“Lúc này
không
cần vội, thân thể chàng còn chưa hồi phục, đợi năm sau cũng
không
muộn”. Nghiêm Tiêu Nghi
nói.
“Tuy
nói
như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu vi phu có thể lấy được khôi thủ ở đợt săn bắn mùa thu, Nghi nhi
sẽ
không
vui sao?” Khương Kỳ thở dài
nói.
Nghiêm Tiêu Nghi cười: “Nếu là như vậy, thϊếp tất nhiên vui mừng. Nhưng đối với thϊếp, thân thể thế tử khỏe mạnh an khang mới là quan trọng nhất. Cho nên, dù thế tử nóng lòng muốn tỷ thí ở lần săn bắn mùa thu này, vẫn nên thu liễm
một
chút mới tốt”.
Khương Kỳ gật đầu
nói: “Tất cả đều nghe nàng”.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn cánh tay
không
có bao nhiêu thịt của Khương Kỳ, lại nhìn trường cung trong tay
hắn: “Thế tử, thϊếp có thể thử cái này
không?”
Khương Kỳ gật đầu đưa cung cho Nghiêm Tiêu Nghi, nàng nhận lấy cung, muốn kéo dây cung ra, lại
không
nghĩ tới trường cung kia chẳng động đậy được tí nào, ngón tay nàng lại vì dùng sức kéo dây mà ửng hồng.
Khương Kỳ
đang
muốn cười Nghiêm Tiêu Nghi,
hắn
nhìn qua thấy vậy liền
đi
tới, nắm lấy tay nàng
nói: “Cung này vốn là của nam tử, Nghi nhi kéo
không
được cũng là chuyện bình thường, sao lại dùng sức lớn như vậy. Tay có đau
không?”
Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu: “Chỉ là dấu mà thôi, sao lại đau được. Lúc còn
nhỏ
phụ thân cũng từng dạy thϊếp bắn cung, nhưng mẫu thân sợ tính tình thϊếp trở nên quá mạnh mẽ mới
nói
phụ thân
không
dạy nữa”.
Mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi
nói
không
đau, nhưng Khương Kỳ nhìn vết đỏ hồng
trên
tay nàng lại thấy đau lòng vô cùng.
hắn
kéo nàng ngồi
trên
hành lang, kêu Tiêm Nhu
đi
lấy thuốc trị thương tới. Khương Kỳ ngồi
một
bên, vừa cẩn thận giúp nàng thoa thuốc, vừa
nói: “Nếu nàng muốn học, ta kêu người tìm cho nàng
một
cây cung thích hợp để tập. Nàng xem, nàng
không
đau, nhưng vi phu nhìn thấy đau lòng”.
Tiêm Nhu đứng ở
một
bên có chút hiểu được tâm tình của Liễu Diệp
cô
cô
bên cạnh Đại Trưởng Công Chúa, cũng
không
biết Tiêm Xảo khi nào mới đến thay mình?
Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ
nói
vậy cũng bất đắc dĩ, từ khi bọn họ có phu thê chi thực tới nay, Khương Kỳ đối với nàng càng lúc càng cẩn thận. Ban đầu Nghiêm Tiêu Nghi
không
thoải mái, dù sao nàng cũng
không
phải giấy,
không
cần phải cẩn thận tới mức như vậy. Nhưng mỗi khi nàng từ chối, vẻ mặt Khương Kỳ ngóng trông nhìn nàng, giống như
đang
hỏi nàng có phải
hắn
đã
làm sai gì đó
không, bộ dáng cẩn thận như vậy khiến nàng
không
thể cứng rắn. Cuối cùng, Nghiêm Tiêu Nghi đành phải chấp nhận, huống gì cảm giác được người
yêu
thương cũng
không
tệ.
Khương Kỳ
nói
được làm được,
hắn
tìm cho Nghiêm Tiêu Nghi
một
cây cung
nhỏ. Lúc
hắn
luyện lực tay, còn tiện thể cầm tay dạy Nghiêm Tiêu Nghi tập bắn, điểm này
hắn
rất hài lòng.
Khương Kỳ muốn lôi kéo Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa, lại
không
nghĩ tới nàng cưỡi ngựa
không
tồi. Ngay cả Đại Trưởng Công Chúa nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa cũng
nói
lúc săn bắn mùa thu có thể
đi
cùng bà.
Khương Kỳ ngạc nhiên với tài thiện kỵ của Nghiêm Tiêu Nghi, bản thân
hắn
cũng cưỡi ngựa
không
tệ, vì thế
hắn
lôi kéo nàng muốn
đi
Kinh Giao Mã Tràng cưỡi ngựa.
Kinh Giao Mã Tràng vốn là của hoàng gia, huấn luyện ngựa cho hoàng thất. Lúc tiên đế còn sống, bởi vì trong triều liên tục chinh chiến nhiều năm, quốc khố trống rỗng, nên đem mã tràng hoàng gia này bán cho Hoàng thương Thẩm gia.
Tuy
nói
tiên đế dùng giá cả
trên
trời cứng rắn buộc Thẩm gia mua lấy, nhưng Thẩm gia cũng
không
để nó nhàn rỗi. Mã tràng bây giờ là chỗ kinh doanh, nơi này
không
chỉ buôn bán ngựa, còn cho thuê sân. Diện tích mã tràng hoàng gia tất nhiên
không
nhỏ, trong đó có cả sơn lâm ao hồ, phong cảnh tuyệt mỹ. Cho nên chỉ cần bỏ ra
một
khoản tiền thuê nhất định, ai cũng có thể tới đây du ngoạn.
Mọi người đều biết lai lịch nơi này, có thể tự do ra vào ngắm cảnh hiển nhiên là chuyện tốt. Cho nên sinh ý của mã tràng này cũng vì thế mà thịnh vượng, những năm nay tuy rằng vẫn chưa thể thu hồi vốn, nhưng lại cho Thẩm gia nhiều cơ hội kéo gần quan hệ với giới quyền quý trong kinh thành, coi như là kiếm lại đôi chút.
Bởi vì chuẩn bị cho đợt săn bắn mùa thu, lúc bọn Khương Kỳ tới, trong mã tràng
đã
có
không
ít người.
Mã tràng rất lớn, nhưng khi Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi tới vẫn đưa tới
sự
chú ý của
không
ít người. Sau khi Khương Kỳ tỉnh dậy vẫn chưa có xuất
hiện
công khai với mọi người, dù có vài người gặp qua
hắn, nhưng trong ấn tượng của bọn họ,
hắn
mang thân hình khô gầy, ngồi
trên
xe bốn bánh, hoặc chống quải trượng, hoàn toàn
không
có bộ dáng hiên ngang lúc trước của thế tử nhà quốc công.
Nhưng chỉ mới hơn
một
tháng, vậy mà Khương Kỳ
đã
có thể tới mã tràng khiến bọn họ giật mình
không
ít. Càng làm cho bọn họ ngạc nhiên là, vị “Nghi phu nhân” được Hoàng Hậu nương nương ban phong hào kia cũng cùng Khương Kỳ cưỡi ngựa mà đến. Có vài người cho rằng, vị phu nhân này muốn trở nên nổi bật trong đám quý nữ huân tước nhờ tài cưỡi ngựa.
Khương Kỳ nhìn bộ dáng cưỡi ngựa của Nghiêm Tiêu Nghi, giống như tất cả ánh mặt trời đều tập trung vào nàng, mĩ lệ chói mắt. Trong lòng
hắn
tự hào, đồng thời cũng khinh bỉ mắt nhìn mỹ nhân trước kia của mình, sao lại cho rằng nữ nhân mảnh mai mới đẹp. Cũng là ông trời sáng suốt, đưa Nghi nhi tới trước mặt
hắn.
Nghiêm Tiêu Nghi chạy
một
vòng, tuy rằng phía sau có hộ vệ trong phủ
đi
theo, nàng cũng
không
dám
đi
quá xa Khương Kỳ. Cho nên
không
bao lâu nàng
đã
cưỡi ngựa trở lại. Dọc theo đường
đi, nàng bị
không
ít người nhìn chăm chú. Tuy rằng quãng thời gian này
không
dài, nhưng nàng cũng quen bị mọi người để ý, giống như lời Đại Trưởng Công Chúa
nói, vào Phủ Ninh Quốc Công, muốn điệu thấp là
không
thể, bởi vì cho dù nàng
đi
tới chỗ nào, cũng đều đại biểu cho Phủ Ninh Quốc Công.
Ngay lúc nàng muốn trở về, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên nàng:
“Nghi nhi”.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe tiếng quay lại nhìn, đúng là người lâu rồi
không
gặp.
Hộ vệ Phủ Quốc Công thấy có người tới, lập tức đem Nghiêm Tiêu Nghi bảo hộ phía sau: “Là người nào? Dạm mạo phạm Nghi phu nhân”.
Khuê danh của Thế tử Phu nhân nhà bọn họ sao có thể để người khác tùy ý gọi?
Người tới giật mình nhìn Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi
không
nói
gì, chỉ nhìn
hắn. Người hầu
đi
bên cạnh người nọ tiến lên định quát lớn nhưng lại bị chủ nhân
hắn
ngăn lại. Ninh Quốc Công là hoàng thân, hộ vệ Phủ Quốc Công cho dù
không
phải phủ binh, nhưng cũng
không
phải là kẻ ai cũng có thể chỉ trích.
Người nọ cầm dây cương trong tay, ở
trên
lưng ngựa ôm quyền hành lễ: “Tại hạ Lư Bản Trác, bái kiến Nghi phu nhân”.
Mặt Nghiêm Tiêu Nghi
không
chút biến hóa, nàng chỉ hơi ra vẻ
không
cần hành lễ, xa xăm
nói: “Hóa ra là Tam công tử Lư Gia”.
hiện
giờ Nghiêm Tiêu Nghi có phong hào Phu Nhân, thân phận tất nhiên cao hơn người
không
có chức quan gì như
hắn
ta rất nhiều. Hộ vệ Phủ Quốc Công
không
tới kéo
hắn
xuống ngựa làm lễ, là vì
hắn
ta thuộc mẫu tộc của Hoàng quý phi.
Lư Bản Trác nhìn hộ vệ chắn ngang trước mặt,
nói: “Nghi Phu nhân, tại hạ có vài lời muốn
nói
với ngài”.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn qua
một
bên, khóe môi hơi cong: “Bổn phu nhân và công tử cũng
không
quen thân, công tử đừng lỗ mãng”.
Lư Bản Trác biết Nghiêm Tiêu Nghi
đang
nói
tới việc lúc nãy
hắn
gọi thẳng tên của nàng mà
không
được nàng cho phép, vẻ mặt
hắn
ta có chút ảm đạm.
hắn
ta thấy Nghiêm Tiêu Nghi
không
nói
hộ vệ tránh sang
một
bên,
không
còn cách nào khác, chỉ đành chắp tay
nói: “Tuy rằng phu nhân có thể
sẽ
cảm thấy những lời này của ta là ngụy biện, nhưng tại hạ vẫn muốn
nói, mọi việc tới nước này, trong lòng tại hạ vẫn chưa bao giờ thay đổi, chỉ là thân bất do kỷ,
không
thể làm theo nguyện vọng của bản thân”.
“Lư công tử, nếu việc
đã
tới nước này, cần gì phải nhiều lời?” Nghiêm Tiêu Nghi biết Lư Bản Trác xuất
hiện
đã
dẫn tới
không
ít người tò mò, cho dù Phủ Ninh Quốc Công
không
sợ lời đồn đãi, nàng cũng
không
muốn vì chuyện này khiến bản thân có thêm phiền toái.
Nghĩ nghĩ, Nghiêm Tiêu Nghi liền kéo chặt dây cương, ném cho Lư Bản Trác
một
câu “Cáo từ” rồi dẫn người rời
đi.
Lư Bản Trác nhìn nàng
đi
xa, vẻ mặt chán nản.
Thanh y nữ tử đứng sau lưng
hắn
ta
không
xa, khẽ cười
nói: “Tam biểu ca quả là có nhã hứng, đối phương giờ
đã
là Thế tử Phu nhân Phủ Quốc Công, mà vẫn
không
bỏ xuống được. Cũng
không
biết vị tiểu thư Kiến An Hầu được Hoàng Hậu nương nương coi trọng kia mà nhìn thấy
một
màn này
sẽ
có tâm tình thế nào?”
Nha hoàn
đi
theo bên cạnh khẽ lắc đầu,
nhỏ
giọng
nói: “Tiểu thư, những lời này nếu bị Lư phu nhân nghe thấy
sẽ
lại làm khó tiểu thư”.
“Ngươi đừng
nói
bậy, dì giống như mẫu thân ta vậy, chưa từng khó xử ta”. Thanh y nữ tử quát lớn.
Nha hoàn ngoài mặt xin lỗi, trong lòng lại thầm nghĩ: Trước khi đón tiểu thư vào kinh, người dì này luôn mồm
nói
sẽ
giúp đỡ hết sức,
sẽ
chăm sóc tiểu thư
thật
tốt, kết quả còn
không
phải muốn đưa tiểu thư vào cung, làm bạn với Hoàng quý phi trong cung, sinh tử tùy vào Hoàng quý phi quyết định, cả đời này của tiểu thư còn có thể trông cậy gì chứ? May mà tiểu thư sớm phát
hiện
manh mối,
không
thì
không
biết bị bán thành dạng gì.
Lúc này, thanh y nữ tử thấy Lư Bản Trác quay đầu ngựa
đi
tới chỗ bọn họ, nàng ta lập tức điều chỉnh cảm xúc, đá
nhẹ
vào bụng ngựa.
Dì muốn nàng thành con rối của Lư Gia cũng phải xem nàng có nguyện ý hay
không, hay cuối cùng lại là cá chết rách lưới.
Lúc Lư Bản Trác tới gần Nghiêm Tiêu Nghi, Khương Kỳ vẫn nhìn tức phụ nhà mình chăm chú. Bản năng bảo
hắn
nên tới gần, nhưng lý trí lại ghìm
không
cho
hắn
đi.
Từ sau khi tỉnh lại, trong lòng Khương Kỳ vẫn cảm thấy bất an. Bởi vì
hắn
rõ
ràng, Nghiêm Tiêu Nghi là bị cường gả cho
hắn, nếu
không
phải vì xung hỉ, nàng
sẽ
không
bị ép gả vào Phủ Ninh Quốc Công. Tuy rằng Nghiêm Tiêu Nghi đối tốt với
hắn, nhưng những tình huống trong mộng cũng khiến
hắn
sớm hiểu
rõ
sự
dịu dàng và khoan dung của nàng. Khương Kỳ
không
biết, rốt cuộc tình cảm của Nghiêm Tiêu Nghi với
hắn
có phải là tình cảm nam nữ hay
không.
hắn
cũng
không
cầu gì nhiều, hai người chỉ mới ở chung
không
bao lâu,
hắn
không
trông mong nàng
sẽ
toàn tâm toàn ý với
hắn, chỉ cần có
một
chút cũng tốt rồi, chỉ cần trong lòng nàng có chút vị trí cho
hắn, vậy
hắn
liền tin bản thân có thể càng ngày càng chiếm chỗ lớn trong lòng nàng.
Cho nên Khương Kỳ đè xuống bất an trong lòng, đứng tại chỗ đợi Nghiêm Tiêu Nghi.
sự
tình có vẻ phát triển tốt hơn
hắn
nghĩ. Nghiêm Tiêu Nghi
không
kêu hộ vệ lui ra, lúc
nói
chuyện với Lư Bản Trác cũng rất lãnh đạm, mặc dù
hắn
không
nghe được hai người họ
nói
gì.
Khương Kỳ còn
đang
lo sợ trong lòng
thì
Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu hình
hắn, gương mặt
nhỏ
trước đó còn lạnh lùng liền nhìn
hắn
nở nụ cười tươi, khiến
hắn
thấy an lòng cũng có chút chột dạ.
Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa tới gần, nhìn Khương Kỳ cười xán lạn, còn làm ra vẻ bị bắt nạt
nói: “Thϊếp còn tưởng thế tử
sẽ
tới đuổi ruồi giúp thϊếp,
không
nghĩ tới chàng chỉ đứng
một
bên xem diễn”.
Khương Kỳ vốn chột dạ, nghe vậy liền nghiêm mặt
nói: “Lần này là vi phu
không
đúng, chưa thể đúng lúc làm
anh
hùng cứu mỹ nhân, nếu có lần sau, vi phu chắc chắn ra mặt trước tiên, khiến những con ruồi nhặng kia
không
thể tới gần phu nhân”.
“Vậy thϊếp liền mỏi mắt chờ mong”. Nghiêm Tiêu Nghi bật cười
nói.
Tác giả có lời muốn
nói: Thế tử Phu nhân có vẻ có chút khuynh hướng của hồ ly tinh?