Chương 2: (không đề)

Sáng sớm, Hạ Ngư bị ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào đánh thức. Cậu dụi dụi mắt, cảm giác trong ngực mình còn có một người, cậu vén chăn lên nhìn thử, phát hiện Lâm Thành đang ngậm đầu v* của mình ngủ say. Hạ Ngư dây dưa năm phút, thận trọng lấy đầu v* mình khỏi miệng Lâm Thành, còn phát ra một tiếng ‘chụt’ khiến cậu thoáng dở khóc dở cười.

Cậu đang tính rón rén xuống giường thì Lâm Thành lại tỉnh. Hắn duỗi ra cánh tay dài, đè Hạ Ngư xuống giường. Lâm Thành lật người lại gặm loạn xạ trên cổ cậu, Hạ Ngư có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu của hắn, dỗ dành, “Lát nữa rồi hôn, em đi làm đồ ăn sáng trước được không?”

Lâm Thành không muốn cơ thể ấm áp mềm mại này rời khỏi mình, nhưng hắn lại nghe thấy Hạ Ngư muốn làm cơm. Hắn vẫn chưa được thưởng thức cơm do hoa hồng nhỏ làm. Trong họng hắn ai oán hai tiếng, buông Hạ Ngư ra.

Hạ Ngư cười cười, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hạ Ngư vừa bỏ bánh mì vào máy nướng bánh thì Lâm Thành đi tới. Hắn nhìn tư thế Hạ Ngư nấu cơm từ phía sau, chỉ cảm thấy trong lòng lại nóng lên. Tại sao lại có một người nấu cơm đẹp mắt đến thế? Phía trên cổ áo rộng là những vết gặm cắn xanh tím mờ mờ, tạp dề cũng không che đi được.

Lâm Thành chỉ nhìn mà lòng chiếm hữu đạt được thỏa mãn. Hắn đi qua ôm lấy cậu, chôn mặt vào hõm cổ của cậu, buồn buồn nói một tiếng, “Cục cưng ơi, hôm nay em không ra ngoài đúng không?”

Hạ Ngư là một họa sĩ mạng, thường nhận một ít đơn hàng trên mạng. Nơi làm việc chính của cậu là ở trong nhà.

Hạ Ngư nghĩ một chút, nói: “Trong tủ lạnh còn đồ ăn không?”

“Tối nay anh sẽ mang về thêm, phần còn lại thì đủ ăn một ngày. ” Lâm Thành lại nhắc lại một lần, “Đừng ra ngoài nhé, chờ anh về.”

Hạ Ngư đang cắt gọn miếng dăm bông, đằng sau có một con sói lớn kề sát, cậu bất đắc dĩ ứng tiếng, “Được.”

Lâm Thành hôn mặt cậu một cái thật kêu.

Cả hai quấn quít mãi cơm nước mới xong xuôi. Lâm Thành không ngừng gọi Hạ Ngư, “Cục cưng, vào đây một chút, giúp anh thắt cà vạt.”

Hạ Ngư cảm thấy, mình không phải tìm được một tấm chồng mà là đang nuôi một đứa con trai. Rõ ràng hồi trẻ toàn là mình đuổi theo hắn.

Hạ Ngư phải nhón chân lên chút mới làm được. Lâm Thành nhìn dáng vẻ Omega ngoan ngoãn nghe lời, liếʍ môi một cái. Hạ Ngư thắt thật đẹp sau đó sửa sang lại một chút, “Xong, như vậy là được rồi.” Cậu hôn Lâm Thành một cái, đang muốn ra ngoài, Lâm Thành lại ôm cậu đặt lên giường, Hạ Ngư bất đắc dĩ nói: “Đi làm không kịp đấy. Không phải hôm qua anh nói công ty luật muốn quẹt thẻ khi đi làm sao?”

Lâm Thành xốc áo thun cậu lên. Hình như hắn rất thích hai điểm trước ngực của Hạ Ngư, lại bắt đầu hôn, hôn chưa đủ nghiền lại bắt đầu nhây kéo. Hạ Ngư bị hắn thao cả tối, đầu v* sưng lên gấp đôi bình thường, cũng không đẩy hắn ra được, đành phải mặc hắn cắn.

Một lát sau, Lâm Thành nản lòng nằm sấp trên người Hạ Ngư, cam chịu nói: “Không muốn đi, chỉ muốn ở bên em.”

Hạ Ngư cười cười, sờ sờ mặt của hắn, nói: “Anh tan tầm về thì sẽ cho anh làm mà. Anh ngoan ngoãn đi làm đi.”

Lâm Thành hô hấp dồn dập một chút, trên tóc bị trêu đùa. Hắn nhìn cậu chằm chằm một hồi, trong mắt u ám tối tăm, “Em cũng phải ngoan, không thể đi ra ngoài có biết không?”

“Biết.” Hạ Ngư vỗ bờ vai của hắn một cái, “Mau dậy đi làm.” Hạ Ngư tiễn hắn thẳng đến khi ra cửa. Cậu cũng không biết Lâm Thành đã đòi hôn một ngụm cuối cùng bao nhiêu lần. Lúc Lâm Thành đổi giày, Hạ Ngư nhớ tới một chuyện, cậu hỏi: “Tối nay tan tầm có thể mang về cho em một ly trà sữa nhỏ ơi là nhỏ không?”

Lâm Thành thấy hơi kỳ quái, nghi hoặc nói: “Bây giờ muốn uống thì có thể đặt thức ăn ngoài đấy.”

Hạ Ngư làm nũng, “Em biết, nhưng em muốn uống trà sữa anh mang về, được không anh?”

Hồn phách Lâm Thành bị cậu hút đi hết, còn không được cái gì nữa. Hắn hôn miệng cậu một cái rồi đồng ý.

Lâm Thành đến công ty luật quẹt thẻ. Hắn là cộng tác viên của công ty luật, có văn phòng cá nhân của mình. Hắn ngồi xem hồ sơ gần đây một chút. Dù trên đường hắn còn nghĩ khi đến văn phòng nhất định phải gọi cho Hạ Ngư một cú điện thoại, hiện tại ngược lại không hề nghĩ đến. Trước giờ vào lúc làm việc hắn luôn là một người tỉnh táo.

Cửa phòng làm việc mở ra, Lâm Thành không ngẩng đầu, không gõ cửa đã tiến vào phòng hắn chỉ có một mình Lâm Hứa.

Lâm Hứa cũng là một Alpha. Hắn ta là bạn thời đại học của Lâm Thành, mấy năm sau khi tốt nghiệp một mình mở công ty luật này.

Lâm Hứa đi đến trước mặt hắn, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, có chút ngạc nhiên, “Hoắc, cậu hành động nhanh thật.”

Lâm Thành không có ứng tiếng với hắn ta, nụ cười trên mặt lại chẳng hề phai đi. Lâm Hứa cũng không thèm để ý, hỏi, “Khi nào tổ chức hôn lễ? Nói đi, tôi muốn làm phù rể nhá.”

“Em ấy nói không muốn làm hôn lễ, chờ qua giai đoạn bận rộn này tôi sẽ dẫn em ấy ra nước ngoài chơi.”

Lâm Hứa hơi kinh ngạc, trêu chọc: “Omega này quản ông gắt thật đó nha, cậu ta nói gì thì ông làm cái đó.”

Lâm Thành nhíu mày, phản bác, “Em ấy rất nghe lời.”

Lâm Hứa trước giờ miệng tiện, hỏi: “Nếu chị dâu là những người khác đến ghép đôi không chừng còn nghe lời hơn đấy.” Lâm Thành ngẩng đầu nhìn hắn ta, Lâm Hứa bị hắn nhìn đâm ra hơi sợ. Đây là biểu hiện Lâm Thành sắp tức giận. Hai tay hắn ta giơ lên làm ra tư thế xin khoan hồng, “Tôi sai rồi, lúc đi hưởng tuần trăng mật sẽ cho hai người một bao lì xì thiệt bự, chúc hai ngươi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”

Lâm Thành cười mắng một câu, “Cút đi.”

Lâm Hứa rời đi, Lâm Thành cúi đầu xử lý công việc. Trong đầu hắn lại vang vọng câu nói mới vừa rồi của Lâm Hứa. Cậu ta thì biết cái gì? Nếu như mình không ghép đôi với Hạ Ngư, vậy tối hôm qua Hạ Ngư sẽ bị ai ôm vào trong ngực thao? Chỉ mới suy nghĩ một chút, hắn đã chua một bình.

Cả ngày nay Hạ Ngư không gọi cho hắn.

Lâm Thành nhắn đi một tin. Khi kết thúc công tác, trên mặt hắn đã không hề gì nữa, trên đường về nhà còn không quên mua trà sữa cho Hạ Ngư.

Lúc về đến nhà, Lâm Thành nhìn phòng khách không có người mà lòng nhói một cái. Ngay cả giày hắn cũng không kịp đổi đã đi vào phòng ngủ. Hắn nhìn thấy Hạ Ngư đưa lưng về phía hắn sắp xếp đồ đạc, trong lòng an tâm lại.

Hạ Ngư nghe được động tĩnh phía sau, nhìn thấy Lâm Thành thì cười chạy tới ôm hắn một cái, nói: “Anh về rồi, muốn tắm rửa trước hay ăn cơm trước?”

Lâm Thành đẩy cậu ra, không nói câu nào quay người đi vào phòng tắm.

Hạ Ngư có chút lo sợ bất an. Cậu không biết mình đã làm sai điều gì, ký ức trong quá khứ trong nháy mắt bao phủ thần kinh của cậu. Cậu thử vặn núm cửa phòng tắm, không khóa. Cậu do dự một chút rồi vẫn đi vào.

Lâm Thành đứng trước gương, mặt đen như đáy nồi. Hạ Ngư từ phía sau lưng ôm lấy hắn, mang theo tiếng khóc thút thít hỏi: “Có phải em làm gì sai, khiến anh giận rồi?”

Lâm Thành nghe thấy cậu khóc, xoay người ôm lấy cậu, tay vươn vào quần áo sờ nắn làn da nhẵn nhụi của cậu, nhưng vẫn không nói chuyện. Qua một lúc, Lâm Thành nói: “Cục cưng, về sau đừng ra ngoài một mình được không? Nếu em muốn ra ngoài thì nói cho anh biết, anh sẽ dẫn em ra ngoài. Những lúc khác đều ở trong nhà nhé. Mấy ngày nữa mời một bảo mẫu cho em thì thế nào?”

Hạ Ngư không muốn phản bác hắn, dịu dàng nói: “Được, vậy anh nói em biết vừa rồi anh giận em chuyện gì đi?”

Lâm Thành không nói, bàn tay đặt phía trước nắn nắn đầu v* cậu. Hạ Ngư kêu một tiếng. Lâm Thành hai ba cái cởϊ qυầи áo cậu, lại bắt đầu cắn đầu v* của cậu. Hạ Ngư hơi đau một chút, thấp giọng nói: “Chồng à, nhẹ một chút.”

Lâm Thành không phản ứng, âm thanh mυ"ŧ mát da^ʍ mỹ vang lên.

Một lát sau, hắn xoay Hạ Ngư đưa lưng về phía mình, cởϊ qυầи của cậu rồi đi vào.

Trên tay hắn còn đang sờ đầu v* của cậu, lưu lại từng vết tích trên lưng của cậu, mỗi vết cắn hắn dùng rất nhiều sức, nhìn ngắm biểu lộ của Hạ Ngư trong gương, Lâm Thành ra lệnh: “Kêu đi.”

Hạ Ngư nhịn không nổi, tiếng rêи ɾỉ ‘ưm a’ hòa với âm thanh bạch bạch, vang vọng khắp gian phòng tắm.

Lâm Thành không hề ngừng động tác dưới thân, nói: “Anh yêu em, chồng rất yêu em. Em nhất định phải nghe lời, không thì anh giam em lại đấy.”

“Ừm ~~ ư ~ em biết, em sẽ nghe lời.”

Lâm Thành chậm rãi xuất tinh xong trong thân thể Omega nhà mình. Hắn ôm ngang cậu lên, lại biếи ŧɦái, nói: “Ngày mai chồng sẽ mua đồ tình thú cho em, có muốn mặc không?”

Hạ Ngư không còn sức để đáp lời hắn, chỉ gật đầu một cái. Lâm Thành vui vẻ liếʍ liếʍ mí mắt của cậu, nói: “Thật sự là cục cưng ngoan của chồng.”

Là báu vật của mỗi mình hắn thôi, không ai có thể đoạt được.