Chạy khỏi nhà em lang thang không biết đi đâu giữa đêm hôm thế này, em định đến nhà cô em (chị của ba em) ngủ nhờ (dòng họ em bên này cũng đông), tự nhiên nhớ gái quá các thím ợ định gọi điện hỏi thăm gái mà lại thôi vì không muốn phá giấc ngủ của gái thì tự nhiên điện thoại reo lên, là gái các thím ợ.
Em: Tối rồi sao không ngủ đi?
Gái: Em không ngủ được, em nhớ anh
Em: Muốn anh ru ngủ hả (em hay ngân nga bài scarborough fair ru gái ngủ, gái thích nghe bài này lắm)
Gái: Dạ, mà thôi chúc anh ngủ ngon.
Rồi gái cúp máy.
Còn em sau cuộc gọi em thay vì đến nhà bà cô như dự định em lại đến nhà gái, không dại dột ngõ cửa đêm hôm thế này để làm bà chị gấu giận em trèo cây lên phòng gái (cái cây mà lần trước em té đó ợ).
Cộp cộp, gái ra mở cửa sổ cho em leo vô
Gái: Trời, anh liều vậy, lỡ bị té hay có ai thấy gì sao?
Không dại gì kể chuyện bẩn bựa của đám bạn em đánh trống lãng.
Em: Có sao đâu, anh nhớ em quá, em đỡ chưa?
Rồi em lấy tay rờ đầu gái, gái đỡ rồi nhưng vẩn còn hơi nóng.
Em: Đã bảo là chưa khỏi hẳn thì nằm viện cho bác sĩ khám
Gái: Em nhớ nhà, ở trong đó em không ngủ được với lại em đỡ rồi mà. Gái vừa nói vừa rơm rớm nước mắt
Em: Thôi lên giường nằm đi anh dỗ em ngủ
Gái ngoan ngoãn lên giường nằm, em thì thầm bên tay gái bài scarborough fair quen thuộc, gái từ từ chìm vào giấc ngủ, trông gái đáng yêu như một nàng công chúa.
Chợt em nghe có tiếng gì ở bên ngoài cửa sổ nhìn ra thì ra là con mèo em cứu trên cây bữa trước. Em rủa thầm: A lại là mày, lần trước tại mày mà tao té mà cũng nhờ mày mà tao cưa được gái.
Nhìn lại cái cây em thấy mình cũng gan và hên thật, leo trèo vậy mà không té, rồi lại không bị chị gấu bắt gặp hay police/hàng xóm thấy chứ không thì em qua đêm ở đồn cảnh sát rồi, hú hồn.
Nhìn lại gái thấy gái sao ngây thơ quá, dám để cho em vào phòng ban đêm thế này lại còn dỗ ngủ nữa chứ không sợ bị XXX sao, sau này em có hỏi thì gái cười bảo: Tại em tin tưởng anh mà.
Tối đó em ôm gái ngủ (chỉ ngủ chứ không làm gì nha các thím), nói là ngủ nhưng thật ra là mơ màng vì em phải cảnh giác cao độ đề phòng chị gấu lên bất chợt. Sáng hôm sau khi mà trời chưa sáng hẳn, nhìn xuống đường lác đác có vài người đi thể dục buổi sớm (em quay lại thơm gái 1 cái), rồi tranh thủ không ai để ý em bám cây trèo xuống và đi về nhà, định bụng sẽ dọn hành lý rồi chuồn chứ không thể ở với đám bệnh đó nữa.
Nhưng sự thật chuyện đám bạn trần như nhộng tối qua thế nào, tại sao tụi nó làm như vậy thì chap sau sẽ rõ.