Chương 2

Về đến nhà, đặt Trì Tiểu Viên lên sô pha, Lục Nghiêu đi thay quần áo.

Trì Tiểu Viên nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Nghiêu, mãi đến khi cửa phòng đóng lại, cậu mới thu lại tầm mắt, không hề ỉu xìu, nhảy xuống sô pha.

Mới nãy hoảng hồn chưa định, bây giờ đã trở lại bình thường.

Cậu vẫn phải đi, nhưng đi thế nào lại là một nan đề.

Ừm, cần quan sát địa hình trước, hiểu rõ tình huống, biết người biết ta, mới thuận tiện chạy trốn.

Ông vẫn luôn dạy cậu như vậy.

Trì Tiểu Viên lắc lắc mông, hì hục chạy tới chạy lui trong phòng khách, hiểu rõ kết cấu của căn nhà.

Khiến cậu vui vẻ là, tòa nhà này dưới lòng đất là chỗ ở địa mạch, có núi có nước, địa lý hoàn cảnh vô cùng tốt, nhất là ban công phụ cận, linh khí dư thừa. Có những linh khí này, qua một đoạn thời gian nữa, linh lực bị đạo sĩ xấu đánh rớt sẽ khôi phục, có thể hóa hình.

Nhìn trái nhìn phải, mắt Trì Tiểu Viên sáng lên.

Nhanh chóng chạy về sô pha, hai chân trước gác ở bên cạnh sô pha, hai chân sau đứng thẳng, sau đó cắn một cái gối ôm xuống, tiện đà dùng đầu đẩy gối ôm ra ban công, đặt một chân lên vỗ vỗ, cảm thấy mềm mại, liền giẫm lên, nằm sấp ở vị trí chính giữa.

Linh khí quanh quẩn bốn phía Trì Tiểu Viên, từng chút từng chút thấm vào thân thể Trì Tiểu Viên.

Trì Tiểu Viên nhắm hai mắt thoải mái hừ hừ, ở hoàn cảnh xa lạ cùng với tình huống còn có một con người xa lạ, bày ra trạng thái thả lỏng.

Lục Nghiêu thay quần áo xong đi ra, thấy Trì Tiểu Viên không ở trên sô pha, nhướng mày, theo bản năng nhìn cửa chính, lo nó lại chạy. Nhưng cửa lớn đóng kín, rất nhanh anh lại phát hiện ở bên cạnh cửa sổ sát đất có một thân ảnh thịt đô đô, lông mày nhăn lại, giãn ra.

Thả nhẹ bước đến bên cạnh Trì Tiểu Viên, Lục Nghiêu cúi đầu, im lặng nhìn cậu chăm chú.

Chân Trì Tiểu Viên thoải mái đạp vài cái, mở mắt ra, lại đối diện với một đôi tìm tòi nghiên cứu, đôi mắt chủ nhân không biết đã ở đó bao lâu. Trì Tiểu Viên hoảng sợ, cái bụng mập mạp run lên, vẻ mặt thoải mái thu lại, lần nữa lo sợ.

Mặc dù con người trước mắt lúc nãy cứu cậu, là người tốt, nhưng Trì Tiểu Viên vẫn sợ ch*t khϊếp, rất lo sợ.

Chẳng may bị phát hiện mình là yêu quái, vậy là xong luôn.

Trong lòng Trì Tiểu Viên bồn chồn, một tiếng tiếp một tiếng, âm thanh rất lớn. Cậu mở to hai mắt vừa to vừa tròn, lông mi vừa dài vừa vểnh, ánh mắt có vẻ hết sức sáng ngời. Dùng đôi mắt đen trong suốt, vô hại vô tội nhìn Lục Nghiêu, cậu rất nghiêm túc diễn vai thú cưng.

Lục Nghiêu thay một bộ quần áo thoải mái, tóc cũng rơi xuống, tóc trên trán rủ xuống tự nhiên, trẻ hơn lúc nãy vài tuổi. Cùng Trì Tiểu Viên nhìn nhau trong chốc lát, anh ngồi xổm xuống, tay phải vươn ra, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng Trì Tiểu Viên.

"Anh là Lục Nghiêu." Anh có nề nếp, nghiêm túc tự giới thiệu.

Lỗ tai Trì Tiểu Viên giật giật, "Hừ" một tiếng đáp lại.

Mặt mày Lục Nghiêu ôn hòa, khí thế mềm xuống.

Nhớ ra những điều cần chú ý mà nhân viên cửa hàng dặn dò, Lục Nghiêu ôm Trì Tiểu Viên lên, mang theo Trì Tiểu Viên vào toilet, giọng điệu tuy rằng rất nhạt, nhưng rất kiên nhẫn dạy cho Trì Tiểu Viên nghe một lần lại một lần đi vệ sinh kiểu gì...

- Nhân viên cửa hàng nói với anh, lợn Hương rất thông minh, cũng thích sạch sẽ, sẽ tự mình đi WC, chỉ cần kiên nhẫn dạy dỗ, một ngày là đủ.

Lại trở lại trong ngực Lục Nghiêu, thân thể Trì Tiểu Viên lại cứng đờ.

Duy trì một động tác, vào tai trái tai phải Trì Tiểu Viên lại đi ra, hết sức chăm chú, chỉ đang tự hỏi phải làm sao để mình ngụy trang tốt hơn ở trước mặt Lục Nghiêu —— trước mắt mà nói, cậu còn cần ở lại vài ngày, ít nhất chờ khôi phục một ít linh khí.

Trong thời gian ở chung với Lục Nghiêu, nhất định không được lộ tẩy.

Một bên ngữ điệu Lục Nghiêu thản nhiên nói, một bên quan sát phản ứng của Trì Tiểu Viên, thấy nó không hề phản ứng, lời ít ý nhiều, lại lặp lại mấy lần.

Trì Tiểu Viên: "..."

Tên con người này đúng là kỳ quái, vì sao luôn lặp lại lời nói giống nhau như đúc?

Ở một tư thế lâu, Trì Tiểu Viên bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Muốn động đậy.

Trì Tiểu Viên lặng lẽ ngước mắt, lén quan sát Lục Nghiêu, sau đó cử động chân với biên độ rất nhỏ. Phát hiện bởi vì mình động một chút, tay vốn đặt ở trên lưng cậu cũng động, Trì Tiểu Viên vội vàng thu lại ánh mắt, lần nữa cứng thành một khúc gỗ.

Tầm mắt đảo qua Trì Tiểu Viên, Lục Nghiêu ngừng lại, không lặp lại nữa, xoay người rời khỏi toilet. Đem Trì Tiểu Viên đặt về sô pha lần nữa, anh cũng ngồi xuống bên cạnh.

Một lần nữa bị đặt trên sô pha, rời khỏi vòng tay Lục Nghiêu, cuối cùng Trì Tiểu Viên cũng dám động đậy. Thân thể không hề cứng ngắc, cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía tên con người trước mắt này... Hình như không lạnh lùng như bề ngoài?

Đột nhiên, "ùng ục ùng ục" vài tiếng, bụng tròn Trì Tiểu Viên hát lên không thành kế, một tiếng tiếp một tiếng, ở trong phòng khách yên tĩnh, có vẻ dị thường lớn tiếng.

Không thành kế; kế để trống thành; vườn không nhà trống; chiến thuật để vườn không nhà trống (một câu chuyện trong tiểu thuyết "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý nghi ngờ bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Sau này, khi nói đến "KHÔNG THÀNH KẾ" là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)

Phát hiện ánh mắt Lục Nghiêu rơi trên người mình, Trì Tiểu Viên lại cuộn mình lại.

Lần này là ngại.

Bỗng nhiên có một mùi thơm thổi qua, cái mũi Trì Tiểu Viên ngửi ngửi, men theo mùi hương tìm tới, thấy trên bàn trà đặt mấy đĩa thức ăn vặt.

Trì Tiểu Viên nuốt nước miếng.

Muốn ăn.

Ngày hôm qua sau khi bị ông đuổi xuống núi, cậu vẫn chưa ăn gì, trong lúc đó còn bị đạo sĩ xấu đả thương, chạy trốn, bị mắc lưới, bắt đi... Nhiều chuyện như vậy, tiêu hao rất nhiều sức lực, đã kiệt sức.

Đói quá.

Phát hiện đôi mắt Trì Tiểu Viên tỏa sáng nhìn mấy đĩa đồ ăn vặt trên bàn trà, Lục Nghiêu đứng dậy, đi về phía phòng bếp, không lâu sau, anh đã trở lại, trong tay có thêm mấy loại hoa quả.

Anh chọn một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ đút bên miệng Trì Tiểu Viên.

"Ăn." Anh chỉ nói một chữ, nhưng ngữ điệu cũng không lạnh lùng cứng rắn.

Trì Tiểu Viên nhìn chằm chằm quả táo, thèm chảy nước miếng, tiếng bụng kêu càng lớn.

Ăn hay không ăn?

Cậu lại lặng lẽ nhìn về phía Lục Nghiêu... Thức ăn con người cho, có thể ăn à? Ông nói, con người dưới chân núi đều rất đáng sợ, đi theo bên người anh trai mới an toàn, không thể tùy tiện ăn đồ bọn họ cho.

Nhưng đói quá.

Hơn nữa tên con người này là người tốt, đồ ăn anh ta đút chắc hẳn có thể ăn...

Mùi táo vẫn luôn hấp dẫn Trì Tiểu Viên, hơn nữa đúng là cậu đói đến phát hoảng, lý trí đã không còn lại bao nhiêu.

Đi về phía trước vài bước, mũi Trì Tiểu Viên càng kề sát vào quả táo, hai con mắt vừa lớn vừa đen nhìn chằm chằm, trong lúc đó lại lặng lẽ đánh giá Lục Nghiêu.

Trì Tiểu Viên cho rằng hành vi của mình rất cẩn thận, cũng không bị phát hiện, nhưng mà cậu không biết, lực chú ý của Lục Nghiêu đặt toàn bộ trên người cậu. Vì thế những động tác nhỏ này của cậu, bị Lục Nghiêu nhìn thấy hết.

Cho nên một giây sau, Trì Tiểu Viên trơ mắt nhìn miếng táo bị Lục Nghiêu ăn.

"!"

Lục Nghiêu ăn táo, bàn tay còn lại vuốt lưng Trì Tiểu Viên, nhanh chóng cắt thêm mấy miếng, đặt trong lòng bàn tay.

Lần này, Trì Tiểu Viên không do dự, từng miếng từng miếng, ăn sạch.

Ăn xong táo, thay lê tuyết, Lục Nghiêu vẫn giống như vừa rồi, tự mình ăn một miếng rồi đút cho Trì Tiểu Viên.

Hành vi của Lục Nghiêu khiến Trì Tiểu Viên rất yên tâm.

Vì thế rất nhanh, Trì Tiểu Viên đã ăn đến bụng căng tròn.

Lục Nghiêu rất ít nói, càng không thể nói chuyện với thú cưng, thấy Trì Tiểu Viên ăn no, liền thu dọn vỏ trái cây, rửa dao gọt trái cây, chuẩn bị quay về phòng làm việc.

Trì Tiểu Viên quan sát Lục Nghiêu, thấy Lục Nghiêu muốn vào phòng, tâm trạng nhảy nhót. Cậu ước gì Lục Nghiêu mau rời đi, như vậy cậu có thể tiếp tục trở về ban công, hấp thu linh khí.

Hơn nữa có thể thả lỏng, không cần lo thân phận yêu quái của mình bị phát hiện.

Nhưng Lục Nghiêu đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trì Tiểu Viên một lát, lại ngồi xuống sô pha.

Trì Tiểu Viên: "...?"

Vẻ mặt Lục Nghiêu không có gì thay đổi, thay đổi tư thế thoải mái, cầm một quyển sách trên giá bên cạnh, cúi đầu im lặng đọc sách.

Trì Tiểu Viên buồn bực, cậu lại quay về góc sô pha, ánh mắt mười phần khát vọng nhìn ban công, nơi đó không chỉ có mặt trời ấm áp, còn có linh khí dư thừa.

Nếu không qua đi? Qua đi!!

Hạ quyết tâm, Trì Tiểu Viên di chuyển, cậu chuyển đến bên sô pha, vừa định nhảy xuống, lại một lần nữa nhận ra tầm mắt Lục Nghiêu.

Bước chân dừng lại, cậu ngẩng đầu.

Lục Nghiêu nhìn Trì Tiểu Viên, vẻ mặt rất nhạt, vài giây sau, anh vươn tay, bế Trì Tiểu Viên lên rồi lại đặt xuống đất.

Trì Tiểu Viên sửng sốt, sau đó nhìn anh "Hừ hừ" hai tiếng, tứ chi ngắn ngủi chạy rất nhanh, lần nữa nhào về ổ cậu tự làm cho mình lúc trước —— ôm gối.

Lục Nghiêu nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Trì Tiểu Viên, luôn cảm thấy nó rất không giống lợn thường, rõ ràng là thú cưng, lại luôn có thể nhìn thấy biểu cảm giống như con người xuất hiện trên mặt nó, phong phú, giống như nó cũng có thể là người.

Rất đặc biệt.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Nghiêu đặt sách xuống, nhận điện thoại, "Nói."

Nghe xong, Lục Nghiêu nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, tìm điều khiển mở TV.

Lỗ tai giật giật, Trì Tiểu Viên nghe thấy tiếng, tò mò ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy hình ảnh chợt lóe trên TV, Trì Tiểu Viên mãnh liệt đứng lên, gió lốc giống như thổi đến trước TV, đầu ngửa thật cao, không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn hình TV.

Oa là anh trai.

Khuôn mặt của anh trai!

Nhưng tại sao anh trai lại xuất hiện ở bên trong?

Trì Tiểu Viên vẫn luôn ở trên núi sinh hoạt, cũng mới hóa hình không lâu, cho đến bây giờ cũng chưa từng xuống núi, đối với xã hội con người hiểu rõ, chỉ giới hạn nghe nói từ ông Trì, anh trai còn có một ít yêu quái xuống núi khác, kiến thức rất ít. Nhưng những thứ cơ bản như ô tô, tv, điện thoại, cậu đều hiểu.

Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật là cậu không biết gì về xã hội loài người.

Lúc này, cậu hoàn toàn không rõ vì sao anh trai nhà mình lại xuất hiện trên TV.

Và "bao nuôi" nghĩa là gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Buổi trưa tốt lành, cập nhật đến rồi~

Lưu lưu lưu~

Đúng rồi, rút thăm trúng thưởng trên weibo đã phát, cố định top.

-

PS: Cảm ơn Tô Tô địa lôi x7, bạch y khanh tương địa lôi x1, tiểu đâu thủ lựu đạn x1, ôm lấy hôn~

Cảm ơn Oánh Hi Đường x5, Đường ba tuổi x10 dinh dưỡng dịch, bắn tim~