Đối với Khương Kỳ mà
nói, Nghiêm Tiêu Nghi luôn dịu dàng và khoan dung, có đôi chút lạnh lùng nữa, nhưng
hiện
tại người trước mắt cười tươi như hoa lại khiến da đầu
hắn
run lên. Khương Kỳ
không
rõ
lắm liệu bản thân
đã
làm gì sai sao?
Vừa rồi Nghi nhi
nói
gì nhỉ? À, đúng rồi, chẳng lẽ nàng vì
hắn
có chuyện giấu nàng nên mới tức giận sao? Khương Kỳ chậm rãi ghé sát vào Nghiêm Tiêu Nghi
nói: “Nghi nhi, cái kia, đúng là ta
không
nên giấu diếm nàng.
không
đúng, phải là ta nên đúng lúc
nói
cho nàng biết chuyện ta có vốn riêng, chuyện này
không
phải phu quân cố ý”.
Mặc dù Khương Kỳ
nói
như vậy nhưng trong lòng
hắn
cảm thấy khó hiểu. Nghi nhi
rõ
ràng
không
phải
đang
tức giận, vậy sao nàng lại tỏ ra dọa người như vậy?
Bộ dáng lấy lòng của Khương Kỳ khiến Nghiêm Tiêu Nghi dở khóc dở cười. Nàng
không
phải trách
hắn
giấu diếm, chỉ là việc hôm nay khó mà qua ải được, Phủ Quốc Công
không
thiếu ngân lượng cũng
không
thể tiêu xài như vậy, huống gì tình huống này còn là vì lấy lòng nàng.
Những lời này
thật
sự
không
thích hợp
nói
ở chỗ thế này, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ, thở dài
nói: “Thế tử, thϊếp
không
phải…”
Nghiêm Tiêu Nghi chưa
nói
xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Tiêm Xảo đứng hầu ở
một
bên
đi
ra hướng cửa hỏi: “Ai đó?”
“Thế tử Ninh Quốc Công ở bên trong sao?”
một
giọng
nói
quen thuộc từ bên ngoài vang lên.
“Liêu Nhị? Kêu
hắn
cút
đi
cho bản thế tử”. Lời
nói
của Nghiêm Tiêu Nghi bị cắt đứt, tâm tình Khương Kỳ bị treo lên
thật
cao
không
cách nào buông xuống được,
hắn
đang
nghĩ tên nào
không
có mắt mà
đi
gõ cửa, nghe thấy giọng
nói
của kẻ đó, trong lòng
hắn
chỉ muốn bóp chết đối phương.
Tên mập kia chạy tới chỗ này làm gì?
Giọng Khương Kỳ
không
tính là trầm thấp, Liêu Trường Hải ở bên ngoài nghe vậy cũng
không
thức thời rời
đi, ngược lại cười hì hì đẩy cửa vào: “Ta
đã
nói
ai mà có thể khiến chưởng quầy
không
để ý tới bỏ ta qua
một
bên, dứt khoát là vì thế tử Phủ Quốc Công tới”.
“Da mặt của ngươi là ăn mà dày trở lại sao? Trong kinh thành này có ai nịnh hót nhiều như ngươi hả?” Khương Kỳ nhìn thân mình Liêu Nhị suýt lấp đầy cái cửa mà
đi
tới,
không
vui
nói.
Liêu Trường Hải bị
nói
thẳng như vậy cũng
không
thấy xấu hổ, nhưng
hắn
cũng
không
nói
với Khương Kỳ, lúc nãy
hắn
nhìn thấy chưởng quầy cầm danh sách có chữ ký của Khương Kỳ,
hắn
ta mới biết vì sao bản thân bị bỏ qua
một
bên.
Liêu Trường Hải cười hì hì hành lễ với Nghiêm Tiêu Nghi: “Gặp qua tẩu phu nhân”.
“Liêu công tử khỏe”. Nghiêm Tiêu Nghi hoàn lễ, vị Liêu Trường Hải này từ lần đó rời
đi, nàng còn chưa gặp lại. Thân mình
hắn
ta bây giờ xem ra gầy hơn so với lúc đó.
Hành lễ xong Liêu Trường Hải liền ôm bụng ngồi xuống bàn: “Ta
nói
này thế tử, huynh cũng
không
có chút phúc hậu nào. Sao có thể bao hết toàn bộ chỗ trang sức kia chứ,
không
thể để lại
một
chút cho huynh đệ sao?”
“Ngươi là muốn tới tìm bản thế tử để tính sổ?” Khương Kỳ nhướng mày, vẻ mặt bày ra bộ dáng ngươi có ngon
thì
nói
lại lần nữa.
“Sao có thể chứ?” Liêu Trường Hải cười gượng hai tiếng.
hắn
ta vốn dĩ tới tìm phiền toái, chẳng qua sau khi biết đối phương là ai liền nhét suy nghĩ này trở về. Liêu Trường Hải
hắn
biết
rõ
Khương Kỳ lòng dạ rất
nhỏ
nhen,
một
khi bị người này bắt thóp rồi,
sẽ
không
để yên cho ngươi”.
“Đây
không
phải là vì lời đề nghị lần trước của thế tử sao, đệ đệ ta nghe lời liền
đi
làm đây”.
nói
xong lời này,
trên
gương mặt trắng tròn của Liêu Trường Hải cũng ửng đỏ.
Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ tới, chẳng lẽ chuyện với Tam tiểu thư Lý Gia thành rồi?
Liêu Trường Hải
không
đợi bọn họ đáp lời
đã
nói
tiếp: “Lần này là đệ cầu xin đại ca đệ,
nói
chỉ cần huynh ấy có biện pháp khiến Lý gia Tam tiểu thư đồng ý suy nghĩ chuyện nghị thân đệ liền
đi
Tây Nam”.
Trong lúc Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ vẫn trong dáng vẻ khó tin, Liêu Trường Hải
đã
vẫy vẫy tay
nói
“Đệ cũng
không
phải nhất định muốn đại ca đệ nghĩ cách khiến Tam tiểu thư gả cho đệ, chỉ cần nàng ấy suy nghĩ tới chuyện nghị thân với đệ thôi, chung quy nhân duyên cũng
không
thể cưỡng cầu được. Mà đệ cũng
không
biết đại ca đệ làm cách nào, khiến Tam tiểu thư đồng ý gặp đệ
một
lần”.
“..." Khương Kỳ nhìn bộ dáng ngây ngô
không
định
nói
tiếp của Liêu Trường Hải.
“Tam tiểu thư
nói
chỉ cần đệ có thể ở Tây Nam
một
năm liền đồng ý để đệ tới cầu thân. Đại ca đệ cũng xác nhận rằng Lý Thị Lang cũng đồng ý rồi”.
nói
tới đây, đôi mắt vốn
không
lớn của Liêu Trường Hải càng dính lại với nhau, chen chúc
trên
mặt béo sắp tìm
không
thấy.
“Sau đó?” Khương Kỳ cúi đầu, cầm lấy tách trà xanh nhấp
một
ngụm.
hắn
nghĩ tới Lý tiểu thư thanh lệ, lại càng
không
thể hiểu được sao lại đồng ý chờ tên mập mạp này
một
năm. Nếu
không
phải
hắn
nghe
nói
Lại Bộ Thị Lang cũng đồng ý lời này, Khương Kỳ
thật
sự
nghĩ rằng Liêu Nhị
đang
bị người ta đùa bỡn.
“Sau đó?” Nụ cười
trên
mặt Liêu Trường Hải nhạt
đi, bộ dáng có chút ủy khuất: “Sau đó đệ tới Kim Phúc Lâu chọn lễ vật, ai biết được hơn phân nửa đồ mới đều bị thế tử lấy hết, cũng
không
còn đồ để chọn”.
Được rồi! Liêu Nhị vẫn là tới đây trách tội. Cho dù Liêu Trường Hải oán thế nào, Khương Kỳ
hắn
cũng
không
thể lấy đồ bản thân mua cho tức phụ tới cho tên tiểu tử này chọn đưa cho người khác được.
So với bộ dáng bình thường của Khương Kỳ, bộ dạng ủy khuất của Liêu Trường Hải mập mạp khiến Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy đáng thương hơn. Những trang sức kia nàng cũng
không
phải rất muốn, bây giờ lại hữu dụng với Liêu Trường Hải, để
hắn
ta chọn cũng
không
phải
không
thể.
Khương Kỳ nhìn thấu tâm tư của Nghiêm Tiêu Nghi, vội vàng ngăn lại: “Phu nhân, nàng
sẽ
không
nghĩ đem lễ vật vi phu tặng cho nàng đưa cho tên tiểu tử này lựa đấy chứ?”
“Liêu công tử cũng nên chọn lễ vật phù hợp với Tam tiểu thư, cũng
không
phải…” Nghiêm Tiêu Nghi muốn giải thích.
Khương Kỳ lắc đầu
nói: “Đó đều là quà ta cho nàng”. Bất kể Nghi nhi có
thật
sự
muốn
không, đó cũng là do
hắn
tặng cho nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ
nói
chuyện nghiêm túc, nàng biết
không
thay đổi được gì, chỉ có thể áy náy nhìn Liêu Trường Hải.
Liêu Trường Hải nóng nảy gọi thẳng tên Khương Kỳ: “Đệ
nói
này Khương Kỳ, chúng ta là huynh đệ, huynh cũng
không
thể mặc kệ đệ chứ?”
Khương Kỳ hỏi lại
hắn: “Khoan hãy
nói
cái này, chừng nào
thì
ngươi
đi
Tây Nam?”
Liêu Trường Hải bĩu môi, uốn éo thân mình: “Đại ca đệ
nói
qua tết Trung thu”.
“Nhìn bộ dáng ngươi kìa. Sao vậy? Hối hận rồi?” Khương Kỳ cười hỏi.
Liêu Trường Hải lắc mạnh đầu, thịt
trên
mặt
hắn
ta cũng đồng thời chuyển động theo: “Sao được chứ.
thật
vất vả đệ mới có cơ hội,
sẽ
không
hối hận đâu! Chỉ là ngốc ở Tây Nam
một
năm mà thôi, có gì khó khăn chứ”.
“Có đại ca ngươi ở đó, ngươi
thật
sự
chẳng có khó khăn gì”, Khương Kỳ cười lạnh.
Liêu Trường Hải bất mãn
nói: “Hừ, đại ca đệ mạnh hơn đệ. Nhưng huynh cũng đừng coi thường đệ, đệ ngốc đủ
một
năm rồi nhất định trở về lấy Tam tiểu thư”.
Khương Kỳ gật gật đầu,
nhẹ
nhàng
nói: “đi
đi, bản thế tử
không
cản ngươi”. Tiểu tử ngươi chỉ cần đừng nghĩ tới việc cướp trang sức của tức phụ ta là được.
Liêu Trường Hải nghẹn họng, cố gắng
nói: “Đừng
nói
chuyện này nữa, chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, huynh cũng
không
thể mặc kệ đệ
không
quan tâm. Huynh kêu chưởng quầy lấy ra vài món cho đệ chọn
đi, đệ
sẽ
trả tiền”.
“Cút! Ta
đã
nói
ngươi ngốc ngươi còn
không
tin”. Khương Kỳ chỉ vào ngọc bội được Liêu Trường Hải đeo bên hông
nói: “Nếu Tam tiểu thư cho ngươi cơ hội, ngươi cần phải tiến gần
một
bước. Ngọc bội
trên
thắt lưng ngươi, ta nhớ
rõ
là Bệ hạ ban thưởng cho Vũ Uy Hầu vì có công chống lại cướp biển, huynh đệ ngươi mỗi người
một
cái, ai ở kinh thành đều biết. Ngươi tặng nó cho Lý tiểu thư
đi. Nếu nàng ấy thu, đó là
thật
sự
đợi ngươi. Vật tùy thân
không
phải muốn nhận là nhận được”.
Mặc dù ngọc bội đó là vật ngự tứ, nhưng Bệ Hạ ngầm đưa qua,
không
nằm trong danh sách đăng ký, tất nhiên có thể đem tặng người khác.
Liêu Trường Hải chớp chớp đôi mắt híp,
hắn
ta nắm lấy ngọc bội bên hông, vẻ mặt như bừng tỉnh: “Ai nha! Vẫn là thế tử có biện pháp, đúng là nên làm vậy”.
nói
xong
hắn
ta liền hấp tấp rời
đi.
Khương Kỳ nhìn bóng dáng Liêu Trường Hải rời
đi, buồn cười
nói: “Chuyện Liêu Nhị thích Tam tiểu thư chẳng phải bí mật gì, nếu
không
xét tới vẻ ngoài, hai người cũng coi như xứng đôi. Bây giờ vị Tam tiểu thư này để
hắn
ở Tây Nam
một
năm liền đồng ý gả cho
hắn
ta, xem ra cũng nhìn thấy thành ý của Liêu Nhị. Có điều Liêu Nhị chưa ăn khổ bao giờ, Liêu Trường Lâm cũng
không
phải người nhân từ,
đi
Tây Nam
không
biết chịu tội thế nào đây”.
“không
biết Vũ Uy Hầu
nói
gì mà khiến Lý Thị Lang đồng ý?” Nghiêm Tiêu Nghi tò mò.
“Tuy rằng ta
không
biết Liêu Trường Lâm dùng cách gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ vẫn có thể đoán ra
một
chút. Cho dù Liêu Nhị vô dụng thế nào
hắn
cũng được
một
vị huynh trưởng
không
thua kém ai che chở phía trước, tình huống xấu nhất là Liêu Trường Lâm
không
tranh thủ cho mình được
một
tước vị, vậy Liêu Gia vẫn có Liêu Trường Lâm ở đó, tiền đồ sau này là
không
thể đo được. Bây giờ Liêu Trường Lâm muốn nâng đỡ Liêu Nhị, chỉ cần Liêu Nhị tiến được
một
bước, sau này
không
phải
không
có khả năng lên cao nữa. Cho nên đồng ý để Liêu Nhị ở Tây Nam
một
năm, ngoại trừ việc xem xem thành ý của tiểu tử đó thế nào, hẳn là còn muốn nhìn xem
hắn
ta có thể tiến được bao xa”. Khương Kỳ giải thích.
Bất quá đối với Liêu Nhị mà
nói, lòng cầu tiến gì đó đều
không
quan trọng bằng vị Tam tiểu thư kia.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong lời
hắn
nói, trong lòng khẽ động: “Vậy còn thế tử
thì
sao?”
“Ta?” Khương Kỳ
nhỏ
giọng, lập tức hiểu ý của Nghiêm Tiêu Nghi.
hắn
nhìn nàng, nghĩ xem nàng ôm chờ mong thế nào với
hắn? Khương Kỳ thất vọng rồi,
trên
mặt Nghiêm Tiêu Nghi
không
có bất kỳ dáng vẻ chờ mong nào, giống như nàng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Khương Kỳ có chút thất vọng,
hắn
nghĩ tới chuyện của Liêu Trường Hải rồi đột nhiên cảm khái hôm nay
không
phải ngày thích hợp để ra ngoài. Tuy rằng thất vọng, Khương Kỳ cũng
không
nghĩ lấy lệ với Nghiêm Tiêu Nghi.
Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, mắt nhìn nàng: “Trước kia ta chưa từng để ý tới bất kỳ chuyện gì,
không
kiêng nể gì,
không
biết tiến tới là vì ta biết cho dù ta
không
làm gì cả, cũng
không
có bất kỳ ai có thể uy hϊếp ta. Bây giờ
thì
khác, ta biết mình có trách nhiệm cần gánh vác, Khương Kỳ ta ngoại trừ là nhi tử của phụ mẫu, còn là trượng phu của nàng, sau này
sẽ
là phụ thân của hài tử. Ta
không
có hùng tâm tráng trí muốn kiến công lập nghiệp như Liêu Trường Lâm, cũng
không
có năng lực như
hắn, nhưng ta muốn che chở phụ mẫu và nàng, cả hài tử trong tương lai của chúng ta nữa. Ta muốn có thể cùng nàng bình an
đi
qua
một
đời”.
Khương Kỳ
nói
vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi mặc dù trong lời
nói
của
hắn
chẳng có chút lý tưởng hào hùng nào vẫn khiến Nghiêm Tiêu Nghi động tâm.
thật
ra nàng cũng hiểu, Khương Gia nếu muốn con cháu yên ổn, Khương Kỳ
không
thể quá ưu tú, chỉ sợ đây cũng là
một
trong những nguyên nhân khiến Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa vô cùng cưng chiều Khương Kỳ. Khương Kỳ là thế tử Phủ Ninh Quốc Công còn cần vinh quang đến thế nào nữa?
thật
ra vốn cũng chẳng cần. Giống như lời Khương Kỳ
nói, người
một
nhà có thể vui vẻ ở chung
một
chỗ so với bất kỳ cái gì cũng đều quan trọng hơn. Nghiêm Tiêu Nghi là người trải qua việc phụ mẫu mất sớm, nàng lại càng hiểu được đạo lý này. Mà người trước mắt đây,
hắn
thật
sự
hi vọng cùng nàng trải qua quãng đời còn lại như thế.
“Kiến công lập nghiệp cũng tốt, an ổn cũng tốt. Thϊếp vẫn
sẽ
cùng chàng”. Nghiêm Tiêu Nghi cầm tay Khương Kỳ, nghiêm túc đáp lại.
Ở nơi chẳng có chút cảnh tượng duy mỹ nào, đôi phu thê
nói
lời thề tạc tâm bên nhau tới bạc đầu, để rồi mỗi khi nhớ lại cảnh này, Khương Kỳ đều
không
nhịn được hối hận vì sao
không
chọn chỗ tốt
một
chút rồi mới
nói
chứ. Mà Nghiêm Tiêu Nghi mỗi khi nhớ đến những chuyện đáng giá
đã
qua này, nàng đều nghĩ tới chuyện
hắn
dùng tất cả tiền mua trang sức cho nàng, còn
hắn
lại nghĩ nàng
không
cho phép
hắn
trữ tiền riêng, biết vậy chẳng làm, rồi lại khắc sâu trong tâm khảm hơn nữa.
Lúc hai người
đi
ra khỏi phòng, bầu
không
khí xung quanh cả hai tựa hồ có gì đó thay đổi.
Chưởng quầy tủm tỉm đưa bọn họ ra ngoài, nhìn theo bóng lưng người
đi
xa, ông ta khó hiểu xoa đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ. Sau đó chưởng quầy tự cho mình hiểu
rõ, thế tử vì muốn Thế tử Phu nhân vui mà tiêu tiền như rác, tất nhiên Thế tử Phu nhân
sẽ
vui rồi. Dỗ dành nữ nhân quả nhiên tốt nhất vẫn là dùng trang sức.
Lâu rồi mới được ra ngoài, Khương Kỳ cũng
không
muốn hồi phủ sớm, Nghiêm Tiêu Nghi thấy tinh thần
hắn
tốt cũng tùy
hắn.
đã
qua buổi trưa, xe ngựa
trên
đường càng lúc càng nhiều. Xe ngựa dừng bên cạnh Túy Vận Lâu, hai người sóng vai
đi
lại
trên
đường phố náo nhiệt, phía sau họ ngoài nha hoàn và nô bộc còn có bốn hộ vệ cầm quan đao
đi
theo.
Trong kinh thành có
không
ít người của các phủ dẫn hộ vệ ra ngoài, nhưng được phép mang theo quan đao lại
không
nhiều. Cho nên, người
đi
qua bọn họ, cho dù
không
biết Khương Kỳ là ai cũng đều kính chi viễn nhi, sợ va phải quý nhân.
một
ít người nhận thức Khương Kỳ, thấy
hắn
sóng vai
đi
cùng Nghiêm Tiêu Nghi, cũng chẳng mấy ai dám nghị luận đánh giá.
Tuy rằng Kiến An Hầu
không
bằng được Ninh Quốc Công, nhưng đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà
nói, những người bán hàng rong
trên
đường này nọ cũng
không
khiến nàng cảm thấy nhiều hứng thú. Chỉ là khi trước còn phụ mẫu, nàng cũng
không
có nhiều cơ hội
đi
lại
trên
phố, cũng chưa từng chân chính hưởng thụ
sự
náo nhiệt của phố xá, nên lúc này
đi
đường nàng cũng nhìn nhiều hơn, hưởng thụ náo nhiệt.
Khi
đi
tới trước
một
hí lâu, Chu Trung ở bên cạnh
nói: “Tiểu nhân nghe
nói
trong hí lâu này mới có
một
nhóm múa Giang Nam tới, thế tử, phu nhân, có muốn
đi
xem
không?”
Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, nàng hỏi lại: “Múa Giang nam có gì khác biệt so với những điệu múa thường thấy trong kinh thành?”
Chu Trung nghĩ
một
lát
nói: “Nếu
nói
tỉ mỉ
thì
không
có gì khác biệt cả. Những người này đều chuyên biểu diễn cho quý nhân xem, bộ dáng vì thế cũng rất tốt, nghe
nói
trong đó còn có nữ tử với bộ ngực
thật
lớn!”
Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên có chút tức ngực, nàng lắc đầu
nói: “Nếu
không
có gì đặc biệt vậy
thì
thôi
đi”.
Khương Kỳ nghe xong xua tay
nói: “Phu nhân
không
muốn xem, chúng ta
đi
nơi khác”.
“Vâng!” Chu Trung điểm nhanh trong đầu những chỗ nào tốt để Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi giải sầu.
Nghĩ tới
một
chỗ Chu Trung liền
nói: “Sắp tới tết trung thu, Thư viện Lê An ở phố Đông mở đài thi họa, nghe
nói
phần thưởng năm nay là
do Hàn Lâm Đại học sĩ Liên Hữu An tự tay sao chép, phê bình và chú giải.
Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi hoàn toàn chẳng có hứng thú với thứ này, Khương Kỳ lười
đi
xem mấy tên thư sinh “khoe khoang” kia, Nghiêm Tiêu Nghi là
không
có hứng thú với thơ từ thi ca, đây cũng là
một
trong những nguyên nhân khiến Nghiêm Tiêu Nguyệt – người thích thi văn hội họa, chướng mắt nàng. Nhìn theo
một
cách nào đó
thì
hai người này
thật
vô cùng hợp ý nhau.
Ngay lúc này, đột nhiên có người kêu hai tiếng “thế tử”.
Khương Kỳ theo bản năng nhìn tới phương hướng phát ra
âm
thanh, sắc mặt
hắn
xanh mét. Hôm nay quả
thật
không
thích hợp ra đường, nhiều người như vậy sao lại gặp phải tên kia? Tuy rằng
hắn
sớm
đã
nói
với Nghi nhi những chuyện trong quá khứ, nhưng chuyện xảy ra bất ngờ như vậy cũng
không
biêt làm sao.
Khương Kỳ xoay người muốn rời
đi, nhưng
một
chủ
một
tớ cách bọn họ
không
quá mười bước chân
đã
hướng bọn họ
đi
tới.
Hai người
đi
tới trước mặt bọn họ, vị công tử
đi
đầu tuy là nam nhi, sắc mặt lại trắng nõn, giữa hai hàng mi lộ ra cỗ phong tình
không
nói
nên lời, thân hình
hắn
lại cao ngất,
không
chỉ xinh đẹp mà tư thái còn là nhất đẳng. Tiểu đồng bên cạnh tuy chỉ mặc áo vải thô nhưng cũng là thiếu niên thanh tú môi đỏ răng trắng.
“Tu Trúc gặp qua thế tử”. Tu Trúc chắp tay hành lễ, giọng
nói
êm dịu uyển chuyển vô cùng êm tai.
hắn
ta nhìn Nghiêm Tiêu Nghi đứng
một
bên, nhìn cách ăn mặc của nàng cũng đoán được là
một
phụ nhân: “Gặp qua Thế tử Phu nhân”.
Tiểu đồng kia cũng hành lễ theo: “Gặp qua thế tử, gặp qua Thế tử Phu nhân”.
“…” Khương Kỳ giật giật khóe miệng, tay hơi nâng lên
không
nói
gì.
“Vị này là?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi
Khương Kỳ ho
nhẹ
một
tiếng, ném ra hai chữ: “Bằng hữu”.
Tu Trúc nghe vậy hơi nhíu mày, cũng
nói: “Tại hạ quen biết với thế tử, lúc ngài bị bệnh
không
thể tới hỏi thăm,
không
nghĩ tới ở đây lại gặp được. Thấy thế tử
không
có việc gì, trong lòng tại hạ cũng an tâm”.
Khương Kỳ khẩn trương, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn người đối diện nghi hoặc. Tu Trúc có vẻ chỉ nương theo lời
nói
của Khương Kỳ, nếu họ
thật
sự
là bằng hữu, sao lại
không
tới thăm được? Là vì
không
có tâm, hay vẫn còn duyên cớ khác. Nghiêm Tiêu Nghi lại nhìn dáng vẻ của Tu Trúc mà suy đoán.
“Nếu công tử và phu quân là bằng hữu, vậy
không
nên đứng ngoài phố, nên tìm
một
chỗ
nói
chuyện
thì
hơn”. Nghiêm Tiêu Nghi cười
nói.
Khương Kỳ sửng sốt vội trả lời: “không
cần,
hắn
ta
đi
bây giờ”.
Nghiêm Tiêu Nghi nghi ngờ nhìn Khương Kỳ: “Sao thế tử biết Tu công tử
sẽ
đi
liền?”
Khương Kỳ cười khan nháy mắt với Tu Trúc.
Tu Trúc thấy bộ dáng khẩn trương của
hắn, trong lòng cười thầm, nhưng cũng
không
muốn ở đây chọc Khương Kỳ
không
vui.
hắn
ta chắp tay tạ lỗi
nói: “Đa tạ phu nhân, tại hạ
thật
sự
đang
có việc, kính xin phu nhân đừng trách”.
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu
nói: “Nếu là như vậy ta cũng
không
miễn cưỡng Tu công tử”.
nói
vài câu xong, chủ tớ Tu Trúc liền cáo từ rời
đi.