Chương 7
Những ngày nặng nề còn lại...
Trong bộ đồ dành cho bệnh nhân, Vân gầy gò, yếu ớt và nhỏ nhắn vô cùng. Đôi mắt ươn ướt, tay cầm một cuốn sổ nhỏ và cây viết tì lên khung cửa sổ, bất động. Sau những cơn mưa dai dẳng, nắng lại rữc rỡ và vàng ươm trải đều lên mọi vật. Cây hoa lá vẫn xanh tươi, chỉ có những con người đang chịu bản án tử hình treo lơ lửng thì ngày một mòn mỏi, héo hon. Vĩ để nhẹ bó hoa lưu ly lên bàn, tiến gần tới song cửa. Vân vẫn không nhìn Vĩ, buông lời:
- Hôm nay, anh đến trễ hơn hôm qua ba phút đấy!
Vĩ cười, giọng dịu dàng, đôi bàn tay ram ráp khẽ đặt lên mái tóc cô, vuốt ve:
- Em chờ anh từng phút à?
- Ừ! Không biết từ bao giờ, nó như một thói quen.
Vân quay người sang nhìn Vĩ, bốn con mắt nhìn nhau ngân ngấn nước. Vân bỗng nhỏ bé và muốn lọt thỏm vòng tay anh, ngay trước mặt thôi mà sao ngỡ quá xa vời...
-Anh đưa em xuống dưới nhé. Hoa rất đẹp!
- Ừ!
Trước khi bước ra khỏi phòng, Vân nâng bó hoa lưu ly lên trước mặt và đặt một nụ hôn gió.
- Em thích à?
- Sao anh biết?
- Vì anh thấy em vẽ rất nhiều về hoa lưu ly.
- Nên anh tặng cho em sao?
- Ừ! Anh muốn em tiếp tục vẽ, được không Vân?
- Em không hứa trước được, anh biết ý nghĩa của nó không?
Vĩ cười, anh ôm Vân từ phía sau, thì thào:
- Anh muốn hoàn toàn là của em.
Vân nghẹn ngào, cái nhìn sụp xuống, giọng buồn và đôi mắt rưng rưng lệ:
- Hãy giữ kín tình yêu của chúng ta và đừng cho ai biết...
Vân quay người lại, bờ môi khô của nàng như thấm được vị tình yêu của Vĩ, đôi môi như vừa được tưới nước, căng ra tràn đầy sức sống. Vĩ xiết chặt vòng tay của mình, lòng anh quặn thắt...
- Thật sự anh rất muốn nghe em nói, em cười. Nhưng nếu cảm thấy điều đó mệt mỏi hay quá khó khăn thì em hãy khóc, đừng gắng gượng, hiểu không?
- Em hiểu. Chỉ hơi buồn thôi!
Vĩ vuốt vuốt mái tóc đen dài của Vân, xoa đầu dịu dàng như dỗ một đứa trẻ.
- Đừng chạm vào tóc em. Em rất sợ khi mỗi ngày đều nhìn thấy những sợi tóc nằm trơ trên giường...
-...
Vĩ dìu Vân đi xung quanh khu công viên của bệnh viên. Cảm xúc lẫn lộn vẫn dâng lên trong lòng. Vườn hoa đủ sắc màu với hương thơm ngào ngạt, những chú bướm đủ màu như hòa trộn vào nhau làm mối tình của họ thêm đau khổ lẫn xót xa. Đôi khi, thượng đế tạo ra những con người hay đồ vật trên trần gian chỉ để ngắm, khi họ sẵn sàng đυ.ng chạm và nắm giữ thì thượng đế lại thẳng tay giật phăng về phía mình. Hụt hẫng, lao đao...
Lần thứ hai quyết định vào thăm Vân, Khôi Anh lại lặng người, chôn chân tại chỗ khi bắt gặp Vĩ và cô vui vẻ, nói cười. Vân gầy rộc, nước da xanh nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy cảm xúc. Khuôn mặt thanh tân, vô tư và nói cười như những ngày tháng trước, cô muốn sống trọn những ngày cuối của cuộc đời để mỗi ngày trôi qua phải thật ý nghĩa.
Khôi Anh nhớ Ngọc Linh vô cùng! Cách đây mấy năm, chuyện tình của họ được coi là mối tình thần tiên chốn nhân gian khiến nhiều người phải ghen tị. Cứ ngỡ cặp đôi trai tài, gái sắc sẽ nên duyên vợ chồng và có những đứa con ngoan kháu khỉnh, nào ngờ Ngọc Linh xinh đẹp và tài hoa phải rời xa anh bởi vụ tai nạn không tìm thấy xác, và không bao lâu nữa Vĩ cũng giống anh, mất đi người mà mình thương yêu nhất. Khôi Anh nhói đau, không nói một lời nào... anh lặng lẽ mang bó hoa lưu ly lên phòng Vân. Bất ngờ, Khôi Anh gặp Trần Lân ở đấy, anh ta cũng mang một bó lưu ly và đứng ngoài cửa sổ. Hẳn anh ta cũng đang ghen tỵ với đôi tình nhân đang vui đùa dưới kia trong chuỗi ngày hạnh phúc ngắn ngủi.
- Thật buồn vì anh không biết giữ người mình yêu. -Khôi Anh đặt bó hoa lên bàn, rồi bỏ đi.
Trần Lân im bặt, lương tâm anh bị cắn rứt tự bao giờ? Lân chỉ nghĩ Khôi Anh chắc cũng là người thầm yêu trộm nhớ Vân. Lân nở nụ cười nửa miệng, những bó hoa lưu ly tươi tắn khiến căn phòng như thoáng hẳn. Lân rùng mình khi đυ.ng phải cái nhìn sắc lạnh của Vy. Mất mấy giây, anh mới đứng ngay người, so vai mở giọng nhún nhường:
- Anh chỉ vào thăm Vân chút thôi!
- Tôi cám ơn thay cho nó nhưng may mà nó không gặp anh đâu. Về đi!
- Ừ! Cho anh gửi lời thăm sức khỏe.
- Biết rồi. Ra khỏi đây mau!
Lân hẵng giọng rồi đi thẳng về phía cửa, được vài bước thì tiếng Vy quát lớn, rồi cô dúi bó hoa lưu ly vào người Lân:
- Anh mang cái của nợ này về. Lần sau đừng la liếʍ ở đây nữa...
Vy ấn Lân ra ngoài, kéo mạnh cửa kính, cô quay mặt đi.
Lân ấm ức, ném luôn bó hoa vào thùng rác cạnh đó và bước nhanh. Trước khi đến con xe của mình, anh vẫn không thôi ánh mắt thiết tha lẫn uất ức về phía Vĩ và Vân, đầy cáu kỉnh.
Từ trên lầu cao nhìn xuống, Vy nheo mắt nhìn em gái. Cô thương, cô giận lẫn oán trách mình. Bà Ba bị cao huyết áp cũng phải ở nhà. Căn nhà nằm góc phố giờ bỗng đóng băng, lạnh và ẩm thấp vô cùng. Không biết rồi sẽ ra sao?
Sau khi ăn cháo và uống thuốc, Vân ngủ lặng đi.
- Cám ơn anh Vĩ nhé. Không có anh, em chẳng biết xoay sở làm sao.
- Có gì đâu em. Cô Ba khỏe lại chưa?
- Chưa anh à. Em nói vô viện mà bà không chịu. Chắc sợ Vân nó biết, nó lại bệnh thêm. Bà cứ tỉnh rồi lại ngất, em cũng không biết làm sao.
- Ừ để mai anh đưa ba anh qua chơi cho cô đỡ buồn. Nhiều chuyện xảy ra chắc áp lực lớn quá, sẽ không sao đâu. Em cũng giữ sức khỏe, nhìn em ốm lắm!
- Dạ, cũng tại lỗi của em đấy mà.! Không thì gia đình chẳng đến cơ sự này. Mẹ thì tin tưởng em quá mức, em không hiểu tính Vân, nó lúc nào cũng im ỉm trong bụng, chị không gần gũi với em, nếu không sẽ biết sớm, chẳng thế này...- Vy thở dài, những ngón tay gỡ gỡ những lọn tóc bay trước mặt Vân, đôi môi Vân nứt và trắng khô. Cô lại sụt sùi...
Bàn tay Vân lạnh ngắt, tiếng thiết bị máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một. Da cô mỗi lúc một trắng xanh trông thấy rõ... Bàn tay Vĩ vẫn nắm lấy tay Vân trong từng giấc ngủ, hằng đêm thao thức. Trong giấc mơ, Vĩ vẫn luôn mỉm cười nghĩ về từng buổi chiều nhìn ngắm Vân vẽ, ngắm Vân cười, và nghe cả Vân hát... Chiều nay, cô nói với Vĩ rằng: "Người ta có thể khóc khi xem một phim, khi đọc một cuốn sách ở bất cứ thể loại gì, thậm chí họ cũng có thể khóc khi nghe một bài ca ngắn chỉ vài câu của một anh chàng hay cô ca sĩ nào đó..., nhưng chưa bao giờ họ để rơi một giọt lệ khi ngắm một bức tranh". Câu nói làm anh trằn trọc mãi, đúng là cũng chưa bao giờ anh khóc khi nhìn tranh vẽ cả, thậm chí đã có lúc anh cười và nhạo báng tranh vẽ của cô ở ngoài khu công trường. Anh hối hận...
...
Cô bé đầu chẳng còn mấy sợi tóc, lứu lưỡi kêu đau, nói không nên lời:
- Con đau, má ơi!
- Má thương, má thương...
Người mẹ trẻ giàn dụa nước mắt ngắn dài nhìn đứa con tội nghiệp, bà phải lấy chiếc đũa chèn vào miệng con vì sợ con cắn phải lưỡi.
Vân lấy tay bịt miệng nhưng vẫn không kìm nổi những tiếng nấc nghẹn ngào. Dù cô đã tự trấn an mình rất tốt, dù cô sắt đá hay mạnh mẽ cỡ nào thì giờ đây cô cũng sắp quỵ ngã...
- Nhìn cô bé rất dễ thương, chị à!- Vân nghẹn ngào nhìn qua rồi mỉm cười.
- Đau lắm em ơi! Chị làm cái nghề này, không biết đã chứng kiến bao nhiêu cảnh như xát muối vào lòng, để bây giờ lại là con gái mình....- Đôi mắt chị đỏ hoe nhìn đứa con gái xinh đẹp, đôi mắt tròn to đen lay láy, cái nhìn hồn nhiên ngây ngô cứ ngỡ tưởng mình bị bệnh, nhập viện vài hôm là sẽ về... - Lúc nào nó cũng sốt trên bốn mươi độ đấy, mấy tháng nay ngày cũng như đêm, ngồi bên nó mà chị đau quá em à.
Chị lại khóc, vắt khăn tẩm nước lạnh đặt lên trán rồi lại ngồi nắn bóp chân tay cho cô bé, nức nở. Cô bé vẫn ngây ngô nhìn, chỉ nũng nịu:"Ai làm má khóc, con đánh đòn nghe. Má nín đi má, lát con mua kẹo má ăn... ".
Vân đổ người xuống giường bệnh tiếp tục truyền dịch sau đợt hóa trị khó chịu để chờ bà Ba đi mua cháo lên phòng, da cô bắt đầu nóng bừng bừng. Cơn đau hành hạ, Vân tím tái mặt mày bởi đường ruột và dạ dày phản ứng dữ dội. Cô co người rúm ró như một con tôm bị người ta mang lên chảo đổ dầu mỡ chiên. Cô cắn răng, khẽ nhích người qua lại để không gây tiếng ồn, da trắng nhợt đi. Cô nôn thốc tháo và ngã lăn xuống khỏi giường. Người mẹ trẻ đến bỏ cả con gái lại, chạy sang dìu cô lên và kêu la bác sĩ. Bà Ba như chết sững, bát cháo rơi vãi đầy sàn, mọi thứ mờ dần chếch choáng. Bà ngả người, bất động...