Chương 6: Sâu tận xương tủy

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Khương Kỳ có chút sững sờ, sau đó

hắn

nhận thức được bản thân

thật

sự

tỉnh lại,

không

phải ở trong mơ, mà

đã

chân chính tỉnh dậy rồi. Lại nghĩ tới chuyện đêm qua, mặc dù so với hoàn cảnh ở trong mộng mà

nói,

hắn

hình như tỉnh dậy sớm hơn

một

chút, nhưng Nghi nhi vẫn như cũ là thê tử của

hắn.

Nghĩ nghĩ, Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, nhịn

không

được mà bật cười.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy thần sắc biến đổi liên tục của Khương Kỳ,

hắn

nhìn chằm chằm nàng ra sức cười ngây ngô, nhất thời cũng

không

biết phải làm thế nào. Chẳng lẽ người này

thật

sự

bị ngã đến váng đầu rồi? Nhưng lúc Trần thái y chẩn đoán cũng

không

thấy

nói

gì thêm.

Cho dù trong lòng rối rắm, nhưng

trên

mặt Nghiêm Tiêu Nghi vẫn tỏ ra

không

có việc gì. Nàng kéo góc chăn,

nói

với Khương Kỳ: “Sáng nay thϊếp muốn

đi

dâng trà cho phụ mẫu, thân thể thế tử

không

khỏe, vậy nghỉ ngơi

một

lát

đi”.

Đêm qua lúc thái y bắt mạch, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy cổ tay Khương Kỳ gầy như củi khô, cũng

không

trông cậy vào người

đã

nằm hơn nửa năm có thể đứng dậy cùng

đi

với nàng. Tuy rằng đêm qua người này cố gắng

đi

tới sau tấm bình phong, nhưng nàng vẫn còn nhớ



bộ dáng mệt mỏi của

hắn

lúc đó.

Khương Kỳ lại lắc đầu

nói: “Nếu ta

đã

tỉnh, nàng

đi

kính trà, ta thế nào cũng nên

đi

cùng mới đúng”.

hắn

nhớ



ở trong mộng lúc

hắn

tỉnh lại

đã

là hai ngày sau,

không

chỉ bỏ lỡ việc kính trà, mà càng

không

thể cùng nàng về Nghiêm Gia. Tuy Khương Kỳ

không

phải mọi việc đều nhớ

rõ, nhưng Khương Kỳ nhớ



Nghiêm Tiêu Nghi ngoại trừ lúc làm lễ lại mặt về thăm Nghiêm Gia, cho tới khi

hắn

chết cũng chưa từng nghe

nói

nàng quay về đó lần nào nữa.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ muốn đứng dậy, nàng vội vàng gọi người bên ngoài,

đi

vào là Hoàng ma ma và

một

nha hoàn nữa

đã

gặp tối qua. Nghỉ ngơi cả

một

đêm, tinh thần Hoàng ma ma tốt lên

không

ít, nha hoàn kia tuy bộ dáng

thật

bình thường, nhưng tinh thần ngược lại rất sung mãn, lúc tiến vào còn cầm thùng gỗ đựng nước ấm trong tay. Hai người

đi

vào trong, cúi người hành lễ với Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi.

Nha hoàn kia cúi người

nói: “Nô tỳ, Tiêm Nhu gặp qua phu nhân”

Hoàng ma ma thấy thế cũng vội vàng báo lên thân phận với Khương Kỳ: “Nô tỳ Hoàng thị, gặp qua thế tử”.

Khương Kỳ gật gật đầu.

Nghiêm Tiêu Nghi

nói

với Tiêm Nhu: “Tiêm Nhu, ngươi hầu hạ thế tử thay y phục

đi”.

Tiêm Nhu hơi sửng sốt

một

chút, nhưng lập tức đứng lên đỡ Khương Kỳ dậy.

Khương Kỳ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, rồi sau đó để Tiêm Nhu đỡ mình xuống giường. Đêm qua

hắn

không

có cảm giác gì, nhưng ngược lại bây giờ Khương Kỳ mới cảm thấy phần chân truyền tới cảm giác đau nhức đến tê dại, suýt chút khiến

hắn

trực tiếp quỳ xuống. Loại cảm giác vô lực này khiến

hắntheo bản năng muốn nổi giận, lại nghĩ tới phản ứng của Nghiêm Tiêu Nghi, liền liều mạng đè ép xuống.

Mặc dù Khương Kỳ là công tử áo lụa ăn chơi, nhưng từ

nhỏ

cũng ở trong cung cùng nghe giảng với các hoàng tử khác, tất nhiên cũng

không

phải dạng người dốt nát kém cỏi. Từ sau khi tỉnh lại,

hắn

cũng

đãtính toán xong tương lai rồi.

Trong mộng, ban đầu

hắn

không

để Nghiêm Tiêu Nghi ở trong lòng, so với ngày thường làm việc càng lúc càng

không

biết thu liễm, điều này cũng khó trách khiến Nghiêm Tiêu Nghi

không

coi trọng

hắn, Cho nên, Khương Kỳ quyết định phải để cho phu nhân nhà mình có ấn tượng tốt,

hắn

không

muốn làm phế vật giống như trong mộng, nhưng vẫn muốn nhận được

sự

dịu dàng ôn nhu của nàng.

Thấy Nghiêm Tiêu Nghi cũng xuống giường, Hoàng ma ma

đang

cầm áo ngoài giúp nàng thay y phục. Khương Kỳ trong lòng hơi động, cũng mặc kệ Tiêm Nhu

đang

gắng sức đỡ

hắn

dậy, dưới chân nghiêng ngã

một

cái liền muốn té xuống đất. Phương hướng ngã của

hắn

cũng rất may mắn, đúng ngay trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ bị ngã, theo bản năng muốn tiến lên đỡ. Nàng cúi người xuống xem

hắn

có bị va chạm vào đâu

không, nhưng tay lại bị Khương Kỳ cầm lấy.

“Thế tử va phải chỗ nào rồi?” Nghiêm Tiêu Nghi vội hỏi.

Trong lòng Khương Kỳ đắc ý, nhưng mặt ngoài vẫn là bộ dáng

ẩn

nhẫn.

hắn

cong cong khóe môi,

mộtđôi mắt đào hoa kề sát vào Nghiêm Tiêu Nghi, hơi hơi lắc đầu.

Nghiêm Tiêu Nghi bị

hắn

nhìn cảm thấy

không

được tự nhiên, vội vàng gọi Hoàng ma ma và Tiêm Nhu lại đỡ Khương Kỳ.

Bởi vì Khương Kỳ ngã sấp xuống, Tiêm Nhu bị dọa

không

nhỏ

bận rộn giúp đỡ.

không

biết có phải ảo giác của nàng ta

không, nhưng lúc thế tử ngã sấp xuống,



ràng là đẩy nàng ta

một

cái, mới khiến nàng ta

không

đỡ được. nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ của thế tử, nàng ta lại thấy chuyện này

không

có khả năng, ai chẳng biết thế tử thương bản thân tới cỡ nào chứ? Người như vậy sao có thể cố ý té ngã được? Giờ nàng ta chỉ mong phu nhân đừng luận tội,

không

thì

mới ngày đầu phu nhân tới

đã

có chuyện như vậy, sau này sợ

sẽ

bị chán ghét.

Nghiêm Tiêu Nghi

hiện

tại chỉ lo lắng cho Khương Kỳ, căn bản

không

có ý tra cứu chuyện này. Cho dù nghĩ tới, nàng cũng

không

thể mới ngày đầu vào cửa

đã

trách tội đại nha hoàn bên cạnh Khương Kỳ, dù sao trông

hắn

cũng

không

có vẻ muốn trách tội nha đầu kia.

Mặc dù có Tiêm Nhu và Hoàng ma ma giúp đỡ, nhưng nửa người Khương Kỳ vẫn dựa vào Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi có chút trầy trật mới có thể để

hắn

ngồi lên ghế tròn, lúc này mới có thể

nhẹnhàng thở ra.

“Hay là thế tử nghỉ ngơi

một

chút

đi. Thϊếp vẫn nên…”

không

chờ Nghiêm Tiêu Nghi

nói

xong, Khương Kỳ liền quay đầu hỏi Tiêm Nhu: “Trong phủ có xe bốn bánh

không?”

Tiêm Nhu vội vàng đáp: “Có, để nô tỳ

đi

tìm quản

sự

chuẩn bị”. Thái tử vừa xảy ra chuyện, Đại Trưởng Công chúa liền theo lời thái y mà chuẩn bị.

Được Khương Kỳ cho phép, Tiêm Nhu bước nhanh

đi

tìm quản

sự

lấy bốn bánh.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ cố chấp muốn

đi

chủ viện như vậy, tư vị trong lòng nàng

không

biết nên diễn tả thế nào. Nàng

không

xác định được Khương Kỳ là vì muốn bồi nàng, hay sốt ruột muốn

đigặp phụ mẫu nên mới kiên trì như vậy, nhưng cho dù nguyên nhân nào, trong lòng nàng vẫn vô cùng cảm kích.

Đại khái người này cũng

không

tới nỗi như lời đồn.

Tiêm Nhu

đi

ra ngoài, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn để Hoàng ma ma hầu hạ Khương Kỳ rửa mặt thay y phục, nhưng

hắn

lại

không

muốn.

Giọng Khương Kỳ khàn khàn

nói: “Nghi nhi, nàng

không

nguyện ý giúp đỡ phu quân sao?”

không

chờ Nghiêm Tiêu Nghi trả lời, Hoàng ma ma

đang

cầm khăn mềm

đã

vội vàng đưa tới cho nàng. Hoàng ma ma biết có nhiều lời đồn

không

tốt về vị thế tử này, nhưng đại tiểu thư sau này là thế tử phu nhân Phủ Ninh Quốc Công, dù cho

không

thể quá thân thiết, nhưng tương kính như tân cũng nên có, như vậy ngày sau tiểu thư mới sống dễ chịu.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn ánh mắt khích lệ của Hoàng ma ma, trong lòng cười khổ. Nàng tất nhiên hiểu

rõý của Hoàng ma ma, nếu muốn đứng vững gót chân ở đây, thái độ của thế tử tất nhiên

không

thể thiếu. Hành động

hiện

tại của Khương Kỳ, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng là

hiện

tượng tốt,

không

phải sao?

Chờ Nghiêm Tiêu Nghi đem khăn ấm phủ lên hai gò má

hắn

Khương Kỳ cảm thấy toàn thân đều trở nên thoải mái.

không

chỉ là cảm giác

trên

da, mà còn ở trong lòng. Loại cảm giác này vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, hơn hết chính là

một

loại hoài niệm.

Tới lúc Nghiêm Tiêu Nghi vén ống tay áo Khương Kỳ lên, giúp

hắn

lau cánh tay, lúc này nàng mới cảm nhận được người này suy yếu tới cỡ nào. Vóc người Khương Kỳ khoảng sáu thước, nhưng cánh tay gầy tới nỗi nàng có thể

một

tay ôm hết cánh tay

hắn. Mặc dù

hắn

có rất nhiều lời đồn đãi ở bên ngoài, nhưng bộ dạng

hắn

lúc này khiến Nghiêm Tiêu Nghi cho dù thế nào cũng

không

nhẫn tâm cự tuyệt người bệnh được.

Nghiêm Tiêu Nghi ngẩng đầu nhìn Khương Kỳ vẫn

đang

chăm chú nhìn nàng, đại khái vì thân thể gầy yếu khiến cặp mắt đào hoa phá lệ nổi bật, trong đó còn mang theo

một

ít cảm xúc khiến nàng

khônghiểu.

Nghiêm Tiêu Nghi

không

nghĩ nhiều, trong lòng nàng nhớ

rõ, từ đầu tới cuối Khương Kỳ coi trọng là Nghiêm Tiêu Nguyệt chứ

không

phải nàng. Nghĩ tới đây, Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên nhớ tới, hôm qua Đại Trưởng Công chúa cũng

không

nói

cho

hắn

biết nàng tên gì, vì sao Khương Kỳ cứ gọi nàng “Nghi nhi”.

Nghiêm Tiêu Nghi dừng tay, nhìn chằm chằm đánh giá Khương Kỳ.

Khương Kỳ bị nhìn tới

không

tự nhiên: “Nghi nhi…”

“Thế tử vì sao gọi thϊếp là Nghi nhi?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi khéo, nàng cũng

không

nói

tên mình với

hắnnha.

Khương Kỳ sững sờ, sau đó

nói

tiếp: “Trước kia ta

đã

từng gặp qua nàng, chỉ là nàng chưa từng thấy ta thôi. Bây giờ chúng ta là phu thê… Gọi nàng như vậy, nàng có đồng ý

không?”

hắn

không



nói

sai, nhưng cũng

không

tính là

thật. Bởi vì

hắn

gặp nàng trong mộng, mà

hiện

thực, đêm qua là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Khương Kỳ hỏi như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên

không

thể

nói

không

được. Nhưng mà xưng hô này với nàng mà

nói

quá mức thân mật, lại thêm bản thân

không

thể nhớ nỗi rốt cuộc

đã

gặp Khương Kỳ lúc nào, hơn nữa nếu

hắn

biết nàng là ai, vậy ở trong lòng

hắn

rốt cuộc nghĩ gì về việc nàng thay thế Nghiêm Tiêu Nguyệt gả tới xung hỉ?

Nghiêm Tiêu Nghi hơi hơi cúi đầu, tiếp tục động tác trong tay, lại

không

hề nhìn Khương Kỳ.

Đối với tình cảnh trong mộng, Khương Kỳ

thật

sự

không

biết nó có

thật

hay

không, chung quy

hắn

đều chưa trải qua những chuyện đó. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi tối qua,

hắn

liền nhận định đây là ông trời muốn cảnh báo

hắn.

Nữ tử trước mắt này, giống hệt như trong mộng, lại

thật

sự

đang

đứng trước mặt

hắn. Gương mặt giống nhau, giọng

nói

giống nhau, lại cùng

một

sự

dịu dàng khiến người ta tham luyến.

Khương Kỳ mặc dù

không

dám tự nhận

đã

nhìn qua vô số người, nhưng cũng gặp qua

không

biết bao nữ tử. Những người đó nếu

không

phải có ý đồ leo lên,

thì

trong lòng lại tràn ngập sợ hãi.

hắn

từng cho rằng như vậy cũng

không

sao, bất quá cũng chỉ là tìm vui trước mắt mà thôi, sao cần phải để ý?

Nhưng ở trong mộng, phụ thân chết trận, mẫu thân bị gϊếŧ, ngay cả bản thân cũng bị ám toán. Chính là nữ tử trước mặt này, chống đỡ Phủ Quốc Công.

Cho dù Nghiêm Tiêu Nghi đối

hắn



thật

tâm hay là chỉ là trách nhiệm, hai mươi mấy năm trong mộng

hắn

cũng cảm nhận được

sự

dịu dàng của nàng, để nó xâm nhập vào xương cốt

hắn, khiến

hắn

khôngnỡ để mất

đi.

Đêm hôm qua, lúc nhìn thấy thân ảnh

yêu

kiều nằm

trên

nhuyễn tháp, Khương Kỳ cảm thấy những cái

hắn

gọi là tiêu dao kia bỗng trở nên hoang đường. Giống như những lời Khương Kỳ trong mộng muốn

nói

với Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng mãi vẫn

không

có cơ hội

nói

ra khỏi miệng.

Lần này, ta

sẽ

đối tốt với nàng, cho nên Nghiêm Tiêu Nghi, nàng cũng nhất định phải thích ta mới được…

Nghiêm Tiêu Nghi cúi đầu, vẫn

không

nhìn Khương Kỳ, nhưng Hoàng ma ma ở

một

bên lại đem cảm xúc của Khương Kỳ nhìn



ràng. Trong lòng Hoàng ma ma giật mình, theo bản năng nhìn qua Nghiêm Tiêu Nghi, rồi bà mới cảm thấy được trấn an.

Tuy rằng những lời đồn về vị thế tử này quả thực hỏng bét, nhưng lúc này ánh mắt nhìn đại tiểu thư lại mang theo

sự

dịu dàng. Có điều lúc trước người này coi trọng vị ở Nhị phòng mới tới cửa cầu thân, sao lúc này lại nhìn đại tiểu thư như vậy.

Nghĩ tới Nghiêm Bồi Luân vô sỉ đổi người, lại nghĩ tới điệu bộ của Ôn thị, Hoàng ma ma lại nghĩ lệch

đi. Bà cảm thấy nhất định Nhị phòng

đã

giở trò gì đó, mới khiến thế tử nghĩ rằng người

hắn

coi trọng là nữ nhi nhà bọn họ, giờ gả tới đây lại đúng là đại tiểu thư, thế tử tất nhiên cao hứng.

Nhưng Hoàng ma ma lại quên, lúc Phủ Ninh Quốc Công cầu hôn, Nghiêm Tiêu Nghi sớm

đã

có hôn ước với Lư Gia.