Chương 8

Sau khi rời nhà gấu trên đường về nhà em vừa suy nghĩ chuyện tối qua của đám bạn mà vừa tởm vừa run vừa.....thèm (đùa thôi)

Mà cũng thấy lạ, tụi nó bình thường chuẩn men lắm, đứa nào cũng tập tạ, tập thể hình, cơ bắp, bụng 6 múi, thằng T thì ngày nào cũng tập võ ầm ầm, mà thằng này nó kỳ thị gay lắm (mà tụi Nga trừ tụi gay ra chứ người bình thường kỳ thị gay bỏ mịa ra), tụi nó còn dẫn gái về nhà phang ầm ầm (tụi tây nó thoáng nên đừng thấy lạ mà nghĩ vậy là đồi trụy), nhiều lần phòng bên này mình ngồi học bài còn phòng bên kia tụi nó phang nhau rên la ầm ầm làm em không tập trung được phải bỏ ra ngoài hoài.

Em chợt nghĩ có khi tụi nó là gay kín hay bisεメual mà mình không biết.

Về đến nhà thì tụi nó đang còn ngủ em quyết định không dọn đi mà chờ tụi nó dậy sẽ mặt đối mặt hỏi chuyện tụi nó (dù sao cũng quen biết lâu năm chẳng lẻ tụi nó thông mình).

Em đi về phòng đánh răng, rửa mặt rồi xuống bếp kiếm gì ăn, lát sau thì thằng A thức dậy đầu tiên.

Tốt, thằng này thật thà hỏi chuyện nó chắc ăn hơn đám kia và sự thật là tối bữa đó thằng S nó kiếm đâu về được cái đĩa game god of war, tụi nó ai cũng ghiền game nên tranh nhau chơi trước, để quyết định thứ tự chơi thằng T đề nghị đấu võ đài (khôn vl đánh nhau thì ai đánh lại nó) và đương nhiên là nó thằng hết mấy đứa còn lại, mà bữa đó tụi nó nổi hứng cởi đồ ra hết cho đỡ vướng với đánh nhau cho xung (bởi vậy mới có vụ trần như nhộng), bệnh vl. Em hỏi nó vụ thằng S ông nó từ đằng sau, nó bảo là sau khi bị thằng T giành cái đĩa game cả bọn quay sang đánh dàn nhạc giải trí (vừa để quậy thằng T) mà nó đánh guitar dỡ quá nên thằng S ôm nó từ đằng để chỉ nó đánh guitar (giống như người lớn cầm tay dạy em bé viết chữ vậy). Thằng T thấy vậy nên bảo tụi nó không phục thì giờ thi đọ cờ him thằng nào to hơn, lúc nó đang dùng thước đo cờ him thì em vào.

2 đứa vừa ăn vừa nói chuyện thì thằng T thức, nó chạy lại ôm em bảo: Tao nhớ mày quá, hôm qua làm gì chạy dữ vậy

Em: Tránh xa tao ra, mày tởm quá

Nó: Hiểu lầm rồi, để tao giải thích

Em: Khỏi thằng A kể tao nghe rồi

Nó: Mày yên tâm là tao không phải là gay

Em ậm ừ 1 hồi rồi nói: Thôi tao đi làm, sáng rồi (lúc đó em vào làm nhân viên chính thức rồi)

Nó bảo em lấy xe nó đi đi, mà trước khi đi nó còn bảo: Lần sau nếu chơi bọn tao sẽ rủ mày.

Đậu xanh, nghe mà muốn tháo dép quăng vào mặt nó.

..............

Chuyện này đến đây kết thúc, giờ em kể các thím nghe chuyện em bị máy bay cưa, mà máy bay này là bà Việt kiều sếp em.

Nói về chuyện làm thêm của du học sinh trước đã, mấy thím đừng bao giờ tin vào lời hứa hẹn quảng cáo như du học sinh dễ xin việc lắm, có thể vừa đi làm vừa đi học,... đại loại thế của mấy trung tâm tư vấn du học nhé vì toàn chém gió cả thôi, lúc nào cũng phải có người nhà tiếp tế hoặc học bổng còn nếu tính vừa học vừa làm thì mơ đi nhé (mà có học bổng cũng phải tự bươn chãi chứ không ai lo tận miệng đâu), mà hệ thống giáo dục Úc thực tế hơn VN rất nhiều, bắt đầu từ THPT (lớp 11 ở đây chia bậc học khác VN) là người ta đã định hướng nghề nghiệp nên học sinh tốt nghiệp 12 họ biết họ muốn gì, cần làm gì, mà môi trường phương tây đào tạo ra nhưng con người tự lập chứ không thụ động như VN (các thím cứ ném gạch thỏa mái nhưng sự thật mít lòng), sinh viên VN qua đây phần lớn là ăn chơi bay nhảy, số chăm học thì rúc đầu vô sách vở, họ có thể giỏi hơn sinh viên bản xứ về khoản thành tích học tập (do sự chăm chỉ được tôi luyện trong nền giáo dục hàn lâm đậm chất á đông) nhưng bước ra ngoài đời rất khó cạnh tranh với dân bản xứ do nhiều lý do.

Thứ 1: Tiếng Anh không tốt, đừng nghĩ du học sinh ai cũng giỏi tiếng Anh, đúng là muốn du học phải có chứng chỉ, bằng cấp tiếng Anh, nhưng chuyện có bằng tiếng Anh với giỏi tiếng Anh là 2 chuyện khác nhau, nhiều người sang đây xài tiếng Anh bồi, số này học còn không nổi nói gì xin việc nên cứ dật dờ trừ loại công tử COCC sang đây tiêu tiền phụ bố mẹ thì mình không ý kiến. Còn các ông nói tiếng Anh tốt thường học giỏi (chí ít đối với nhưng người mình tiếp xúc là vậy) nhưng họ lại thiếu những kỹ năng mềm cần thiết mà học sinh bản xứ đã được tôi luyện từ nhỏ, chưa kể thể loại mọt sách học thì giỏi nhưng làm thì...

Thứ 2: Sức khỏe, trời sinh ra người Việt thể chất đã kém tây (trừ những người có tập luyện) nên việc làm cơ bắp bưng bê, khuân vác người Việt không cạnh tranh nổi với các ông châu phi, Ấn Độ, Pakistan, Indo ở đây mà các ông này lại phá giá, lương cho những công việc tay chân thường thì 8-10 đô/giờ (thời giá lúc đó chả biết giờ nhiêu rồi) các ông ấy cạnh tranh phá giá xuống còn 7 thậm chí là 5 đô mà dù người Việt có chịu làm với giá ấy người ta cũng không nhận do thể lực.

Thứ 3: Phân biệt chủng tộc, các ông chủ bản xứ luôn ưu tiên cho dân nước họ nếu nhận nước ngoài họ cũng ưu tiên da trắng, cái này nhạy cảm họ sẽ không nói thẳng đâu mà sẽ chỉ nhẹ nhàng từ chối với 1 lý do nào đó. Mà nhìn chung nước Úc không phải là nước phân biệt chủng tộc, thống kê hồi 2005-2006 cho thấy khoảng 80% dân Úc ủng hộ sự đa văn hóa, đa chủng tộc nhưng bên cạnh đó cũng có vài thành phần Nazism.

Mà theo luật của Úc thì du học sinh không được làm quá 20 giờ/tuần (kỳ nghỉ được thoải mái) nhưng muốn đi làm phải xin cái visa làm việc.

Thường muốn kiếm việc các bạn nên làm cái resume (dạng sơ yếu lý lịch quảng cáo học vấn, kinh nghiệm, kỹ năng,....bạn có) rồi photo ra tầm vài chục (có thằng photo vài trăm) tấm đi rải khắp những nơi bạn muốn xin việc, cần thì họ sẽ gọi, cái này thì......hên xui. Bởi vậy muốn có việc làm phải siêng, năng động, giỏi tiếng Anh còn không thì phải quen biết (cái này thì chỉ đúng với dân asian thôi nhé).

Hồi đó làm cho quán kem tháng có 600 đô, ôi thời kỳ gian khổ may mà có gia đình có điều kiện nên tiếp tế thường xuyên nếu không thì...

Sơ sơ là vậy có dịp mình sẽ kể chi tiết.