Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Tình Của Mình Với Gấu Người Đài Loan

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Em quen nhỏ này từ lúc mới bước vào công ty (công ty mới chứ không phải công ty của bà xếp dê xồm đâu nhé).

Em và nhỏ bắt đầu quan tâm đặc biệt đến nhau vào một buổi chiều không đẹp trời tí nào. Sáng bữa đó chiếc xe đạp cà tàng của thằng T giở chứng nên em đi bộ đến chổ làm (coi như tập thể dục buổi sáng) chiều em cũng lủi thủi đi về, đi giữa chừng thì trời đổ mưa (đậu xanh cái thời tiết thất thường ở đây), biết vậy lúc nãy ngồi xe buýt cho lành, đang vừa đi vừa bực mình thì trời... hết mưa.

À không, không phải hết mưa mà là nhỏ, nhỏ đang che dù cho em thì ra nhà nhỏ ở gần đây và ngày nào nhỏ cũng đi bộ trên đường này để về nhà (em cũng tinh mắt mà sao chưa bao giờ để ý chuyện này).

Nhỏ mời em về nhà chơi, đang rảnh nên em đồng ý, tới nhà nhỏ giúp em hong khô đồ rồi ngỏ ý mời em dùng bữa nên em phụ nhỏ làm bếp và nấu món bush tucker (ăn món này nhiều nhưng mãi tới lúc đó em mới biết thế nào là bush tucker đúng nghĩa ngon vl)

Ăn xong 2 đứa bắt đầu "tám" đủ chuyện, nhỏ nói từ bé nhỏ đã bị cuốn hút bởi văn hóa phương Đông. Hồi sao em thấy trong nhà có cái piano.

Em: Bạn cũng chơi piano à

Nhỏ: Mình mới học thôi, còn đánh chưa được hay

Em: Mình cũng thích piano nhưng mà chỉ biết chơi guitar thôi

Nhỏ: Hay mình hòa tấu đi.

Vậy là tụi em hòa tấu, nhỏ đánh piano còn em chơi guitar, tụi em chơi bài a time for us (ai fan của Romeo & Juliet chắc biết bài này). Từ trước giờ tụi em chưa bao giờ hòa tấu với ai mà hợp gu như vậy nên sau a time for us tụi em chiến tới love story rồi my memory rồi sang tới a love for life, say sưa tới nỗi quên cả thời gian.

Nhỏ: Bạn chơi guitar khá quá.

Em: Cám ơn lời khen của bạn, bạn đàn piano hay quá.

(người tây họ khen thật lòng chứ không khen để lấy lòng như người Việt nên nếu được Tây khen các thím cứ cám ơn họ với lời lẽ lịch sự, cử chỉ lịch thiệp rồi kiếm chuyện khen lại họ là được (nếu không có chuyện khen lại thì cứ cám ơn thôi cũng được) không cần phải tỏ ra khiêm tốn như: bạn quá khen, mình chỉ mới học thôi, còn dở lắm,.......đại loại thế vì bạn nói thế thì bạn đã phũ nhận lời khen của họ, họ sẽ nghĩ là họ nói sai?! văn hóa khác biệt là vậy)

Cao hứng nhỏ mời em vào phòng sách, em mới biết là nhỏ cũng khá thú vị, phòng treo nhiều bức tranh và có khá nhiều sách (y như một thư viện mini thì ra nhỏ cũng là mọt sách giống em).

Em: Tranh đẹp quá

Nhỏ: Của mình vẽ đấy, mình thích vẽ tranh từ nhỏ, hễ rảnh là mình vẽ

Rồi em với nhỏ bắt đầu "tám" về nghệ thuật vẽ tranh, em vốn mù nghệ thuật lại không có hứng với môn này nhưng mà cũng may, nhờ chơi AOE với total war mà em có biết chút ít về lịch sử, văn hóa nghệ thuật Hy Lạp, La Mã và thời phục hưng nên cũng có chút kiến thức để đối đáp với nhỏ.

Sau chuyện đó em thường đến nhà nhỏ chơi để nhờ nhỏ dạy em môn khiêu vũ, thú thật là với em món này rất chi là khó nuốt nhưng mà nhờ nhỏ mà dần dần em cũng biết nhảy, nhỏ là người thầy cũng là bạn nhảy đầu tiên của em, ngồi gõ những dòng này mà bên tay em vẩn còn văng vẳng giai điệu bài dark waltz với dream catcher em nhảy cùng với nhỏ (em và nhỏ điều thích nhạc nhẹ, nhạc cổ điển ợ).

Nhỏ còn hát cho em nghe bài dark waltz với it is you nữa, giọng nhỏ trong, ấm áp, cao vυ"t hay không thua gì ca sĩ.

..............

Đem chuyện này khoe với đám bạn

Em: Ê, tụi mày coi tao khiêu vũ được rồi nè

Thằng T: Cái trò chơi đàn bà này có gì vui bữa nào tao dạy mày chơi boxing

Thằng A: Tao thấy cũng hay mà, ê mày dạy tao nhảy với.

Em: Ờ, để bữa nào rảnh tao chỉ cho.

Nói xong em cao hứng quơ tay múa chân xoay tròn và đυ.ng phải thằng S đang đi ra, kết quả là em với nó té ôm nhau và....môi kề môi, báo hại bữa đó tốn nửa cây kem đánh răng.

Rồi chuyện gì đến cũng đến một buổi chiều mưa bụi sau khi đánh đàn với khiêu vũ nhỏ ôm em và nói thích em các thím ợ lúc đó em với gái vẫn còn hạnh phúc lắm các thím ợ, không thể bắt cá 2 tay nên em từ chối nhỏ, 1 nỗi buồn, thất vọng pha chút tiếc nuối thoáng hiện ra trong mắt, trên gương mặt nhỏ thấy vậy em ấy náy lắm nhưng biết làm sao nhưng mà đúng là tây các thím ợ, lát sau nhỏ tươi trở lại bảo là không sao, không yêu nhau được thì làm bạn và bảo em cũng đừng bận tâm chuyện này, nhỏ hiểu mà.

Và nhỏ làm thế thật, sau này gặp nhau mỗi ngày ở công ty nhỏ vẫn vui vẻ cười, nói chuyện với em, hợp tác ăn ý với em trong công việc sau nhỏ được thăng lên làm trường phòng và làm sếp của em, nhỏ không những không "đì" em mà còn giúp, nâng đỡ em nhiều việc lắm các thím ợ, nhỏ đúng là một người con gái tốt nếu không có gái chắc em yêu nhỏ luôn rồi nhớ nhỏ quá, nhỏ ơi.

Nhưng mà với bản tính á đông em cũng biết giữ ý không đến nhà nhỏ thường xuyên như trước dù thỉnh thoảng vẫn khiêu vũ, hòa tấu cùng nhau.

Mà gấu em nó nhạy cảm lắm các thím ơi (đúng là con gái á đông), gái hỏi em: Bộ anh có tình ý gì với chị đồng nghiệp à?

Em: Đâu có, suốt đời anh chỉ yêu mỗi em thôi (thật ra em cũng không nhớ đã nói câu này với bao nhiêu người rồi)

Gái vùng vằng một hồi rồi khóc như mưa, khóc đã đời rồi gái rúc vô lòng em thúc thít làm nũng: Anh đừng bỏ em, suốt đời em chỉ yêu mỗi mình anh thôi (cái này em biết chắc gái nói thật vì em là mối tình đầu của gái).

Rồi gái đi học piano học khiêu vũ, em lại có "bạn diễn" mới là gái và mối tình thoáng qua với nhỏ đồng nghiệp mắt xanh tóc vàng xinh đẹp chính thức khép lại tại đây.

Mà mấy bản nhạc em kể trong chap này mấy thím search nghe thử bảo đảm ăn đứt Kpop, lúc stress em toàn nghe mấy bài dạng này để thư giãn.
« Chương TrướcChương Tiếp »