Vị trí ngồi của Kim Sênh không gần sân khấu nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái tức khắc đã trông thấy bóng dáng quen thuộc đang tiếp nhận micro và điều chỉnh âm thanh cho phù hợp kia.
Gương mặt tuấn tú sạch sẽ của anh xuất hiện trên màn chiếu cực kì lớn.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, nhiều người hét “Oa” lên đầy kinh ngạc, cảm thán thì ra trong trường còn có người đẹp đến vậy!
Riêng Kim Sênh như bị đóng đinh tại chỗ ngơ ngác nhìn về phía khuôn mặt phóng to ở trên màn hình lớn.
Nịnh Mông ở bên cạnh thấy thế chọc chọc người cô, “Tịch đại thần kìa…..”
Cô “Ừ” một tiếng rồi định thần lại.
Từ lúc nghe thấy tên của anh thì trái tim của cô bắt đầu điên cuồng đập loạn lên, đến tận giờ vẫn chưa dừng lại…… Sao anh ấy lại đến đây?
Với thân phận cựu sinh viên xuất sắc ư, Kim Sênh nghĩ, rõ ràng anh bằng tuổi cô nhưng người ta là được mời về để giao lưu với tân sinh viên mà cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi dưới khán đài nghe anh nói…..
Khoảng cách giữa người với người cũng thật là lớn.
Cựu sinh viên ưu tú vẫn đang phát biểu trên sân khấu: “Thực ra tôi cùng với nhiều người trong số các bạn ở đây hẳn là bằng tuổi nhau, đều hai mươi tư tuổi,” anh cười rồi nói tiếp: “Vẫn được xem là một thanh niên, nhưng thực ra đã không còn nhỏ nữa.”
“Khi nhà trường tìm tôi, nhờ tôi đến đây để làm chuyện này. Nói rằng muốn tôi truyền lại cho các bạn một ít kinh nghiệm để thành công. Nhưng tôi đã nói, ồ vậy thì tôi không có.”
Anh nói nghe nhẹ tênh, phía dưới thoáng chốc rộ lên những tràng cười, Kim Sênh cũng cười theo.
Anh lại nói tiếp: “Có một câu nói xưa chân thực nhất đó là — Không có con đường tắt dẫn đến thành công. Muốn có được thứ mình muốn nhất định phải trả giá, muốn trả giá thì trước tiên phải học được cách kiên trì. Nếu bạn thực sự cảm thấy khó khăn thì hãy từ bỏ đi, còn nếu bạn đã bỏ cuộc thì đừng oán thán. Tôi nghĩ cuộc sống chính là như vậy, thế giới này luôn luôn cân bằng, mọi người quyết định cách sống của mình thông qua nỗ lực của chính các bạn.”
“Nếu như nói, tôi thật sự có điều gì muốn chia sẻ cho các bạn thì có thể là, khi các bạn thực sự cảm thấy rằng mình không thể cố gắng được nữa, hãy tự nói với bản thân rằng, chỉ một ngày thôi, 24 tiếng, một nghìn một trăm bốn mươi phút, tám mươi sáu nghìn bốn trăm giây. . . Ngày mai có lẽ sẽ là một ngày tốt lành.”
Anh cười cười, “Điều tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến người khác, sống như thế nào là việc của các bạn, cuộc sống này là của chính bạn, các bạn phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình.” Tịch Dịch Sinh dừng một chút, cố gắng dùng đôi mắt của bản thân để tìm người trong số mấy ngàn người bên dưới, tìm cô mèo nhỏ nhà mình, “Tôi có một người bạn, cậu ấy từng nói với tôi rằng cậu ấy là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, vì thế cậu ấy đã trở thành một nhà thơ và kiếm sống dựa vào viết thơ. Cuộc sống của cậu ấy dẫu rất khó khăn nhưng cậu ấy vẫn thấy hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi.”
“Còn ngài thì sao?” Những gì anh nói quá khác biệt so với người khác, người dẫn chương trình không nhịn được tò mò đặt câu hỏi: “Vậy ngài cho rằng điều gì mới là quan trọng nhất?”
“Tôi ư……” Giọng anh chậm lại, nụ cười rõ ràng nở trên môi, từ bỏ việc tìm kiếm người ấy trong hàng nghìn người đều mặc y phục giống nhau dưới kia, cụp mắt xuống, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng điềm đạm hơn, “Tôi là một người theo chủ nghĩa duy tâm.”
Anh rời đi, dưới khán đài xôn xao ồ lên, tiếng vỗ tay vang lên dồn dập như sấm. Mọi người đều cảm thán thật là một câu trả lời tuyệt vời, duy chỉ Kim Sênh ngồi ở trong đám người chớp chớp đôi mắt, đỏ mặt.
—-
Đến gần cuối buổi, Kim Sênh kinh ngạc nhận ra rằng toàn bộ quá trình mình đều ngắm trộm người nào đó ở trên sân khấu.
Chờ đến khi buổi lễ kết thúc, Kim Sênh mới hốt hoảng cảm giác được tuổi thanh xuân của cô thực sự kết thúc rồi.
Cơ thể bị Nịnh Mông ở bên cạnh mạnh mẽ ôm vào trong l*иg ngực, sau đó lại có thêm mấy người vây đến, dang hai cánh tay ôm lấy, một người rồi lại một người chồng lên…. Mọi người tụ thành một đoàn gắt gao ôm lấy nhau, ôm lấy những giây phút cuối cùng của tuổi thanh xuân.
Nước mắt, nhiệt huyết, tín ngưỡng.
Tuổi trẻ chờ nhé, chúng tôi sẽ trở về.
……
Xúc động qua đi, mọi người nói lời tạm biệt nhau, hẹn ngày gặp lại dù cho có thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa.
Khi Kim Sênh vừa rời khỏi hội trường thì nhận được tin nhắn của Tịch Dịch Sinh: “Đợi mình ở ngoài.”
Cậu ấy còn chưa ra sao?
Kim Sênh nhắn lại một chữ “Được”, thành thật tìm một nơi râm mát đứng, đợi người nào đó lái xe tới đón.
Một lúc sau, chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt rồi ngừng lại. Kim Sênh chạy chậm qua, mở cửa ghế phụ ra thuần thục mà ngồi xuống.
Trên người cô vẫn mặc áo cử nhân, Tịch Dịch Sinh nhìn sang, nói: “Đưa cậu về ký túc xá thay quần áo trước nhé?”
“Hả? À…… Được.” Thật ra thì, cô còn đang đắm chìm trong những lời nói sau cùng của anh ban nãy.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Đang nghĩ cái gì thế?”
“…… Không.”
Anh cũng không gặng hỏi nữa, khởi động xe, quen đường quen nẻo lái về phía ký túc xá.
Giữa chừng, Tịch Dịch Sinh đột nhiên mở miệng: “Khi nào cậu dọn khỏi ký túc?”
Kim Sênh: “Ngày kia.”
“Ừm” Anh lên tiếng nói tiếp: “Tìm được phòng chưa?”
“Vẫn chưa.” Vừa nhắc đến chuyện này là cô lại thấy rầu rĩ. Liên tiếp đi xem mấy căn phòng liền, không dột thì quá đắt đỏ, đều không phù hợp.
Tịch Dịch Sinh trầm tư giây lát, sau đó hỏi người mới nghĩ đến vấn đề nhà ở lại bắt đầu sầu lo cạnh bên, “Vậy tại sao không tới tìm mình?”
“……. Gì cơ?” Cô sửng sốt.
Anh liếc nhìn cô, cố gắng lắm mới ép được sự khó chịu khi không được cô ỷ lại xuống, “Không có gì.” Đánh tay lái, “Ý mình là, không thì cậu chuyển đến căn hộ của mình đi?”
?!!
Tịch Dịch Sinh không chờ cô mở miệng, bắt đầu thuyết phục: “Cậu là một cô gái, sống ở ngoài một mình, quá nguy hiểm, mình và mẹ cậu đều không thể yên tâm nổi. Chỗ ở của mình có phòng dành cho khách, rất rộng, hơn nữa lại gần với công ty của cậu, thuận tiện cho việc đi lại. Cậu ở đó không còn gì thích hợp hơn, đặc biệt còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê.”
Nghe anh nói đến đây trong lòng không tránh khỏi xao động chút chút, có điều vẫn hơi do dự.
Tịch Dịch Sinh lập tức thuyết phục thêm: “Hơn nữa trước đây chúng ta không phải là chưa từng ở chung một nhà, đến lúc đó cậu ở phòng cho khách, mình ở phòng ngủ chính……. Với mình cậu có gì để không yên tâm chứ?!”
Tất nhiên với anh thì không có gì phải lo lắng cả.
Kim Sênh suy nghĩ, dù sao cũng đã cùng cậu ấy ăn chung uống chúng, cùng nhau làm bài tập, đã quen thuộc từ lâu, cùng lắm về sau đi tìm chỗ khác cũng được nhỉ? Nhưng hiện tại không có biện pháp nào tốt hơn cả.
Cô hơi lưỡng lự nhưng vẫn gật gật đầu: “Được rồi…… Vậy ngày kia tôi dọn luôn vào nhé?”
“Ừ, quyết định vậy đi.” Môi mỏng khẽ cong, “Hai ngày này mình sẽ dọn dẹp lại phòng cho khách.”
Hai người cơm nước xong, Tịch Dịch Sinh đưa Kim Sênh đến dưới lầu ký túc xá, nhìn cô đi lên, lúc này mới rời đi.
Kim Sênh đẩy cửa đi vào, bên trong đã có một cô bạn cùng phòng đã sắp xếp hành lý xong chuẩn bị tối nay dọn đi.
Thấy cô trở về, vứt hành lý, tiến đến cho cô một cái ôm thật chặt, giọng nghẹn ngào, “Tớ đi đây, Sênh Sênh.”
Kim Sênh ôm lại, vỗ vỗ lưng bạn: “Được……. Lên đường bình an nhé.”
“Ừm.”
Tất cả đều có mặt trong phòng ngủ nhưng lại yên tĩnh hơn bao giờ hết, ai cũng trầm tư, dường như làm vậy có thể dừng lại ngay khoảnh khắc biệt ly này.
Cuối cùng có một cô gái bật khóc thành tiếng, kéo va-li ra cửa không dám ngoảnh đầu, “Mình phải đi rồi…… Mong có cơ hội gặp lại nhau.”
Kim Sênh gật đầu, im lặng, cặp mắt đỏ hoe.
Buổi tối Nịnh Mông ngồi bên cạnh cô, cũng chẳng có tâm trạng nhai que cay, rầu rĩ nói: “Chúng ta đều đi hết, không biết bao giờ mới có thể gặp lại…… May mắn là hai ta không cần chia tách.”
Vài ngày trước, Nịnh Mông cũng nhận được thư trúng tuyển của đài truyền hình, hai người chính thức chuyển từ bạn học thành đồng nghiệp của nhau.
Kim Sênh gật gật đầu, sờ sờ lên mái tóc ngắn bồng bềnh của người bên cạnh: “Đúng vậy.”
“Cậu tìm được phòng chưa?” Nhà của Nịnh Mông ngay gần đài truyền hình nên cô ấy sẽ về ở với ba mẹ, không cần lo vấn đề phòng ở.
“Tìm được rồi……” Cô dừng một chút: “Ở nhà một người bạn.”
“Thật hả, tìm được là tốt tìm được là tốt rồi, trước tiên cứ ở tạm đấy sau tìm được phòng thích hợp thì dọn ra cũng được.”
Kim Sênh chột dạ “Ừ” một tiếng.
Bên ngoài đột nhiên có người cao giọng kêu lên, lắng nghe hình như là có người đang tỏ tình, gần đó có một đám người đang cười vang. Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Có người rời đi, có người vui mừng, cũng có người rơi lệ.
————
Chủ nhật, Tịch Dịch Sinh tới kí túc xá giúp Kim Sênh dọn đồ.
Trong cùng một thành phố nên đồ đạc cồng kềnh đều đã đóng gói rồi gửi bằng chuyển phát nhanh, còn lại một số quần áo, giày dép với đồ trang điểm cũng nhét đầy hai va-li lớn.
Tịch Dịch Sinh vốn định lên ký túc xá giúp cô đem đồ xuống nhưng bị Kim Sênh sống chết nhét lại vào xe, sau đó dẫn tài xế của Tịch Dịch Sinh lên lầu giúp mang đồ xuống.
Tịch Dịch Sinh: “………” Sớm biết vậy thì anh đã lấy cái khẩu trang tới rồi.
Tài xế nhanh chóng chuyển hai cái va-li xuống dưới, để vào cốp xe. Xong xuôi, Tịch Dịch Sinh bèn đuổi tài xế đi, rồi đẩy Kim Sênh ngồi vào ghế phụ, sau đó chính mình ngồi vào ghế lái, lái xe về nhà.
Nửa đường rẽ vào một siêu thị.
Kim Sênh: “Ơ? Đến siêu thị làm gì thế?”
Tịch Dịch Sinh quét mắt kiếm nơi đỗ xe, nghe vậy liếc sang cô bảo: “Mua đồ ăn, về nhà nấu cơm cho cậu.” Anh mỉm cười nói: “Chuyển nhà xong rất mệt, ăn cơm ở nhà sẽ tốt hơn.”
Kim Sênh tức khắc mở to hai mắt, “Cậu sẽ nấu à?”
“A,” anh đỗ xe vào rồi quay sang nhìn cô, trong ánh mắt chất chứa ý cười: “Ừ.”
Ở Mỹ nhiều năm như vậy, anh sớm đã luyện được tài nghệ nấu nướng.
“……. Woa!”
Kim Sênh bỗng cảm thấy khả năng sử dụng kỹ năng của Tổng tài Tịch hết lần này đến lần khác quả thực là quá mạnh, tung ta tung tăng cùng anh xuống xe đi vào siêu thị.
Cuối tuần, siêu thị cực kì đông đúc.
Tịch Dịch Sinh tiến lên hai bước, đột nhiên xoay người lại, cầm lấy tay Kim Sênh, nắm trong lòng bàn tay, “Ở đây có quá nhiều người, cẩn thận kẻo lạc.”
Kim Sênh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, chớp mắt: “…… Ừ.”
Rõ ràng trước kia hai người từng dắt tay hay quàng vai bá cổ rất nhiều lần, nhưng tại sao hiện tại lại cảm thấy…… Khiến người ta đỏ mặt vậy chứ?
Đã trưởng thành thật rồi……
Kim Sênh nhìn một bàn tay đang nắm chặt lấy tay của cô, tay khác thì đẩy xe của anh, trong lòng có chút hối hận.
Trưởng thành thì không thể vô lo vô nghĩ giống như trước kia nữa phải không?
Tịch Dịch Sinh không để ý đến vẻ mặt chợt phiền muộn của cô, một lòng che chở cho người phía sau không để ai va vào cô. Giật nhẹ tay cô, cúi sát, nhỏ giọng hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Kim Sênh còn đang ngẩn người, vì thế không chút nghĩ ngợi, “Ăn lẩu.”
“…….”
“Loại siêu cay.”
Anh bất đắc dĩ, nhịn không được mỉm cười, “Được.”
Muốn ăn lẩu, vậy phải mua thêm đồ. Cuối cùng, hai người không chỉ mua một đống đồ ăn và thịt mà còn xách cả một cái nồi đi thanh toán.
Quá trình đại khái như vậy ——
Kim Sênh: “Ah cái này cái này, tôi muốn ăn cái này!”
Tịch Dịch Sinh nhìn sang, nhặt lên hai túi bỏ vào xe.
Kim Sênh: “Còn cái này nữa!”
Lại lấy một gói cho vào trong xe đẩy.
Kim Sênh: “Món này ăn cũng rất ngon……”
Nhặt rồi cất vào xe.
Đang định hỏi cô muốn mua mấy hộp tôm không thì thấy người bên cạnh đã xách một túi to không rõ là gì…… Tịch Dịch Sinh chăm chú nhìn, là một túi cá viên to bự.
Anh tiến đến lấy lại, ném về tủ đông lạnh, “Cái này không được phép ăn.”
Kim Sênh: “…… Tại sao? Tôi muốn ăn.” Ăn lẩu sao có thể không có cá viên chứ?
“Không tốt cho sức khỏe,” hoàn toàn không cho cô chút cơ hội nào để thượng lượng, cầm hai hộp tôm bỏ vào xe đẩy: “Ăn tôm.”
…….. Ông già khó tính.
Kim Sênh vùng vằng hai lần, nhưng rốt cuộc vẫn không dám chọc Tịch Dịch Sinh, không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ túi cá viên lớn của mình……
Tịch Dịch Sinh không bận tâm vẻ mặt không cam lòng của cô, trực tiếp dắt người đi, “Đi thôi.”
————
Sau khi cả hai thanh toán xong, về nhà thì thấy chuyển phát nhanh đã đưa đến.
Tịch Dịch Sinh giúp cô dời một số thứ vào nhà kho, còn lại đều đem vào phòng ngủ của cô, “Cậu dọn dẹp trước đi, mình đi nấu cơm.”
Kim Sênh đồng ý, mở cửa phòng ngủ của mình ra.
Nhìn bên trong, chợt sửng sốt.
Tác giả muốn nói: Bản mới sửa hôm nay. . . Và cả hai chương đăng thêm nữa.
Yu: Chương này theo như Hoan Hoan đặt trên Tấn Giang thì là chương 10, do đó có tận hai chương mười lận, tôi nghĩ đây có thể là một hình thức phòng trộm của tác giả. Chị ấy có nói giải thích lí do trên Weibo mà tôi load gãy tay đến bài đăng đầu rồi vẫn chẳng thấy lí do đâu cho nên đổi về chương 9 hoàn toàn là do mình làm để cho có tính hệ thống thôi nhé, tôi nói trước nhỡ có bạn lại thắc mắc sao không giống cách đánh STT chương trên Tấn Giang, mấy chương sau cũng xuất hiện tình trạng tương tự nên Yu xin phép không giải thích nữa nhé. Cảm ơn mọi người ₍ᐢ • ⌄ • ᐢ₎