Chương 50: Về nhà (3)

"Mẹ cứ từ từ nghe con nói hết đã," nhìn thấy biểu cảm của bà, Thục Mây vội vàng nói, "Mẹ đừng lo về việc anh ấy lừa dối con hay gì cả, anh ấy vốn dĩ không cần phải làm như vậy. Mẹ cũng thấy rồi đấy, anh vẫn còn rất trẻ, lại khôi ngô tuấn tú, mặc dù con không biết anh ấy làm nghề gì nhưng con biết khả năng tài chính của anh ấy rất tốt. Nhà ở bên Van rất đắt, nhưng anh ấy lại có thể mua một căn hộ riêng để ở, lại thêm cả xe hơi nữa, là hãng Bentley đấy. Anh ấy vốn không có lý do gì để lợi dụng lừa lọc con cả. Trước khi tiến tới với con, anh ấy cũng không hề biết gì về gia thế của con."

Thấy nét mặt mẹ mình bình tĩnh lại, cô nói tiếp, "Anh ấy đối với con rất tốt, luôn yêu thương chiều chuộng quan tâm con. Mặc dù bọn con chỉ mới gặp nhau ở ngoài đời có mấy ngày nhưng bọn con lại quen nhau ở trên game hơn một năm rồi. Mẹ cũng biết đấy, con người ở trên mạng khi người khác không biết họ là ai, họ sẽ không phải quan tâm về vấn đề gì cả mà sẽ luôn bộc lộ tính cách nhân phẩm của mình một cách chân thực nhất. Tất nhiên cũng sẽ có những người đeo mặt nạ để lừa dối những người khác, nhưng không phải ai cũng như vậy; và như con đã nói, anh ấy cũng không có lý do gì để làm như vậy cả. Mẹ, xin mẹ đừng vì sự xuất phát của bọn con mà ngăn cản bọn con."

Bà nghe lời tâm sự của con mình, nhìn đến sự thay đổi của cô khi nhắc đến anh, đôi mắt tràn đầy nhu tình, nét mặt mềm mại, giọng nói cũng nâng cao hơn, êm trong hơn, bà thầm thở dài. Con bà thật sự yêu thằng nhóc đó mất rồi, dù có muốn cũng khó mà ngăn cản chúng nó được. Mặc dù bà cũng chưa thực sự tin vào những lời cô nói, rằng Trường Phong không có ý đồ gì với con mình, nhưng thấy vẻ mặt cô quyết tâm như vậy, bà không mở lời được. Thôi kệ vậy, trước mắt cứ im lặng, để chồng bà nói chuyện với Trường Phong xong xem kết quả thế nào rồi tính tiếp. Dù sao ông bà cũng vẫn còn hai tuần để quan sát anh.

Nghĩ vậy, bà vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay của con gái, vừa an ủi vừa nhắc nhở, "Cảm ơn con đã nói thật cho mẹ biết. Không cần phải lo lắng, mẹ sẽ thuyết phục ba con. Nhưng con phải nhớ, làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau, đừng để bản thân sau này phải hối hận."

"Dạ! Con cám ơn mẹ! Con biết rồi!" Thục Mây vui mừng gật mạnh.

Bà mỉm cười, "Ừ, vậy thôi mẹ về phòng đây. Có chuyện gì nhớ tâm sự, kể cho mẹ nghe, không cần phải ngại."

"Dạ, con biết rồi."

Bà đứng dậy đi về phía cửa, nhưng giữa chừng lại như nhớ ra điều gì, quay lại hỏi cô.

"À mà, Triều Dương và Minh Huy cũng là con quen trên game sao?"

"Dạ," cô gật đầu, "nhưng mà ba anh ấy đã quen nhau từ trước rồi, là bạn hồi đại học."

Bà "à" một tiếng, tỏ vẻ đã biết rồi quay lại phòng mình.

Sau khi mẹ rời đi, Thục Mây cũng ra bên ngoài chơi game với Triều Dương và Minh Huy. Mặc dù vậy nhưng tâm trí của cô lại không hề ở trên game. Vừa nghe thấy tiếng người bước lên lầu, cô đã ngay lập tức ngẩng đầu lên. Ba cô đi lên lầu liền quay người vào phòng mình, bộ dạng trông có vẻ như đang tập trung suy nghĩ vấn đề gì đó, không hề chú ý đến bọn cô. Trường Phong đi theo ở phía sau, lại chỗ sô pha ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.

Thục Mây thấy anh cứ bình thản như vậy, rõ ràng biết cô đang rất lo lắng nhưng lại không chịu kể cô nghe thì tức giận, đánh anh một cái. Nói là đánh nhưng thực chất cô cũng không dùng bao nhiêu lực. Trường Phong bị cô đánh yêu thì quay sang, nhìn thấy bộ dạng như nhím xù lông của cô thì không nhịn được cười nhẹ.

"Anh còn cười," cô giận dỗi nói, "Ba em gọi anh nói chuyện gì vậy? Có phải chuyện của tụi mình không?"

Nhìn cô lo lắng hỏi, anh mỉm cười xoa xoa đầu cô, "Uhm."

"Vậy anh nói thế nào?"

"Không cần phải lo lắng, mọi chuyện đều ổn cả."

"Thật chứ? Ba em không nói gì về chuyện chúng ta quen biết nhau qua mạng sao?" Cô nghi ngờ hỏi lại.

"Uhm, ba em không phản đối chúng ta đâu."

Thấy anh vẫn cười nói bình thản, không có gì khác lạ, cô cũng tạm thời tin tưởng, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi. Làm em cứ lo..."



"Anh đã bảo em không cần phải lo rồi mà," anh vuốt nhẹ mái tóc cô, chỉnh sửa lại phần tóc lúc nãy bị anh xoa làm cho rối bù lên, "Anh đã nói rồi, em chính là của anh."

Bây giờ, sau này, và mãi mãi. Cả đời này, em chỉ có thể là của anh.

Nghe anh nói, cô vừa xấu hổ vừa vui vẻ, khuôn mặt ửng đỏ thẹn thùng hơi cúi xuống, trông e lệ vô cùng. Nhưng mà cô cũng không e lệ được bao lâu, bởi vì hiện tại ở phòng sinh hoạt chung không phải chỉ có mình cô và anh.

"Khụ khụ," Minh Huy giả bộ ho, đánh tiếng cho hai người trước mặt biết đến sự hiện diện của bản thân.

"Này này," Triều Dương chường mặt ra trước mặt hai người, "Bọn tớ vẫn ở đây đấy nhé! Để ý đến cảm nhận của những con người cô đơn xem nào!"

Bụp.

Trường Phong không chút lưu tình, thẳng tay đập lên mặt Triều Dương.

"Á," Triều Dương giật mình hô một tiếng.

Trường Phong lạnh nhạt đưa tay đẩy mặt anh ra xa, "Hai người cũng nên tập quen với cảnh tượng này đi."

Triều Dương đưa tay xoa xoa cái mũi bị anh đập bẹp của mình, cảm thấy không thể một mình chống lại được anh, bèn lên game kể lể với bang phái, rủ mọi người hùa nhau trêu chọc anh. Mọi người trên game lại được một dịp ồn ào nhốn nháo. Bọn Vì Em Mà Đến còn dặn dò Triều Dương nhất định ngày ngày phải thông báo chi tiết cặn kẽ chuyện tình của cô và Trường Phong, nói ngắn gọn thì chính là làʍ t̠ìиɦ báo.

Bốn người bọn cô chơi game một lúc, đến hơn chín giờ thì ai nấy đều mệt mỏi buồn ngủ, mắt díu cả lại. Dù sao Nội chiến cũng đã đánh xong, bọn cô liền chào tạm biệt mọi người rồi thoát game đi ngủ. Hôm qua bay cả ngày, tối lại ngủ không ngon vì lệch múi giờ, sáng nay lại đi đây đi đó, buổi trưa cũng không ngủ trưa, bây giờ bọn họ buồn ngủ sớm như vậy cũng là điều dễ hiểu.

*

Ngày hôm sau chính là chủ nhật, cũng là ngày hẹn offline của Nộ Phong. Buổi sáng bọn cô vẫn đi chơi ở một vài nơi, đến chiều thì về nhà tắm rửa chuẩn bị một chút rồi cùng nhau tiến thẳng đến nhà hàng. Vì để thuận tiện cho việc đi lại mà ba mẹ cô đã đưa một chiếc xe hơi cho bọn cô sử dụng.

Do Trường Phong là người đứng ra tổ chức buổi offline nên bọn họ quyết định đến sớm nửa tiếng. Lúc đến nơi, nhà hàng đã đông chật kín người, ở quầy còn có mấy nhóm khách đang chờ bàn trống. Cũng may bọn họ đã đặt bàn từ trước, nếu không với số lượng mười mấy người thế này dù chờ đến sáng chắc cũng không có bàn mà ngồi.

Bọn họ lại phía quầy báo tên, anh phục vụ nhanh chóng dẫn họ đến bàn đặt. Nhà hàng này không có phòng riêng dành cho khách đi với số lượng lớn, mà cũng vì ăn đồ nướng nên không thể ghép bàn, nhà hàng chỉ có thể chuẩn bị hai bàn cạnh nhau cho bọn họ.

Cả bốn người bọn cô lại một bàn ngồi xuống, vừa đợi những người khác vừa xem lướt qua thực đơn trước. Hiện tại còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, với cái tính giờ cao su, chắc cũng phải gần ba mươi phút nữa mọi người mới đến đông đủ.

Đương lúc bốn người đang đoán xem ai sẽ đến đầu tiên, một cậu thanh niên lại xuất hiện cùng với người phục vụ. Sau khi dẫn cậu ta đến chỗ bọn cô, người phục vụ kia lại bị bàn khác gọi tới. Bởi vì là chủ nhật nên nhà hàng rất đông khách, anh ta thấy bọn cô vẫn còn đang đợi người, chắc chưa cần phục vụ, liền quyết định chạy đi phục vụ các bàn khác.

Cậu thanh niên được dẫn tới trông khá trẻ, chắc là sinh viên hoặc mới ra trường. Cậu ta mặc một bộ đồ khá đơn giản, chỉ có áo thun với quần jean, nhưng trông vẫn rất lịch sự chứ không hề có vẻ xuề xòa. Cậu ta đứng ở trước bàn, chưa đợi mọi người mở miệng, cậu ta đã nói trước.

"Hello hello," anh vẫy tay chào bốn người bọn cô, cười vui vẻ giới thiệu, "Mọi người là vợ chồng bang chủ với bang phó phải không? Tôi là Vĩ Đại nè! Tôi tên là Quang Minh."

Thục Mây nghe anh giới thiệu thì khẽ cười, cái kiểu nhí nhố thế này đúng là rất giống anh.



"Em là Thục Mây, trong game là Thục Vân," cô đưa tay ra.

"Oa, bang chủ phu nhân của chúng ta xinh đẹp thật đó nha!" anh hồ hởi khen ngợi, cũng đưa tay ra bắt tay cô.

Sau đó anh đưa tay qua người ngồi cạnh cô, cười nói, "Còn cậu là bang chủ phải không? Ôi vừa nhìn một cái là tôi nhận ra được ngay. Đúng là khí chất của bang chủ có khác, rất khác người."

Ba người khác nghe anh nói vậy không nhịn được cười khục, thật không biết Quang Minh là đang khen hay đang chê bang chủ nhà mình nữa.

Trường Phong hơi nhếch môi, cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh, "Tôi là Cuồng Phong, tên thật cũng là Phong."

"Haha, đấy tôi đoán đúng rồi nhé," anh quay sang nhìn hai người còn lại, "Hai cậu khoan nói gì. Để tôi đoán nốt xem có đúng không."

Minh Huy mỉm cười, không nói gì, còn Triều Dương thì lại vui vẻ nói, "Được thôi, cậu thử đoán xem có đúng không."

"Hai cậu không nói gì thì còn khó, chứ nhìn biểu hiện vừa rồi của hai cậu là tôi lại đoán ra ngay rồi!" Quang Minh đắc ý nói, đưa tay ra trước mặt Triều Dương, "Cậu chắc chắn chính là Bích Hải."

Triều Dương kinh ngạc, cũng đưa tay bắt lấy tay anh, "Làm sao cậu đoán ra được thế?"

"Tính cách của chúng ta vốn có phần trái ngược nhau. Vừa nãy Minh nhìn phản ứng của hai người chúng ta liền đoán ra được thôi," Minh Huy vừa bắt tay với Quang Minh, vừa giải thích.

"Đúng vậy. Bình thường Bích Hải nói nhiều hơn Mặt Trời, còn Mặt Trời thì trầm tĩnh hơn," Quang Minh quay sang nhìn Trường Phong, nhe răng nói, "Mà tất nhiên thì vẫn không thể kiệm lời lạnh nhạt bằng bang chủ của chúng ta rồi."

"Tùy đối tượng thôi," Trường Phong bình thản nói.

Ta Thật Vĩ Đại ngồi xuống, xua xua tay cười nói, "Thôi thôi, tôi không thèm tranh với em Mây."

Sự xuất hiện của Quang Minh khiến cho bầu không khí sôi nổi vui vẻ hơn hẳn. Cả năm người cùng nhau nói chuyện phiếm, Triều Dương và Minh Huy kể cho anh nghe cuộc sống bên Canada thế nào, Quang Minh lại kể cho hai anh nghe cuộc sống bên Việt Nam ra sao. Ba người thay phiên nhau so sánh những điểm kỳ lạ khác biệt giữa hai quốc gia, miêu tả những cảnh đẹp thiên nhiên ở đất nước mà họ sinh sống. Thục Mây ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng nói vài lời góp vui, chỉ có Trường Phong là vẫn giữ phong cách vốn có của mình, chỉ im lặng nghe mọi người nói chuyện.

Ngồi chờ thêm một lúc thì những người khác cũng tới đông đủ. Vì đây là dịp gặp gỡ hiếm có nên hầu như những người bạn quen thuộc thân thiết trên game đều cố gắng đến tham gia, bốn người bọn Vì Em Mà Đến, Caramel Macchiato và Bản Nhạc Chết Chóc đều có mặt, chỉ có Ôm Anh Thật Ấm vì có công việc đột xuất nên không đến được.

Xung quanh hai chiếc bàn, mười một thanh niên thiếu nữ ngồi nói chuyện rôm rả với nhau, lời qua tiếng lại giữa hai bàn, không khí bỗng chốc ồn ào hơn hẳn. Cũng may nhà hàng đông khách, lại là nhà hàng thịt nướng nên bọn họ cũng không được tính là quá ồn ào, mất lịch sự. Sau khi tất cả giới thiệu về bản thân xong, bọn họ thay phiên nhau giành thực đơn, tranh nhau gọi món. Lúc này, nhân viên lại lần lượt đem các khay thịt để lên hai bàn. Trong phút chốc, trên mặt bàn đã bày la liệt các khay thịt sống, heo bò gà hải sản, ba chỉ nạc vai nạc dăm gì đều có đủ.

"Chúng ta ăn thử lần lượt các món trước, sau đó thích món nào thì lại gọi thêm. Mọi người cứ ăn uống tự nhiên, không cần phải ngại," Mặc dù Trường Phong ít nói, nhưng dù sao anh cũng là người chủ trì buổi offline này, ít nhiều lời mở đầu cũng phải do anh nói.

Lúc này mọi người mới biết, trong lúc bọn họ còn đang hồ hởi giới thiệu bản thân tán phét thì Trường Phong đã kêu phục vụ gọi món rồi.

"Đúng vậy đúng vậy," Triều Dương vui vẻ tiếp lời, "Mọi người cứ ăn thoải mái, đừng ngại!"

Không đợi ai nhắc đến lần thứ ba, mọi người nhanh chóng gắp từng miếng thịt được tẩm ướp gia vị tươi ngon để lên vỉ nướng.