Chương 4: Đồng phục

Hạ Ngư phát giác được tâm trạng của hắn, đẩy ghế ra đi vòng ra sau lưng, đưa hai tay quấn lên cổ hắn. Cậu dùng chất giọng êm ái nói: “Là do em không hỏi rõ ràng, anh đừng giận em. Không thì tụi mình để cậu ta ra ngoài tìm khách sạn nhé?”

Vừa rồi Lâm Thành cũng nghĩ đến biện pháp giải quyết này. Chỉ là hắn vừa kết hôn với Hạ Ngư, không muốn để mẹ vợ cảm thấy ngay cả quyền quyết định trong gia đình mà Hạ Ngư cũng không có.

Lâm Thành vẫn tức không chịu nổi, ôm cậu vào ngực, cắn răng hỏi: “Có phải em đã biết đó là một Alpha rồi?”

“Không có, em không biết thật sự.” Hạ Ngư gấp gáp cả trình tự nói chuyện cũng sai.

Lâm Thành rất tức tối. Bình thường hắn phải đi làm, còn phải thả một tên Alpha ở chung nhà với vợ mình. Lúc này hắn nói chuyện cũng không còn qua đại não nữa, “Có phải anh không thể thỏa mãn em không? Chồng chơi em thao em chưa đủ, nên muốn dẫn thêm đàn ông về nhà?”

Hắn giống như một đứa trẻ bị cướp kẹo, trong một thoáng cái gì cũng tuôn ra.

Hạ Ngư ngẩn người. Cậu gạt bàn tay đang chui trong quần áo của mình, không nói một lời rời khỏi l*иg ngực của hắn.

Đây là lần đầu tiên Hạ Ngư phản kháng. Lâm Thành giật mình ngẩn ra, lập tức nỗi lo sợ to lớn bao phủ lấy hắn. Cậu bị hắn nói trúng rồi?

Hạ Ngư đi vào phòng ngủ. Hắn ngồi một chốc, cũng đi theo vào.

Hạ Ngư ôm đầu gối ngồi trên giường. Cậu nhìn thấy hắn đi đến, hốc mắt hồng hồng nhìn hắn chằm chằm. Cậu tựa một con thú nhỏ, bất đắc dĩ bị ép buộc trốn vào sơn động.

Lâm Thành vội vàng sáp lại xin lỗi cậu, “Do chồng không tốt, sau này không nói như vậy nữa.”

Hạ Ngư nhào vào ngực hắn, nghe thấy hắn nói xin lỗi nước mắt lại chảy xuống, “Sao anh có thể nói như thế, rất quá đáng.”

Lâm Thành nhẹ tay vỗ vỗ lưng cậu, trấn an cậu, “Cục cưng ngoan nhất nhà. Anh cực kỳ cực kỳ thích em, mới không thể khống chế được mình. Sau này sẽ không thế nữa. Đừng khóc em nhé. Một hồi nữa khóc sưng mắt sẽ không thể chơi đùa với chồng em.”

Hạ Ngư trừng mắt liếc hắn một cái, “Em chỉ là đồ chơi để anh thao thôi hả?”

Bàn tay Lâm Thành đặt bên trong quần áo của cậu, mập mờ sờ soạng bốn phía, đắc ý nói: “Dĩ nhiên không phải rồi. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì đã thích em. Lúc ấy còn suy nghĩ đây nhất định là Omega nhà anh nên mới xinh đẹp như vậy. Quyến rũ chết người. Và, anh cũng nhận ra nguyên nhân trước đó anh không thích nổi một ai.” Lâm Thành cầm lấy tay của cậu đặt lên ngực mình, “Đó là vì chờ em.”

Hạ Ngư nín khóc mỉm cười, đánh yêu hắn một cái, “Sao anh có thể đáng ghét như vậy.”

Lâm Thành sờ cậu rồi sờ ra cả dục hỏa của mình. Hạ Ngư nhìn túp lều vải ở hạ thân của hắn mà có chút thẹn thùng.

Lâm Thành có chút nhịn không nổi, kề tai bên tai cậu nói khẽ, “Trong phòng tắm có quần áo chồng em mua đó, mặc vào cho anh nhìn xem có hợp không?”

Hạ Ngư ôm hắn một lúc, nghe lời xuống đất đi mặc đồ.

Lúc Hạ Ngư từ phòng tắm đi ra lại không thấy Lâm Thành. Cậu thấy hơi lạ, cả phòng khách cũng không có người, cậu gọi một tiếng: “Lâm Thành?”

Lâm Thành đứng giữa mấy thứ linh tinh ứng tiếng, “Ở đây này, cục cưng mau tới đây.”

Hạ Ngư bất đắc dĩ đi vào. Đây là căn phòng nhỏ nhất trong nhà bọn họ để đặt mấy cái thùng giấy không dùng tới. Cậu vừa mở cửa thì bị người ta lôi vào đặt trên cửa.

Lâm Thành mua đồng phục nam sinh thời dân quốc. Áo màu trắng phối với quần màu đen, thế nhưng quần áo đều bị đổi sang số nhỏ, dáng người tinh tế như Hạ Ngư vẫn lộ ra một đoạn eo.

Lâm Thành vùi đầu vào cổ cậu, âm thanh hôn hít chụt chụt. Hạ Ngư cười lên, Lâm Thành thấp giọng hỏi, “Cười cái gì?”

“Hôn thật dễ chịu.”

Hô hấp Lâm Thành rối loạn trong một chốc, hắn hôn liền một mạch. Cách quần áo hôn thịt vυ" của cậu, cả hai bên đều được hung hăng yêu thương, quần áo bị liếʍ ướt nhẹp. Hạ Ngư cảm thấy đầu v* rất ngứa, cởi bỏ quần áo của mình, rêи ɾỉ nói: “Chồng hôn thêm cái nữa đi, phải cắn thiệt mạnh.”

“Là em nói đấy.” Đây chính là hiệu quả mà Lâm Thành muốn. Hắn chụt chụt hôn hai bên vυ", lúc này đầu v* đã đứng thẳng. Mấy ngày nay chúng nó bị Lâm Thành hút mà lớn thêm rất nhiều. Hắn vừa nhây vừa kéo, quả thực giống như muốn nuốt vào trong bụng.

Quần của Hạ Ngư đã bị lột đến cẳng chân. Lâm Thành đưa tay dò xuống dưới cảm thấy đã đủ ướt, bèn đặt cậu dưới đất. Hắn dùng dây lưng trói chặt hai cánh tay của cậu, cắm thẳng vào.

Sàn nhà rất trơn, Hạ Ngư bị đỉnh nhích lên mấy xăng ti, dương v*t bên trong cơ thể phình lên rất nhiều. Lâm Thành thao ra những tiếng rất kêu.

Lâm Thành vừa thao cậu, vừa chăm chú nhìn thần sắc của cậu, “Chồng rất rất yêu em, em có biết không?” Nói xong lại là húc vào một cái thật sâu.

“Ư, a, ưm… nhẹ một chút, em… em biết.”

Lâm Thành không nói, liều mạng thao cậu. Dường như hắn muốn chết luôn trên người cậu. Cửa sổ nhỏ bên ngoài hắt vào ánh nắng chiều muộn, chiếu lên người Hạ Ngư. Cậu bị đâm lắc lư không ngừng, vị tin tức tố rượu mơ tràn ngập gian phòng giữa lúc bọn họ ân ái.

Lâm Thành ở trên người cậu bắn ba lần. Một lần cuối cùng còn bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên đầy mặt cậu, còn cậu bị hắn chơi ngất đi.

Lúc cậu tỉnh lại thì đã trở lại phòng ngủ. Phần dưới của cậu không có cảm giác dinh dính, chắc Lâm Thành đã giúp cậu tắm rồi. Lâm Thành nhìn thấy cậu tỉnh lại thì đưa qua một cốc nước nói: “Có khô miệng không, uống miếng nước đi.”

Hạ Ngư cầm tay của hắn uống nước, cả người nhìn qua thật mệt mỏi, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Lâm Thành ôm lấy cậu thả trên người mình, nói: “Mười hai giờ.”

Hạ Ngư ngáp một cái. Lâm Thành vươn tay vào trong quần áo cậu, nắm lấy hai bên đầu v*. Hạ Ngư làm nũng nói: “Đừng mà, ngày mai chơi tiếp. Em mệt rồi chồng ơi.”

“Chồng chỉ nắm thôi, không làm gì.” Lâm Thành nhẹ nhàng xoa xoa hai vυ" của cậu, ngẫu nhiên sẽ ngắt nhẹ đầu v* rồi thả ra. Hạ Ngư cũng tùy hắn.

Hai người ôm chéo nhau, động tác trên tay Lâm Thành không ngừng, hỏi: “Có phải bị chồng em thao mệt rồi không?”

“Ừm.” Hạ Ngư gật đầu.

Lâm Thành yêu chết dáng vẻ này của cậu. Hỏi mấy câu này có thể làm cho hắn cảm giác được Hạ Ngư là của hắn, chỉ bị một mình hắn xuyên xỏ.

Lâm Thành dùng răng hơi kéo cổ áo cậu, hôn bờ vai của cậu một chút, hỏi: “Vì sao hai ngày này không gọi điện thoại cho anh?”

Hạ Ngư nghịch nghịch áo hắn, “Em sợ quấy rầy anh.”

Lâm Thành nghĩ một hồi, nói: “Giữa trưa, lúc nghỉ ngơi gọi cho anh một cuộc. Chồng em muốn nghe giọng của cục cưng.”

Hạ Ngư đồng ý. Lâm Thành được một tấc lại muốn tiến một thước, “Ngày mai chồng đặt một cái máy theo dõi ở phòng khách nhé?” Hạ Ngư không đáp, Lâm Thành ngắt nhẹ đầu v* trong tay, “Được không em? Lúc chồng đi làm cũng muốn nhìn thấy em.”

“Được.” Hạ Ngư mềm nhũn ưng thuận.

“Ngủ đi.” Lâm Thành đặt cậu lên giường, lại xốc áo lên, ngậm lấy đầu v* màu đỏ hồng. Hôm nay sẽ ngậm cái bên trái.

Hắn còn muốn hỏi Hạ Ngư có yêu hắn không? Trước kia cậu có quen bạn trai không? Vì sao lại nghe lời hắn như thế? Nhưng hắn vẫn không dám. Hạ Ngư giả vờ cũng được. Hắn sợ hãi bất cứ thứ gì làm Hạ Ngư rời bỏ hắn.

Bởi vì quá yêu em, cho nên anh lo được lo mất.