Chương 23: Vung tiền như rác

Rời khỏi Túy Vận Lâu, Khương Kỳ liền mang Nghiêm Tiêu Nghi

đi

Kim Phúc Lâu cách đó

không

xa. Vì đường

đi

không

xa, Khương Kỳ chống quải trượng

đi

bộ cùng Nghiêm Tiêu Nghi.

Con phố này là nơi thường xuyên có quan to quý nhân qua lại nên những người nhận ra Khương Kỳ cũng

không

ít. Lúc nãy khi xe ngựa Phủ Ninh Quốc Công dừng lại trước Túy Vận Lâu

đã

khiến

không

ít người chú ý, bây giờ lại thấy Khương Kỳ chống quải trượng từ Túy Vận Lâu

đi

ra, bên cạnh còn có

một

nữ tử ăn mặc như phụ nhân

đi

cùng, bọn họ liền đoán được thân phận của nữ tử kia.

Mấy ngày nay Khương Kỳ vốn

đã

có thể tự

đi



không

cần người dìu, quải trượng

hắn

cầm

trên

tay chẳng qua chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, cho nên Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên cũng

không

cần lo lắng cho thân thể của

hắn. Nàng vốn dĩ muốn giữ mặt mũi cho Khương Kỳ, ở trong tửu lâu

thì

cũng thôi, nhưng trước kẻ qua người lại

trên

đường, chẳng ai muốn bản thân mình chống quải trượng khập khiễng mà

đi

cả. Có điều Khương Kỳ

không

thèm quan tâm,

hắn

thẳng sống lưng chống trượng

đi, dáng vẻ thong thả, giống như bản thân

đang

đi

tản bộ trong sân, quải trượng trong tay giống như

một

loại trang sức, chẳng có chút cảm giác

không

thích hợp nào.

Khương Kỳ hơi nghiêng đầu

nói

với Nghiêm Tiêu Nghi: “Bây giờ bản thế tử

đã

không

sao, cho dù

hiện

tại ta ngồi

trên

xe bốn bánh

đi

trong kinh thành cũng

không

có ai dám chê cười cả”.

Khương Kỳ nhìn thấy lo lắng trong mắt Nghiêm Tiêu Nghi,

hắn

không

vì thế mà

không

vui, ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ. Tức phụ để ý tới mặt mũi của phu quân mình, đây hiển nhiên là chuyện đáng vui mừng.

Tiểu nhị đón khách ở cửa Kim Phúc Lâu nhìn thấy bọn họ

đi

tới liền nhìn

thật

kỹ, nhận ra thân phận người tới, gương mặt

hắn

ta lập tức trở nên ân cần bước nhanh tới nghênh đón.

“Thế tử gia

đã

tới!” Tiểu nhị hành lễ. Lúc

hắn

ta

nói

chuyện liền nhìn Nghiêm Tiêu Nghi bên cạnh, cũng đoán được thân phận của nàng

nói: “Nô tài gặp qua Thế tử Phu nhân, phu nhân vạn phúc”.

Khương Kỳ thấy tiểu nhị có nhãn lực, mặt mày vui vẻ, kêu Chu Trung thưởng tiền.

Tiểu nhị nhét tiền thưởng vào tay áo, nụ cười

trên

mặt trở nên thành

thật

hơn

không

ít: “Thế tử gia tới

thật

đúng lúc, sáng nay chưởng quầy vừa lấy đồ mới về, còn chưa bày ra đâu!”

Khương Kỳ nhướng mày

nói: “Vậy

thì

tốt, mang chúng ta

đi

xem

một

chút”. Nếu

không

phải biết hôm nay bọn họ nhập hàng mới, bản thế tử

hắn

còn lâu mới tới!

“Hảo! Mời hai vị quý nhân”. Tiểu nhị vui tươi hớn hở

đi

trước dẫn dường.

Kim Phúc Lâu là cửa hàng trang sức nổi tiếng trong thành,

không

chỉ vì tay nghề tinh xảo, mà còn vì định kỳ

sẽ

có mặt hàng mới, lại còn là độc nhất. Cho nên mỗi lần Kim Phúc Lâu cho ra mặt hàng mới,

không

tới vài ngày

sẽ

đều hết sạch, những cửa hàng khác có muốn nhái theo cũng

không

thể làm được vì tay nghề

không

theo nổi.

Người tới nơi này có

không

ít quý nhân, vì sợ va chạm cho nên cũng giống như các tửu lâu khác,

trên

lầu hai có chia thành các gian phòng riêng.

Tiểu nhị dẫn bọn họ

đi

vào

một

gian phòng rồi

nói: “Hai vị quý nhân chờ chốc lát, chưởng quầy

sẽ

tới liền”.

Lúc bọn họ tiến vào chưởng quầy

không

ở đó, hẳn là

đang

chiêu đãi quý nhân tới trước. Có điều

hiện

tại trong Lâu sợ rằng

không

có quý nhân nào có thể vượt qua hai người trước mắt này.

Tiểu nhị kêu nha hoàn trong Lâu bưng trà nước và điểm tâm lên rồi

đi

tìm chưởng quầy.

Tiểu nhị

đi

xuống lầu, vừa lúc gặp được chưởng quầy

đang

muốn

đi

lên lầu.

hắn

ta liếc mắt nhìn khay đồ được đậy bằng khăn đỏ trong tay nha hoàn

đi

sau, thầm nghĩ bản thân đuổi đến vừa kịp lúc.

Tiểu nhị vội vàng ngăn chưởng quầy lại: “Chưởng quầy, thế tử gia Phủ Ninh Quốc Công tới, còn dẫn theo phu nhân của ngài ấy”.

Chưởng quầy kinh ngạc hỏi: “Vị kia

không

phải

đang

bệnh sao?”

“Bây giờ

không

phải lúc

nói

những lời này đâu chưởng quầy”. Tiểu nhị chỉ vào nha hoàn

đi

sau ông ta hỏi: “Ngài

nói

xem cái này…”

Chưởng quầy biết ý của tiểu nhị, nhưng bọn họ làm ăn trọng danh dự,

không

thể đem toàn bộ hàng mới tới chỗ thế tử Ninh Quốc Công,

không

quan tâm tới khách nhân tới trước được, Ông chỉ vào nha hoàn

đi

sau rồi

nói

với tiểu nhị: “Ngươi mang những thứ này tới phòng chữ Tam

đi”.

Tiểu nhị nghe lệnh dẫn nha hoàn tới phòng chữ Tam.

Chưởng quầy mang theo nha hoàn còn lại, vòng lại đường cũ. Bình thường đều là bọn họ tự mang đồ tới cho Đại Trưởng Công Chúa chọn, ngẫu nhiên cũng

sẽ

gặp vị thế tử này. Người này cũng

không

phải dễ chung sống, đôi khi bọn họ mang đồ tới, còn chưa thấy mặt Đại Trưởng Công Chúa

đã

bị

hắn

ta đuổi

đi,

nói

bọn họ đưa đồ tới đều là những thứ người khác

không

thèm chọn.

Ông trời chứng kiến, đồ Đại Trưởng Công Chúa chọn đều là đồ mới ra chưa hề đưa qua cho ai, nhưng cũng chẳng ai dám

nói

gì cả. Bây giờ vị thế tử này tự mình đẫn theo Thế tử Phu nhân tới, chưởng quầy hiển nhiên

không

dám chậm trễ.

Lui tới chỗ bọn họ đều là quan to quý nhân trong kinh thành, tin tức cũng tương đối linh thông. Thế tử Phủ Quốc Công này đối xử với phu nhân xung hỉ của

hắn

rất tốt! Ngày thứ ba tỉnh lại

đã

lên núi dâng hương cho nhạc phụ nhạc mẫu, nếu

không

phải

thật

sự

để ý, Nghiêm tiểu thư bị Kiến An Hầu đẩy

đi

thật

sự

không

đáng để thế tử

không

màng bệnh tình lên núi như vậy đâu.

Chưởng quầy kêu người đem toàn bộ hàng mới ra, cả những mặt hàng trước đó nữa, lại kêu hai nha hoàn mang đồ lên lầu.

Ông ta

nhẹ

nhàng gõ cửa, đợi tới khi người bên trong cho phép mới đẩy cửa vào, cũng

không

vội ngẩng đầu mà khom lưng hành lễ: “Chưởng quầy Kim Phúc Lâu gặp qua thế tử và phu nhân”.

“Đứng lên

đi!” Khương Kỳ

nói: “Nghe

nói

hôm nay các ngươi có hàng mới, vừa đúng lúc mang ra cho phu nhân xem

một

chút”.

Chưởng quầy vội vàng

nói: “Tiểu nhân đều

đã

mang những món mới tới rồi!”

nói

xong chưởng quầy liền kêu ba nha hoàn đem đồ ở

trên

khay đặt lên bàn con chuyên dùng để xem đồ.

Sau khi khay đặt xong, chưởng quầy lấy màn che màu hồng

trên

khay ra, hơi khom người

nói: “Thỉnh hai vị quý nhân cho chút mặt mũi”.

Nếu ở đây là người khác, chưởng quầy tất nhiên

sẽ

chủ động khen vài câu về hàng hóa của mình, nhưng người trước mặt ông ta là Khương Kỳ, ông ta bị giáo huấn vài lần hiển nhiên

không

dám khoe khoang trước mặt

hắn. Hơn nữa vị này thường xuyên ở trong hoàng thành, có gì tốt mà chưa thấy qua,

không

cần ông ta phải

nói

thêm gì cả.

Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, kéo nàng

đi

tới phía trước, nhìn mấy khay trang sức

nói: “Từ khi thành thân tới giờ ta chưa tặng nàng cái gì, nàng nhìn xem những thứ này có vừa mắt hay

không?”

Nữ tử nào

không

thích cái đẹp, trang sức rực rỡ muôn màu khiến Nghiêm Tiêu Nghi có chút chói mắt. Trang sức ở Kim Phúc Lâu đều là hàng xa xỉ, cho dù là mẫu thân nàng cũng chỉ có chừng hai bộ, mẫu thân rất thích, chỉ khi vào cung thỉnh an mới đeo lên, mà

hiện

tại hai bộ đó đều nằm trong của hồi môn của nàng. Khương Kỳ lại

nói

tùy ý như vậy, giống như chỉ mua

một

món đồ bình thường mà thôi.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua Khương Kỳ,

hắn

nghiêng đầu, cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút ý tranh công. Mặc dù nàng biết Kiến An Hầu so với Ninh Quốc Công căn bản chính là

trên

trời dưới đất, bản thân nàng chưa nhìn thấy qua những trang sức đẹp đẽ như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng đắc ý của Khương Kỳ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

“Nếu thϊếp

nói

thϊếp thích hết

thì

sao?” đôi mi thanh tú của Nghiêm Tiêu Nghi hơi nhướng lên, quét về hướng những đồ trang sức mà nàng thậm chí còn chưa xem, cố ý làm

hắn

khó xử.

Khương Kỳ sửng sốt,

hắn

không

đợi Nghiêm Tiêu Nghi

nói

tiếp liền kêu: “Thích là được, vậy kêu chưởng quầy đóng gói tất cả lại đưa tới Phủ Ninh Quốc Công”.

Chưởng quầy vui mừng lập tức đáp lại: “Vâng, tiểu nhân liền phái người lập danh sách”.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy chưởng quầy muốn xoay người

đi, nàng liền ngăn ông ta lại, quay đầu

nói

với Khương Kỳ: “Thϊếp chỉ đùa

một

chút thôi, cũng

không

phải

thật

sự

muốn toàn bộ”.

Khương Kỳ lắc đầu

nói: “Trang sức đối với nữ tử cũng hệt như thư khố đối với thư sinh, cái nào cũng đều muốn. Vi phu sao có thể để phu nhân khó xử chứ? Huống gì trong mắt vi phu, trang sức mĩ lệ thế nào cũng

không

quan trọng bằng việc khiến nàng vui vẻ”.

nói

xong, Khương Kỳ cũng

không

đợi Nghiêm Tiêu Nghi phản đối liền kêu chưởng quầy nhanh

đi

làm việc.

Chưởng quầy vội vàng kêu nha hoàn đậy khay trang sức lại, mang đồ

đi

xuống.

Chưởng quầy ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại ông ta nhìn thoáng qua trong phòng, lòng thầm than. Vị thế tử này

nói

mấy lời

thật

ngọt, khiến bộ xương cốt già nua như ông ta nghe cũng muốn nổi da gà.

Khương Kỳ

nói

không

biết xấu hổ, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn chưởng quầy và nha hoàn cước bộ bối rối khiến nàng đỏ bừng mặt. Cũng

không

biết vì sao, trong lòng nàng thấy xấu hổ, lại cảm thấy trong bụng có chút

không

thoải mái.

không

lâu sau, chưởng quầy kiểm kê tốt hàng hóa làm thành

một

danh sách đưa lên, Khương Kỳ

không

nhìn hết liền ký tên vào, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn nội dung

trên

đơn cảm thấy

không

ổn. Những thứ này giá trị bằng chi phí cả Hầu phủ trong

một

năm.

Chưởng quầy ra khỏi phòng, Khương Kỳ nhìn sắc mặt

không

tốt lắm của Nghiêm Tiêu Nghi.

“Làm sao vậy?”

hắn

hỏi.

Nghiêm Tiêu Nghi khẽ thở dài: “Viện chúng ta

không

có chi tiêu lớn như vậy”. Vì mua đồ trang sức cho nàng,

hắn

đã

xài gần hết trương mục tiền của Ngọc Thanh Viện, nàng phải

nói

thế nào với Đại Trưởng Công Chúa chứ?

Khương Kỳ lơ đễnh

nói: “Trừ bạc hàng tháng, vi phu cũng có chút vốn riêng, đủ cho phu nhân tiêu xài”. Đây đều là do

hắn

đánh đố thắng được, cũng để dành nhiều năm rồi.

Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong thấy có chút đau đầu. Quả nhiên, vị trước mắt này đúng là bản tính

không

đổi, chỉ biết ăn chơi phóng túng.

Nghiêm Tiêu Nghi đè lại xúc động muốn trả lại những đồ trang sức kia, thế tử

đã

ký đơn, nếu nàng mạnh mẽ muốn trả lại

sẽ

làm tổn thương mặt mũi của

hắn. Nhưng nghĩ tới tiền hàng tháng Đại Trưởng Công Chúa cấp cho Ngọc Thanh Viện, nàng biết số tiền chi ra này cũng

không

thoải mái như Khương Kỳ

nói.

Khóe môi Nghiêm Tiêu Nghi cong lên thành

một

nụ cười: “Thế tử và thϊếp giờ

đã

là phu thê, thϊếp vốn tưởng rằng

không

có gì giấu diếm,

không

nghĩ tới ngài lại có nhiều vốn riêng như vậy…”

“Cái này, phu nhân… Vi phu

không

phải giấu diếm, chỉ là chưa kịp

nói

thôi”. Khương Kỳ chớp mắt mấy cái, đây là lần đầu tiên

hắn

bị nụ cười tươi như hoa đào của phu nhân nhà mình làm cho phát lạnh. Ánh mắt nàng nhìn

hắn

có chút kỳ lạ, có phải

hắn

đã

nói



không

nên

nói

không? Khương Kỳ có chút hoang mang.

Chu Trung đứng cúi đầu ở

một

bên, ngữ khí của Thế tử Phu nhân

hắn

ta vô cùng quen thuộc. Mỗi khi nương

hắn

ta muốn thu thập phụ thân

hắn

đều dùng giọng điệu này,

không

chú ý

một

chút

thì

nhi tử là

hắn

cũng bị phụ thân mình làm liên lụy.