Chương 40: Nhận ra (3)

Cô vui vẻ đáp lại. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể gặp được anh, cô liền cảm thấy hưng phấn lạ thường, lòng thầm cầu mong ngày mai có thể đến nhanh nhanh một chút. Chuyện anh cũng từng học ở UBC cũng khiến cô ngạc nhiên, cô tính hỏi anh một vài điều về chủ đề đó nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cô lại thôi. Cô tính để dành đến mai, coi như kiếm thêm được một chủ đề để nói chuyện với anh vào ngày mai.

Một lát sau, Bích Hải Triều Thanh và Ngắm Mặt Trời Mọc cũng lên game. Đúng như lời Cuồng Phong Bạo Vũ nói, hai người các anh hướng đến mọi người trong bang nói về kế hoạch offline, ai ai cũng ủng hộ nhiệt liệt, tuy rằng khi nói đến địa điểm tổ chức là ở thành phố Hồ Chí Minh khiến một số người ở vùng khác tiếc nuối buồn bã.

Sau khi bàn bạc cụ thể thì mọi người quyết định sẽ cùng nhau gặp mặt ăn tối ở một nhà hàng đồ nướng Hàn vào lúc sáu giờ tối chủ nhật sắp tới. Ăn tối xong mọi người cũng dự định sẽ làm thêm việc gì đó như hát karaoke. Thục Mây quan sát kênh bang phái, thấy có một vài người còn có ý định sẽ bay vào thành phố Hồ Chí Minh để tham dự, coi như là đi du lịch ngắn ngày luôn. Tưởng tượng đến thời điểm được gặp mọi người, Thục Mây thấy hưng phấn không thôi, vừa mong đợi vừa háo hức.

Cô nói chuyện với Cuồng Phong Bạo Vũ một lúc thì biết anh vừa mới về đã lập tức lên game ngay. Cô tỏ ra tức giận, giục anh đi tắm thay đồ rồi sắp xếp mọi thứ cho ổn thỏa trước đã rồi hẵng tiếp tục chơi game.

Cuồng Phong Bạo Vũ cười cười, nghe theo lời cô, dỡ bỏ đồ trong vali trước rồi vào phòng tắm tắm rửa thay sang quần áo mới sạch sẽ. Trong lúc chờ đợi, cô nhắn tin nói chuyện với mẹ mình. Cô xin phép mẹ sắp tới cho cô đi gặp mặt hội bạn trong game; mặc dù cô đã lớn nhưng cô vẫn luôn có thói quen xin phép ba mẹ mình khi muốn làm một việc gì đó.

Mẹ cô cũng không có khó khăn gì trước chuyện này, nghe cô nói vậy liền đồng ý. Sau cô lại hào hứng kể về việc bạn cô sẽ bay cùng cô về Việt Nam cho mẹ cô nghe và ở lại Việt Nam chơi. Khi mẹ cô biết gia đình Cuồng Phong Bạo Vũ đều ở Canada, khi sang Việt Nam sẽ phải ở khách sạn, xem xét đến anh là bạn của cô, mẹ cô liền bảo cô mời anh ở lại nhà mình trong khoảng thời gian ở Việt Nam.

Nghe mẹ nói vậy, khỏi phải nói cô vui mừng đến bao nhiêu. Nhưng nghĩ đến chuyện Cuồng Phong Bạo Vũ là con trai, cô không dám giấu giếm nói cho mẹ mình biết, ai ngờ mẹ cô lại bảo không sao. Nghĩ đến cảnh tượng được ở chung một chỗ với anh suốt hai tuần liền, thật khó để hình dung hiện tại cô phấn khích đến nhường nào. Hôm nay thật đúng là ngày may mắn của cô mà, bao nhiêu chuyện vui đều đổ ập tới.

Đợi đến khi Cuồng Phong Bạo Vũ quay lại, cô nói cho anh biết lời mời của mẹ mình. Ban đầu anh còn e ngại từ chối một chút, nhưng sau khi bị cô nhiệt tình mời mọc, cuối cùng anh cũng đồng ý, cô liền vui vẻ đi báo tin cho mẹ mình biết.

Ở Việt Nam, mẹ cô nhìn tin nhắn con gái gửi đến, mỉm cười quay sang nói với chồng mình.

"Mây nói là cậu ta nhận lời ở lại nhà mình rồi anh ạ," bà đưa điện thoại cho chồng mình, "Anh xem nó vui mừng chưa này. Chắc chắn giữa nó với cậu trai kia có gì đó rồi."

"Uhm, cậu ta nhận lời thì tốt. Chúng ta nhân tiện quan sát cậu ta luôn."



"Nhưng mà anh có đang làm quá mọi chuyện không? Con nó lớn rồi, chắc chắn cũng sẽ phải hẹn hò với ai đó thôi. Chẳng lẽ anh tính kiểm tra tất cả bạn trai của nó à?"

"Hừ, nếu được thì anh sẽ kiểm tra tất. Mây nó ngây thơ lắm, lỡ bị người khác lừa lọc thì thế nào?"

Thấy chồng hơi nâng cao giọng, bà vội vàng nói.

"Thôi được rồi, thì em cũng chỉ hỏi thế thôi. Anh xem, em cũng chiều theo ý anh còn gì."

Ba cô ừ một tiếng, ăn nốt miếng trái cây cuối cùng rồi đứng dậy lên lầu thay quần áo chuẩn bị đi làm, còn mẹ cô thì dọn dẹp bát đũa rồi cũng chuẩn bị chở hai đứa con đến trường.

Trở lại với Thục Mây và Cuồng Phong Bạo Vũ, hai người bọn họ lại cùng nhau nói chuyện, làm nhiệm vụ, đi phó bản, đến khi đi ngủ thì mới tách ra. Từ thời điểm trưa chiều đến tối muộn hai người bọn họ đều dành thời gian cho nhau, như thể để bù lấp cho quãng thời gian xa cách một tháng vừa rồi vậy.

Cuồng Phong Bạo Vũ dặn dò cô đi ngủ sớm một chút để mai có thể dậy sớm làm bài thi cho tốt. Thục Mây nghe lời anh, mới hơn mười giờ tối đã lên giường đi ngủ. Tuy vậy, chắc đến tầm mười một giờ cô mới ngủ thiếp đi được, vì cô quá hưng phấn đối với cuộc gặp mặt ngày mai.

Sáng sớm thức dậy, sau khi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong thì Thục Mây đứng trước tủ quần áo của mình nhìn chằm chằm vào đống váy áo một hồi lâu, phân vân lưỡng lự không biết nên chọn gì để mặc. Lát nữa thi xong cô sẽ gặp Cuồng Phong Bạo Vũ nên cô muốn bản thân mình trông xinh đẹp một chút, để lại một ấn tượng tốt trong lòng anh.

Suy đi nghĩ lại mấy hồi, cuối cùng cô cũng quyết định chọn một chiếc váy cổ điển màu tím nhạt. Cô lao vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ chuẩn bị đến trường. Ban nãy cô đã tốn quá nhiều thời gian vào việc chọn váy áo rồi, nếu không nhanh lên thì sẽ bị trễ giờ thi mất. Cô mặc bộ váy tím ấy, phối thêm áo len cao cổ trắng và chiếc quần tất đen. Trên đầu đội một chiếc mũ nồi kiểu Pháp màu hồng phấn, chân đi đôi ủng da cao cổ màu đen, bên ngoài lại khoác thêm chiếc áo khoác mùa đông màu kem nữa, trông cô vừa ấm áp vừa xinh xắn dễ thương.

Với tay cầm ba lô, cô lao nhanh ra trạm bus gần nhà, vừa lúc đang có một chiếc bus dừng lại đón khách, cô ngay lập tức phóng lên xe. Cũng may cho cô là nhà cô gần trường nên lúc cô đến trước cửa phòng thi thì vẫn cách thời gian thi tầm năm phút. Cô đứng đợi một lát thì cửa phòng mở ra cho các học sinh vào thi.

Thục Mây nhìn lên đồng hồ, kim giờ chỉ rõ tám giờ hai mươi chín phút. Vẫn còn tận hai tiếng rưỡi trước lúc gặp anh, cô bỗng thấy thật lâu. Thục Mây hít thở một hơi thật sâu, cố gắng khống chế tâm tình hưng phấn của mình lại, đợi giám thị canh thi hô bắt đầu thì nghiêm túc làm bài thi.

Bài thi tuy không khó nhưng khá dài, vừa đủ với thời lượng hai tiếng rưỡi. Thục Mây làm xong câu cuối cùng vào lúc hai mươi phút trước khi hết giờ. Sau khi kiểm tra hết một lượt, cô liền đi nộp bài thi luôn; nếu không, vào mười lăm phút cuối cùng giám thị sẽ không cho thí sinh rời phòng thi sớm nữa.



Thục Mây bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng cực kỳ tốt, một phần vì vui vẻ khi đã hoàn thành xong kỳ thi lần này, một phần vì hào hứng và hồi hộp do sắp được gặp anh. Cô vỗ vỗ nhẹ tim mình, cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ rằng vẫn còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn nên chưa chắc anh đã đến, không cần phải hồi hộp.

Cô nhìn xung quanh, vừa quan sát xem có ai trông giống anh không, vừa tính toán xem bản thân nên đứng ở nơi nào để đợi anh. Bởi vì tòa nhà này có rất nhiều lối ra, cửa chính, cửa phụ, cửa sau, cửa bên hông, cừa từ tầng hầm, vân vân. Hôm qua lúc hẹn Cuồng Phong Bạo Vũ cô lại quên mất không hẹn rõ địa điểm với anh nên hiện tại cô cũng không biết chính xác là ở cửa nào.

Thục Mây quyết định đợi ở cửa chính, dù sao thông thường mọi người cũng sẽ nghĩ đến cửa chính đầu tiên. Nhìn xung quanh, cô thấy chỉ có dáo dác vài bóng người nhưng không có ai trông có vẻ giống anh cả. Cô ngó hết một lượt từ trái sang phải, tiếp tục cẩn thận quan sát. Gọi là cửa chính nhưng mặt trước của tòa nhà lại rất có nhiều cửa, vì vậy cô phải quan sát kỹ, nếu không rất có thể sẽ bỏ qua anh.

Cô nhìn quanh tìm kiếm, ánh mắt khi lướt đến người con trai đang đứng tựa ở chân cầu thang bộ phía xa xa trước mặt thì liền khựng lại. Bờ vai rộng rãi đó, tấm lưng rắn chắc đó, đôi chân thon dài đó, tất cả đều thật quen thuộc. Một loại khí chất sạch sẽ tinh khiết, kiêu ngạo lãnh đạm tỏa ra từ anh, bủa vây lấy toàn thân, hoàn toàn ngăn cách anh với thế giới xung quanh.

Trái tim cô bất giác đập loạn. Trong một khoảnh khắc, sâu trong thâm tâm cô có cái gì đó nói với cô rằng người con trai đó chính là anh. Tuy vậy, cô vẫn không dám lại gần hỏi thử, e sợ mình nhận lầm người. Trong lúc cô vẫn còn đang do dự, người con trai đó như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh bất ngờ xoay đầu.

Mái tóc đen mềm mại hơi phất phơ vì cử động của anh, đôi mắt sáng sâu phảng phất ý cười nhìn cô, đôi môi mỏng mềm mại hơi nhếch lên, họa nên một nụ cười dịu dàng khiến tim cô lập tức trễ một nhịp, đập thình thịch như trống trận. Hai má cô ửng hồng từ lúc nào không hay, trong bầu trời ngày đông trông cô càng thêm xinh xắn tinh tế.

Anh đang nhìn cô sao? Anh đang cười với cô sao? Liệu người này có phải là anh hay không? Thục Mây phân vân do dự, không dám bước đến gần xác nhận, lo sợ mình nhận nhầm người.

Người con trai ấy thấy cô bối rối đỏ mặt, do dự không dám nhúc nhích thì ý cười càng sâu. Anh giơ tay phải ra, bàn tay hơi ngửa hướng về phía cô, chờ đợi. Trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh hai người liền trở thành cảnh tượng chỉ có ở trong phim, nam chính đứng ở chân cầu thang đưa tay chờ đợi nữ chính tiến đến nắm lấy. Nếu lúc này có tuyết rơi, chắc chắn đây sẽ là một hình ảnh vô cùng mỹ lệ.

Cảnh tượng này thu hút rất nhiều học sinh ở xung quanh, chẳng mấy chốc nơi đây đã nhiều người hơn hẳn lúc đầu. Bị mọi người nhìn chằm chằm rồi bàn luận, Thục Mây không khỏi cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Cộng thêm hành động của anh, cuối cùng cô cũng cắn răng liều một phen, mạnh dạn bước xuống cầu thang tiến đến gần anh.

Đợi cô đi được nửa đường, người con trai ấy như không kiên nhẫn được nữa, anh tiến lên, bàn tay phải đưa ra nắm gọn bàn tay cô. Một luồng nhiệt ấm áp từ bàn tay anh truyền thẳng đến tim, khiến cô như bị điện giật, cả người hơi lùi về phía sau. Anh nắm chặt lấy tay cô, bao gọn bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, nhìn cô mỉm cười nói.

"Đi thôi."