Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Tình Của Nàng Mèo

Chương 8: Cậu sẽ đi nữa à

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bố của Kim Sênh là một hiệp sĩ quả cảm, trong lòng những đứa trẻ ông chính là một người anh hùng vĩ đại đầu đội trời chân đạp đất không dễ dàng khuất phục.

Ông là một cảnh sát và cũng là đội trưởng của đội đặc cảnh[1]. Ông đã huấn luyện cho bao lớp cảnh sát tinh nhuệ, cũng hoàn thành vô số nhiệm vụ truy bắt đặc biệt, trước ngực luôn đeo một hàng huân chương sáng lấp lánh. Đối xử với tất cả mọi người đều hết sức hòa nhã thân thiện, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ông là người cực kì lợi hại nhưng ông chưa từng nhìn người khác bằng nửa con mắt.

[1] Đội SWAT (Special Weapons And Tactics – Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt) họ được đào tạo để thực hiện các hoạt động có nguy cơ cao nằm ngoài khả năng của lực lượng cảnh sát thông thường.

Tịch Dịch Sinh cũng rất thích ông, hồi nhỏ, ông thường tự mình chỉ dạy anh đánh tán thủ[2] và cách phòng vệ, sau đó còn nói đùa với anh rằng: “Mang hết vốn liếng bản lĩnh ra dạy thằng nhóc nhà cháu rồi thì nhất định phải bảo vệ con gái rượu của chú cho thật tốt đấy.” Mỗi lần như vậy anh đều ngầm đồng ý ở trong lòng rồi trộm nhìn sang Kim Sênh đang trầm trồ khen ngợi, hăng hái cổ vũ bên cạnh, hòa cùng tiếng cười to hào sảng văng vẳng bên tai của chú ấy.

[2] Tán thủ (Sanda): môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.

Tuy nhiên bốn năm trước, trong lần thực hiện nhiệm vụ chống ma túy, người anh hùng đáng khâm phục trong lòng mọi người đó đã chẳng thể trở về được nữa.

Nhà họ Kim đột ngột mất đi một trụ cột, giây phút biết tin mẹ Kim bởi vì thương tâm quá độ mà lập tức ngã quỵ; lúc đó Kim Sênh vẫn đang học trên giảng đường, anh vội vã chạy về nhà cùng cô, nhìn mặt cô đẫm lệ hỏi: “Tịch Dịch Sinh, phải làm sao giờ…… Mình không còn bố nữa, bố của mình…”

Anh ôm lấy cô, siết thật chặt, tiếp đó một tay anh gánh vác tất cả chuyện hậu sự của chú Kim.

Bốn tháng sau, anh rời Trung Quốc sang nước Mỹ.

Anh biết chuyện này, tuy ngoài miệng cô không nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn giận anh. Có điều anh không hối hận.

Anh không thể hối hận.

Anh đã hứa với ba Kim sẽ bảo vệ Kim Sênh cả đời, vì vậy anh phải khiến bản thân có năng lực bảo vệ cho Kim Sênh. Từ nhỏ Kim Sênh đã biết hát, lên đại học cũng theo học chuyên ngành Dẫn chương trình, tương lai chắc chắn muốn làm người dẫn chương trình hoặc là phóng viên.

Anh dành trọn hai tháng để tìm hiểu, khảo sát cái ngành này, kết quả nhận được khiến lòng anh run sợ, hoặc là luồn cúi khuất phục hoặc phải chịu đủ loại dày vò nếu không thì cũng bị vùi dập. Tất cả những điều trên, anh không bao giờ muốn Kim Sênh phải nếm trải.

Cho nên kể từ ngày đó, anh bắt đầu tính toán xem bản thân cần nỗ lực như thế nào, muốn làm cái gì, đi đâu, và khi nào rời đi thì tự mình mới có đủ sức mạnh để chở che cho cô trước khi cô đối mặt với tất thảy giông bão này.

Anh đã đi tìm giáo viên của mình, nhờ cô ấy giúp đỡ chiếu cố cho Kim Sênh. Sau đó lẻ loi một mình ra nước ngoài.

Vì người anh yêu.

Vì lời hứa hẹn của anh với một người đàn ông khác.

Không giống như các thiếu niên thường trải qua một cuộc sống giản đơn ở trường học, mà từ khoảnh khắc anh rời đi, đã chính thức giẫm chân vào vòng xoáy danh lợi tăm tối không có tình người rồi.

Một mặt ứng phó với nơi thương trường ăn thịt người không nhả xương kia, một mặt kiếm chế bản thân không được nhớ đến cô. Mỗi lần anh gửi mail, phần lớn đều chẳng có hồi âm. Điều duy nhất giúp anh chèo chống không gục xuống chỉ có những ký ức vui vẻ của quá khứ.

Tất cả mọi người đều nói người đàn ông Trung Hoa đó sát phạt quyết đoán, mình đồng da sắt, nhưng không một ai biết rằng trái tim của anh vô cùng mềm mại, dịu dàng.

Vậy nên anh chọn đúng thời điểm để trở về nước, ngay khi vừa quay lại lập tức đem tất cả số tiền mình thu hút được đầu tư cho đài truyền hình.

Nhưng chuyện này, anh không muốn cho Kim Sênh biết, anh quá hiểu Kim Sênh, nếu cô biết mọi chuyện chắc chắn sẽ tha thứ cho anh, nhưng bốn năm ấy cũng sẽ trở thành gánh nặng theo cô cả cuộc đời.

Cô không chấp nhận được việc anh chịu khổ, nhất là khi vì cô mà chịu khổ.

————

Một tuần sau.

Vào mùa hạ luôn có tiếng chim thưa thớt kêu trong nghĩa trang, nhưng không ríu rít thành đàn mà chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng hót trong trẻo, ngược lại càng lộ vẻ vắng vẻ tiêu điều hơn.

Ngoài cổng có hai người phụ nữ đang đi vào, một già một trẻ, trong tay ôm một bó hoa tươi trắng tinh khôi khẽ gật đầu với người bảo vệ khu mộ rồi chậm rãi tiến về phía ngôi mộ mà họ đã sớm quen thuộc.

Bức ảnh trên tấm bia ghi dấu một người đàn ông anh tuấn nghiêm chỉnh mặc một thân cảnh phục mỉm cười rạng rỡ.

Kim Sênh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay trước mộ người đàn ông, mở miệng thấp giọng nói: “Bố ơi, con và mẹ đến thăm bố đây.”

……

Hai mẹ con ở trước mộ một ngày, đến khi rời đi thì mặt trời đã lặn. Nước mắt cứ rơi lại rơi nhiều đến cạn khô, tâm sớm đã chết lặng. Kim Sênh đỡ mẹ từ từ xuống núi, lên xe ra về.

Bánh xe ma sát với mặt đường, gầm rú phóng đi.

Phía sau cách họ không xa có một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ dừng lại nhìn bọn họ rời đi. Sau đó một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ-mi đen mở cửa bước xuống xe.

Tĩnh lặng nhìn theo hướng mẹ con Kim Sênh đi khuất, ngẩng đầu nhìn lên nghĩa trang im lìm, heo hút trên đỉnh núi, rồi nhấc chân leo lên.

Đường núi không dài, bậc thang đã được xây dựng nên người đàn ông leo lên đến đỉnh chỉ trong vài phút. Tiến vào trong dãy vườn nghĩa trang, dựa theo thông tin đã cho người tra lúc trước đi về phía bia mộ của ba Kim Sênh.

Hoa đặt trước mộ đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, có vài cánh hoa rơi xuống đất.

Tịch Dịch Sinh khom lưng, cũng đặt bó hoa trong tay xuống trước ngôi mộ, nhìn người đàn ông quen thuộc trên đó, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Xin lỗi, đã lâu như vậy rồi con mới dám đến gặp chú.”

Anh nói: “Mỗi năm cháu đều nghĩ, rốt cục đến khi nào mới có tư cách đến thăm chú đây, năm nào cháu cũng muốn đến nhưng lại không có đủ dũng khí… Lúc đó cháu hoàn toàn không có tự tin, không nắm chắc liệu rằng có thể làm tốt điều đã hứa với chú.”

Đối mặt với người mà mình ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn, người đàn ông ngồi xổm xuống, bản thân cuối cùng cũng có thể kể hết ra những tự ti, yếu đuối từng chất chứa trong lòng.

“Thời gian ở Mỹ, cháu vẫn luôn lo lắng sợ rằng mình sẽ chết…. Đây là sự thật, có thể do cháu đã quá nóng vội, ngáng đường người khác đương nhiên sẽ có kẻ muốn diệt trừ cháu. Có một lần, suýt phải vào bệnh viện…… Cháu vẫn luôn nghĩ, nếu không thể quay về được thì sau này chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp chú nữa.”

Anh hít một hơi dài, “Nhưng thật may, cháu đã trở về. Điều mà cháu đã hứa với chú trước đây, cháu xin thề trước mặt chú, sẽ dùng cả đời để hoàn thành nó.”

Núi trở nên tươi mát trong lành sau cơn mưa.

Người đàn ông tuấn tú trẻ tuổi nửa quỳ trên thềm đá, lập ra lời hứa trọn đời với ba của người con gái mình thương.

Anh đứng lên lau đi những giọt nước dính trên tấm ảnh, “Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sang năm cháu sẽ cùng với cô ấy đến thăm chú.” Anh nói khẽ khàng, cười nhẹ: “Trăm năm sau, cháu sẽ dẫn theo cô ấy đi tìm chú.”

————

Buổi tối khi Tịch Dịch Sinh trở lại chung cư thì nhận được điện thoại của Kim Sênh, từ lúc trở về nước đến nay đây là lần đầu tiên Kim Sênh chủ động gọi cho anh.

“Tịch Dịch Sinh?”

“Ừ?”

“Cậu sẽ trở về Mỹ sao?” Cô hỏi.

“Sẽ không.” Anh trả lời cô: “Không bao giờ đi nữa.”

“……Vậy à.”

Hai bên đều trầm mặc.

Cô tự hỏi liệu có nên tin tưởng anh một lần nữa hay không, mà anh cũng đang cho cô thời gian.

Thật lâu sau, Kim Sênh mở lời trước đánh vỡ sự im lặng, giọng nói có hơi khàn khàn, “…… Ngủ ngon.”

Tịch Dịch Sinh nhẹ nhàng mỉm cười, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên vẻ cưng chiều không che giấu được, “Ngủ ngon.”

……

Bên này Kim Sênh tắt điện thoại, Nịnh Mông đang xé dải cay trong phòng ngủ vì vậy Kim Sênh nhìn không cũng được chia cho một phần.

Nịnh Mông dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, vừa nhai thanh cay, vừa nhồm nhoàm hỏi không rõ lời: “Ai mới chúc ngủ ngon thế?”

“Tịch Dịch Sinh.”

“A” Nịnh Mông la lên: “Các cậu ở bên nhau rồi hả?”

………….

“Khụ… Khụ khụ…… Khụ khụ khụ” Kim Sênh bỗng bị sặc, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, tay sờ lung tung tìm ly nước trên bàn.

Khi bắt được lập tức cầm lấy đưa lên miệng uống một hơi thật lớn, cổ họng nóng rát lúc này thoáng dễ chịu hơn.

Cô lại nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh bị cô dọa thành dáng vẻ hoang mang sợ hãi, “Cậu suy nghĩ vớ vẩn gì đấy?”

Nịnh Mông càng mờ mịt, một bên đưa nước cho cô, một bên nghi hoặc hỏi: “Hai ngươi…… Không ở bên nhau?”

“Mình và cậu ấy không phải loại quan hệ đó đâu.”

Cùng Tịch Dịch Sinh yêu đương……. Kim Sênh chưa bao giờ nghĩ tới. . .

Ngẩng đầu thấy cô bạn vẫn tỏ vẻ hoài nghi, cô cười mỉm, bất lực nhấn mạnh: “Thực sự không phải.”

…… Thật sự không phải sao?

Nịnh Mông nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bạn tốt, rất muốn hỏi xem cô đã đọc một bài khảo sát trên Weibo chưa: Theo điều tra thì kỳ thực con gái ở một số phương diện thật sự rất giống mèo, càng ỷ lại vào một người, càng thích dính lấy đối phương chứng tỏ cô gái đó càng thích người ta.

Cô phụ thuộc Tịch Dịch Sinh như vậy, trước khi Tịch Dịch Sinh xuất ngoại cũng suốt ngày thích vây quanh cậu ta mà hiển nhiên Tịch Dịch Sinh vô cùng thích điều đó.

Vốn dĩ cô nàng cho rằng hai người này sẽ đi lĩnh chứng vào một ngày không xa, kết quả…… Đằng gái còn chưa nhận ra tình cảm của mình đối với nhà trai là sao??

… Mùa xuân nhỏ của thiếu nữ này có phải đến hơi chậm rồi không!!!

Nịnh Mông hoàn toàn không còn gì để nói, đột nhiên cô nàng cảm thấy Tịch đại thần thật sự quá thể đáng thương, và…… Cô có nên giúp anh không nhỉ?

Trong nháy mắt cô nàng cảm thấy trọng trách trên vai mình thật sự vô cùng to lớn…….

————

Đầu tháng Sáu.

Trường học thông báo cử hành lễ trao bằng tốt nghiệp cho tất cả các sinh viên vào thứ sáu tuần sau, yêu cầu toàn bộ sinh viên tốt nghiệp khóa này phải tham dự.

Kim Sênh cùng với các bạn học chụp ảnh tốt nghiệp vài ngày và còn quay lại video để giữ làm kỉ niệm, mấy cô gái cùng nhau đi dạo hết từ đầu đến cuối quanh trường một vòng.

Đâu đâu cũng có người mặc đồ cử nhân chụp ảnh khiến bầu không khí chia tay càng thêm nặng nề. Đã có những cô gái vành mắt hoe đỏ, vẫn cố gắng kiềm chế, đi ra chỗ khác nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại thêm vài lần…… Những người ở tỉnh khác, bây giờ không nhìn cho kỹ chỉ sợ về sau chẳng có cơ hội xem thêm lần nữa.

Buổi lễ tốt nghiệp được tổ chức trong hội trường lớn nhất của nhà trường, mấy nghìn người ở sân không còn chỗ ngồi. Trên màn hình lớn là những lời giới thiệu vắn tắt, quang cảnh, căn-tin…… Nó giống hệt như những gì đã thấy khi ngày đầu tiên họ chân ướt chân ráo đến ngôi trường này.

Chín giờ sáng, người chủ trì đang giới thiệu các vị khách quý hiện có mặt: Hiệu trưởng, Bí thư Đảng ủy, Phó hiệu trưởng, Chủ nhiệm giáo dục…… Kim Sênh cúi đầu nhìn di động, không có tin của Tịch Dịch Sinh.

Khóa màn hình, tiếp tục nghe.

Buổi lễ tiến hành một cách tuần tự, đâu ra đấy, cho đến khi — “Tiếp theo chuyển sang phần thứ ba của buổi lễ, sau đây xin mời cựu sinh viên vô cùng xuất sắc của trường ta lên phát biểu.”

“Tôi xin trân trọng kính mời cựu sinh viên ưu tú đầu tiên —— Chủ tịch công ty niêm yết T.D.”

Kim Sênh sửng sốt, ngẩng đầu.

Sau đó liền nghe thấy người dẫn chương trình tiếp tục nói: “—— Tịch Dịch Sinh, mời ngài lên phát biểu, mọi người chúng ta cùng nhiệt liệt chào mừng nào!”

Thật sự là cậu ấy!!!
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Tác giả có lời muốn nói: Chương thứ 2 ~
« Chương TrướcChương Tiếp »