngọn lửa đang chảy ra, chiếu ra khắp nơi, thiêu đốt làm cho Ngô Khuynh Đình miệng khô lưỡi khô. Mùa hè ở thành phố á nhiệt đới này rất nổi danh. Nhắc tới S thị, mọi người sẽ nói: ai nha, mùa hè nơi đó là nóng nhất, thật sự là nóng đến muốn chết.
Cắm chìa khóa vào ổ, lái xe trên đường vào giờ phút đó, Ngô Khuynh Đình, 21 tuổi, tuổi mụ nhịn không được nghĩ: bản thân sao lại có thể làʍ t̠ìиɦ với một ông chú? Chẳng lẽ là gần đây thật sự rất cô đơn.
Cậu cũng không phủ nhận mình là một người đàn ông rất dã man. Hầu hết những người quen biết cậu, nhìn thấy cậu đều phải làm bộ tôn kính gọi cậu một tiếng “Anh Tinh Đình”. Bởi vì trước kia lúc cậu đi học rất hỗn láo, căn bản là một tên lưu manh.
Năm mười bảy tuổi cậu tốt nghiệp trung học, bởi vì ở trong trường học tham dự rất nhiều sự kiện bạo lực, thiếu chút nữa bị cảnh sát bắt lại, sau đó làm cho cậu không thể thi đại học, miễn cưỡng bị người nhà an bài đi lính ở phía nam. Hiện tại trở lại S thị cũng đã hơn nửa năm, trước mắt ở khu tây mở một cửa hàng độc quyền về máy tính Apple, bán các sản phẩm điện tử.
Mỗi tháng thu vào không phải rất nhiều, ngày cũng không phải rất thuận lợi, sinh hoạt cá nhân cũng không phải rất phối hợp.
Tỷ như, tháng trước có một nữ nhân nói chia tay với cậu, bởi vì vào ngày sinh nhật của cô ta, cậu chẳng những không có tặng hoa tặng quà, còn vào ngày đó cùng em của cô ta làʍ t̠ìиɦ ở trên giường.
Lúc chia tay, “Anh cái đồ cầm thú chỉ biết dùng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© để suy nghĩ, sao không chết đi hả?” Cô ta hung hăng cho cậu một cái tát, đánh cho cậu đầu óc quay mòng mòng. Cậu nhìn bóng dáng cô ta rời đi chỉ thản nhiên cười.
Mẹ nó, hình như là cô ta dính vào cậu trước, năm lần bảy lượt cố ý làm rơi máy tính của mình, tìm cơ hội chạy đến cửa hàng của cậu để sửa, vẫn làm bộ yếu đuối nép vào người cậu nói cái gì cậu anh tuấn tựa như chiến thần, từ trung học bắt đầu liền thích nhìn cậu mang theo các anh em đi đánh nhau linh tinh các loại. Mẹ nó, như thế nào lập tức xoay người là có thể sửa miệng mắng cậu là một cầm thú chứ?
Ngô Khuynh Đình vẫn sống như vậy, người đến rồi lại đi, có rất nhiều bạn gái không ngừng chủ động tỏ tình với cậu. Chỉ là mỗi lần, cậu đều làm cho các cô ấy ồn ào chia tay với cậu. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cậu là một người đồng tính luyến ái. Cậu luôn trộm đi ngủ với người đàn ông khác ở sau lưng các cô ấy, bị các cô ấy phát hiện ra thì bị vứt bỏ.
Ngô Khuynh Đình là một “lạn già”. Cơ hồ mỗi người đều nói như vậy. Ngô Khuynh Đình cười. Cảm thấy làm không tốt chính là do mẹ cậu, cho cậu gen sai, trời sinh liền cho cậu cái gen nhất định làm người lạn.
Chiếc xe thể thao mini màu xanh nước biển cũ nát đi đến ngã tư thì gặp đèn đỏ, Ngô Khuynh Đình nhân cơ hội châm điếu thuốc. Hít một hơi, cổ họng có cảm giác khô khốc không thoải mái, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có một đối tượng kết giao từng đề nghị cậu cai thuốc, nói với cậu người hút thuốc kỳ thật đều rất tịch mịch, mà cậu sau khi nghe xong chính là cười nhạt rồi ngậm điếu thuốc vào miệng, không kiềm chế được chờ thuốc cháy đến cuối.
Nói thật ra, nếu thật sự biết cái gì đúng, mà cậu liền trăm phần trăm đi làm, vậy có lẽ bây giờ cậu còn đang học đại học, không phải tùy tiện cùng người xa lạ đi vào Love Hotel, cùng nhau làʍ t̠ìиɦ xong, ngay cả hứng thú hỏi tên đối phương là gì cũng không có như vậy.
Thời tiết tháng sáu rất nóng bức. Khu điện tử phía tây thành phố, trong một cửa hàng chuyên kinh doanh máy tính Apple, Ngô Khuynh Đình đang giới thiệu sản phẩm cho khách hàng, thái độ rất hòa nhã.
“Nhiều chức năng chuyên dụng như vậy, cho nên, cần dùng nhiều tiền một chút để mua một logo như vậy, chiếc máy tính này so với bên ngoài, kỳ thật vẫn rất thực dụng.” Người phụ nữ trung niên còn nghĩ ngợi chưa quyết định mua, từ đầu tới cuối vẫn cảm thấy rất đắt, không muốn mua. Nhưng thật ra đứa nhỏ đi theo bên cạnh lại mang ánh mắt khát vọng: “Em gái nhỏ, rất thích có phải không?” Ngô Khuynh Đình hỏi.
“Ai nha, quên đi, đắt như vậy, mua về ba con chắc chắn sẽ mắng.” Cuối cùng người phụ nữ vẫn kéo con gái của mình đi.
Ngô Khuynh Đình nhìn bóng dáng bọn họ rời đi liền nhíu mày. Ba ngày, trong cửa hàng không bán được một máy tính nào. Mắt thấy đã sắp đến cuối tháng, vừa phải trả tiền lương trong cửa hàng, tiền thuê nhà, về nhà còn phải trả tiền điện nước, tiền nợ cùng tiền thuê nhà. Có đôi khi ngày thật sự rất không thuận, đặc biệt đối với một người đàn ông như cậu.
Hơn nữa, “Ai, anh Tinh Đình, tháng này có thể trả tiền công cho em cao một chút không.” Lúc sắp đóng cửa, một học sinh vừa học vừa làm trong cửa hàng hỏi cậu. Đó là một nam sinh học đại học ngành kỹ thuật ở phụ cận, kêu A P, ở trong cửa hàng phụ trách làm công việc sửa chữa bảo trì, hoặc là giúp đỡ quét tước chuyển hàng linh tinh. Bởi vì về kỹ thuật, Ngô Khuynh Đình cũng không biết rõ, ỷ vào điểm này, bình thường A P nói với cậu khẩu khí đều rất đểu, “Anh xem, tháng này đều là đến lau máy và sửa chữa, căn bản đều là em làm, cho nên, cái đó…”
“Ừ, được.” Ngô Khuynh Đình không chút chần chừ, đáp ứng hắn.
A P thực vừa lòng với câu trả lời của ông chủ mình, trước khi đeo ba lô muốn đi xe máy về trường học liền nói cho cậu: “A, đúng rồi, ngày hôm qua lúc anh không ở cửa hàng, có người tới đây tìm anh. Em không biết, là một người đàn ông.”
“Ai vậy? Khách hàng mua máy?”
“Không giống khách hàng, anh ta nói chuyện là lạ, hình như là người nơi khác.”
Ngô Khuynh Đình giật mình, phản xạ có điều kiện đầu tiên là nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp ở trong khách sạn tình yêu ngày đó. “Anh ta có nói tìm anh làm gì không?”
“Không, em nói anh không ở đây. Anh ta đợi một lúc lâu sau đó thì đi.”
“À.” Ngô Khuynh Đình lâm vào trầm tư. Cậu có loại dự cảm, người kia thật sự tới đây tìm cậu.