Chương 29

Sau khi trải qua một đêm trằn trọc với bao cảm xúc ngổn ngang em đã quyết định sẽ đến khách sạn để xin lỗi và làm lành với gái. Em thức sớm để nấu cháo hành với thịt bầm để bồi dưỡng sức khỏe cho gái và chia nồi cháo đó ra làm....2 phần.

Lý do chia như vậy là trước khi đến khách sạn em ghé ngang bệnh viện để thăm Linh. Mấy thím đừng hiểu lầm em đứng núi này trông núi nọ nhé thật ra em cũng suy tư nhiều lắm nhưng nghĩ kỹ thì mình với Linh quang minh chính đại nên chẳng có gì phải lăn tăn, chẳng qua là chổ bạn bè giúp nhau thôi. Sở dĩ em đi thăm Linh trước khi gặp gái vì em muốn "dứt khoát" với Linh với lại lúc này còn sớm, gái chắc vẫn còn ngủ.

Đến bệnh viện...

Em: Linh à, bạn đỡ chưa.

Linh: Mình đỡ rồi, cám ơn bạn, mà cô gái tối qua là ai vậy

Em lúc đầu định giấu Linh nhưng nghĩ lại chuyện tình cảm của em với gái thì có gì phải giấu

Em: Cô ấy là vợ sắp cưới của mình, tụi mình sắp kết hôn

Linh: Chúc mừng bạn, mình mừng cho bạn, mà tối qua mình có gây rắc rối cho mình không

Em định kể mọi chuyện nhưng sợ Linh ấy nấy nên mới trả lời cho qua: Cô ấy giận dỗi rồi làm nũng tí thôi, bạn không cần lo.

Linh: Mình xin lỗi, mình đã gây rắc rối cho bạn

Em: Không, không sao đâu, Linh đừng bận tâm. Linh ráng ăn cháo, rồi uống thuốc, nghỉ ngơi cho lại sức. Mình sẽ nhờ Dương chở dì với bé vào thăm bạn.

Sau đó em với Linh trò chuyện thêm vài câu rồi em tạm biệt Linh đến khách sạn gặp gái.

Đến khách sạn, cốc...cốc...cốc em gõ cửa phòng

Người ra mở cửa không phải là gái mà là chị gái, chị tiếp đón em với ánh mắt hình viên đạn ()

Em: Em chào chị

Chị không trả lời mà đóng cửa lại, em cố đẩy ra rồi nói: Chị ơi cho em gặp gái.

Chị: Em tôi không muốn gặp cậu và tôi cũng vậy, mời cậu đi dùm cho.

Em: Em có chuyện cần nói với gái chị ơi, chị cho em gặp gái để giải thích mọi chuyện đã.

Chị: Còn gì để nói? cậu đã làm em tôi bị tổn thương quá nhiều rồi, cậu định gặp nó để làm tổn thương nó thêm sao? về đi, tôi tự lo cho em tôi được.

Em: Chị ơi, em biết em sai, em có lỗi, chị cho em gặp gái, em muốn xin lỗi và chăm sóc gái.

Chị: Tôi đã nói là em tôi không muốn gặp cậu, cậu về đi, em tôi đang buồn lắm, nó không muốn gặp ai hết.

Em: Gái sao rồi vậy chị?

Chị: Nó khóc suốt đêm qua, gặng hỏi mãi nó mới chịu nói, cả buổi tối nó không ngủ được chỉ đắp chăn nằm khóc thôi, giữa đêm lại lên cơn sốt, mãi đến gần sáng mới ngủ được.

Em: Chị cho em vào chăm sóc gái với

Chị: Để cậu đâm thêm mấy nhát vào tim nó à?

Em với chị đang nói chuyện thì gái thức.

Gái: Ai vậy chị?

Em: Là anh nè, em đỡ chưa, anh đến thăm em đây, cho anh xin lỗi chuyện tối qua, em đừng giận anh nữa

Gái: Anh về đi, em không muốn gặp anh, anh đi chăm sóc cô gái kia đi (gái kéo chăn trùm kín mặt).

Em: Anh biết lỗi rồi mà, em đừng như vậy nữa, dậy ăn cháo đi, rồi uống thuốc, em đang bệnh mà để vậy không tốt cho sức khỏe đâu.

Gái: Em khỏe hay yếu kệ em, anh không cần quan tâm. Chị ơi, kêu ảnh đi đi, em mệt lắm em muốn ngủ.

Dỗ mãi mà gái vẫn không nguôi nên em quyết định tạm thời "lui binh" cho gái tĩnh tâm lại đã, trước khi lui binh em chuyển sang "tấn công" bà chị

Em: Chị ơi, chị ráng dỗ gái ăn cháo, uống thuốc giúp em, gái vẫn còn yếu, tiều tụy quá

Chị: Nó như vậy là tại cậu đấy biết thế hồi đó tôi đã không ủng hộ chuyện của cậu với em tôi

Em: Chị ơi, em biết em có lỗi với chị và gái nhiều lắm nhưng chuyện không như chị nghĩ đâu (Sau đó em lựa lời kể lại chuyện tối qua cho chị nghe)

Chị cũng là người hiểu chuyện: Ý cậu là cậu bị oan?

Em: Em không có ý đó, em biết em có lỗi nhưng thật sự em giúp cô gái đó là vì tình bạn bè thôi ạ, em biết em đã làm gái tổn thương nhiều.

Chị (thở dài): Thôi để cháo với thuốc lại đây, để tôi dỗ nó thử xem, cậu liệu mà dỗ dành rồi lo chuộc lỗi với nó

Em: Em biết ạ, em cám ơn chị, chị ráng cho gái ăn cháo, uống thuốc giúp em có gì chị gọi điện cho em liền nha chị

Chị: Cậu về trước đi, để gái tôi chăm sóc được rồi.

Vậy là em để cháo với thuốc lại và tạm thời "lui binh", "án binh bất động" chờ thời cơ.

Tối đó em đi đến tiệm bánh Brodard mua bánh kem cho gái và chị gái. Sau đó em lại đến thăm gái, lần này gái đã chịu nói chuyện với em

Em: Em đỡ chưa, nhìn em xanh xao quá.

Gái: Em khỏe hay yếu kệ em, liên quan gì đến anh.

Em: Anh biết lỗi rồi, em đừng giận anh nữa, cho anh cơ hội chăm sóc em để chuộc lỗi nha.

Gái: Anh đi chăm sóc cô gái kia đi

Em: Anh biết lỗi rồi mà, em đừng vậy nữa, trái tim anh nhỏ lắm chỉ đủ chổ để chứa em thôi, ngoài em ra anh không quan tâm cô gái nào khác hết (bla bla, em bắt đầu uốn lưỡi).

Dỗ dành một hồi rồi gái bật khóc, em ôm gái vào lòng: Ngoan nào bé cưng của anh, đừng vậy nữa, anh đau lòng lắm, để tối nay anh dỗ em ngủ nha

Gái rúc vào lòng em nức nỡ một hồi, em tưởng đã êm chuyện ai ngờ giữa chừng gái lại đẩy em ra

Gái: Anh về đi, em cần yên tĩnh

Em: Nhưng mà.....

Gái: Em bảo anh về đi, em mệt lắm, em muốn ngủ.

Em: Để anh dỗ em ngủ

Gái: Đã bảo anh về đi mà, anh mà còn vậy nữa là em khóc cho coi

Em: Vậy thôi em ngủ sớm đi, anh về

Vậy là em lủi thủi đi về trước khi về em tranh thủ "tấn công" bà chị

Em: Chị

Chị: Gì đây?

Em: Chị nói với gái giúp em với

Chị: Họa do cậu gây ra thì cậu tự gánh, tôi không giúp được.

Hồi sau chắc thấy em tội nghiệp quá nên chị an ủi: Thôi cậu về nghỉ sớm đi, có chuyện gì thì tôi sẽ gọi điện báo cậu biết.

Em: Em cám ơn chị, thưa chị em về.

Sáng hôm sau, em lại đến thăm gái. Nhưng đến nơi lại không thấy gái đâu, chị nói gái buồn nên đi loanh quanh cho khuây khỏa, em gọi điện thì gái không bắt máy, em lo cho gái lắm, ở cái chốn đất khách quê người này gái đi đâu chứ, lỡ bị lạc hay có chuyện gì xảy ra với gái thì em sống không nỗi.

Em trong tâm trạng lo âu, lòng như lửa đốt đó đến giữa trưa thì chị gọi điện cho em

Chị: Gái về Đài Loan rồi

Em: Chị nói sao? gái về nước rồi hả chị

Chị: Hồi tối thấy nó gọi điện đặt vé tôi đã nghi nghi ai ngờ nó làm thật

Em: Vậy là gái chưa đi hả chị?

Chị: Cậu hỏi làm gì, liên quan gì đến cậu.

Em: Chị ơi, em hối hận lắm rồi

Chị: Chưa đâu, nó mới dọn hành lý xong, mà muốn đi cũng không được, tranh thủ lúc nó không để ý tôi đã giấu hộ chiếu của nó rồi, nó không đi được đâu. Ráng mà chạy theo nó đi, tôi thấy tiếc cho chuyện của 2 người

Em: Em cám ơn chị nhiều ạ, chị đã cứu sống em rồi.

Nghe tin gái muốn về nước lòng em như lửa đốt, chắc gái buồn về giận em lắm đây, còn nước còn tát em chạy như bay ra Tân Sơn Nhất để tìm gái. Vừa đi em vừa nghĩ mà sợ: "Chẳng lẽ tình yêu thiên trường địa cửu của mình kết thúc thế này sao?", em tự trấn an mình dù sao không có hộ chiếu gái cũng không đi được, em vẫn còn cơ hội gặp và làm lành với gái.

Đến sân bay, em dáo dác tìm không nơi mà không thấy gái đâu cả, hỏi lại thì còn 3 tiếng nữa máy bay mới cất cánh, gái không có hộ chiến thì cũng chẳng đi đâu được. Đang loay hoay thì.......

Anh, em ở đây nè

Em nhìn lại ra là gái, gái đang nhìn em với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt thật não nùng

Em chạy lại ôm gái thật chặt, như sợ đánh rơi vật quý nhất trong cuộc đời mình: Anh xin lỗi, em đừng đi, anh sai rồi, xin em đừng rời bỏ anh, đời anh không thể sống thiếu em được.

Gái khóc, em cũng khẽ rơi vài giọt lệ, ôm nhau một hồi em tự nhiên thấy nóng sau gáy, ra là có người đang nhìn. Không muốn làm "diễn viên" em kéo gái vào góc khuất rồi lại ôm gái dỗ dành, lựa lời an ủi.

Em ôm siết gái thật chặt: Em đừng buồn nữa, anh biết là anh sai rồi, anh đã làm em tổn thương nhiều, dù anh có nói thế nào cũng không làm nguôi vết thương trong lòng em, nhưng anh xin em, xin em hãy cho anh cơ hội chuộc lại lỗi lầm, anh xin thề đời này kiếp này anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, trước nay như vậy, bây giờ cũng vậy, mãi mãi về sau cũng như vậy, anh sẽ yêu thương, chăm sóc em suốt đời suốt kiếp, xin em đừng rời xa anh. Em còn nhớ mình đã thề trước tượng chúa những gì không, mình sẽ ở bên nhau, yêu thương nhau trọn đời trọn kiếp, hãy cho anh cơ hội hoàn thành lời hứa đó

Gái rúc vào lòng em nức nỡ một hồi rồi nói: Sau này em không được bỏ rơi em đó nha

Em: Em yên tâm, mãi mãi về sau anh sẽ ở cạnh em, anh sẽ không để em rời xa vòng tay anh thêm một lần nào nữa

Gái: Em cũng vậy, em cũng sẽ không bao giờ buông anh ra đâu, em sẽ ôm anh thật chặt, em sẽ không để anh tuột khỏi tay em thêm một lần nào nữa đâu.

Vậy là sau cơn mưa trời lại sáng, bão tố đi qua ánh mặt trời lại hiện lên

Nhưng mà mọi chuyện chưa kết thúc ở đây vì lúc chở gái về nhà gái có thủ thỉ vào tai em: Anh hư lắm, lần này em bỏ qua cho anh nhưng dù sao cũng phải phạt. Vậy là tối đó gái phạt em bằng một "hình phạt" vô cùng "khủng khϊếp"