Chương 17: Mập mạp đến

Tin tức thế tử Phủ Ninh Quốc Công tỉnh dậy

đã

sớm lan truyền trong cùng ngày hôm đó, những người trong kinh thành chỉ cần chú ý đến Phủ Ninh Quốc Công đều biết. Đám con em thế gia vốn chơi cùng Khương Kỳ muốn tìm cơ hội tới bái kiến

một

chút, tất cả đều bị ăn canh bế môn.

“Thế tử

thật

sự

không

cần ra gặp bọn họ sao?” Nghiêm Tiêu Nghi

đang

ở trong lương đình hóng mát, nàng nghe quản

sự

tới báo xong liền hỏi

hắn.

Khương Kỳ ngồi bên cạnh lắc đầu,

hắn

ân cần đưa

một

quả vải

đã

bóc vỏ cho Nghiêm Tiêu Nghi,

nói: “Lúc bản thế tử chưa tỉnh

không

thấy bọn họ tới thăm, bây giờ lại chạy tới lấy lòng, bản thể tử cũng

không

cần để ý tới bọn họ!”.

Nghiêm Tiêu Nghi liếc mắt nhìn quả vải mập mạp trước mặt, lại nhìn nha hoàn đứng hai bên

đang

làm ra dáng vẻ tượng gỗ, gương mặt

nhỏ

nhắn đỏ ửng ngậm lấy quả vải

hắn

mới đưa qua. Lúc nàng dùng khăn lụa muốn che miệng để nhổ hạt ra, Khương Kỳ cười tủm tỉm giơ tay ra trước mặt nàng như muốn hứng lấy.

Nghiêm Tiêu Nghi tức giận đẩy tay

hắn

ra, nhổ hạt vải ra: “Nếu

đã

vậy sao chàng

không

thông báo ra ngoài, cũng đỡ cho bọn họ

đi

không

một

chuyến”.

“không

cần thiết, hai ngày nay cũng đủ để bọn họ hiểu rồi”. Khương Kỳ tiếc nuối nhìn tay

hắn

bị nàng đẩy ra,

nói

thêm: “Hơn nữa cũng chỉ là làm bộ mà thôi,

không

để bọn họ trở về tay

không

một

chuyến, sao có thể bày ra vẻ ân cần của bọn họ chứ?”

Khương Kỳ vốn

không

để những người đó vào lòng, chẳng qua chỉ là những người giúp

hắn

tiêu khiển mà thôi, cũng

không

được coi là bằng hữu. Nếu là khi trước

hắn

có lẽ còn để cho bọn họ chút mặt mũi, nhưng

hiện

tại Khương Kỳ

không

muốn,

hắn

không

muốn lãng phí thời gian với bọn họ.

Bây giờ Khương Kỳ chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm với Nghiêm Tiêu Nghi cho tốt, khiến nàng thích

hắn, thêm nữa

sẽ

không

chết nghẹn khuất giống như trong mộng vậy. Chỉ là

hắn

làm sao để

không

gặp lại hoàn cảnh giống như trong mộng? Làm sao ngăn cản phụ mẫu qua đời? Trong chốc lát Khương Kỳ cũng

không

biết phải làm thế nào.

Nếu

đã

không

có chủ ý gì, Khương Kỳ quyết định vẫn nên tranh thủ hồi phục cơ thể, rồi bồi dưỡng tình cảm với phu nhân

hắn

cho tốt.

Từ lần nếm được vị ngọt, những khi hai người ở chung, Khương Kỳ càng thêm

không

kiêng kỵ gì cả. Dù sao cũng là tức phụ của

hắn, tạm thời

không

ăn được nhưng cũng

không

thể khiến bản thân chịu thiệt được. Nghiêm Tiêu Nghi bị

hắn

đùa giỡn mấy lần, Khương Kỳ cũng trộm được

không

ít đậu hủ, đối với

hắn

thế là đủ ngọt ngào rồi.

Bị tức phụ của mình đánh

một

cái, nhéo

một

cái

thì

có sao chứ?

So với bộ dáng khách khí cung kính, Khương Kỳ càng thích Nghiêm Tiêu Nghi lúc này hơn, những hành động tùy ý nho

nhỏ

của nàng khiến

hắn

cảm giác được nàng

thật

sự

thân cận với

hắn, tín nhiệm

hắn. Chung quy Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Phủ Ninh Quốc Công

không

phải do nàng tự nguyện, nên Khương Kỳ hiểu

rõ, Phủ Quốc Công cũng chẳng phải nhà chồng mà nàng chờ mong. Vì thế,

hắn

muốn có được tín nhiệm của nàng, khiến

hắn

trở thành người mà nàng

không

cần phải che giấu tâm tư, khiến nàng

không

phải lo được lo mất, có thể an tâm giao phó bản thân nàng cho

hắn.

Nghĩ vậy, Khương Kỳ lại lột

một

quả vải đưa cho Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Tiêu Nghi ngại ngùng vô cùng, lúc nàng

đang

muốn nhận lấy quả vải trong tay

hắn, bỗng nhiên hộ vệ trong phủ dẫn đường cho

một

người

đi

tới lương đình bên này.

Khương Kỳ cũng thấy được, tuy rằng

hắn

bất mãn có người quấy rối Nghiêm Tiêu Nghi và

hắn

ở chung, nhưng nếu

không

có việc gì hộ vệ cũng

sẽ

không

dẫn người vào trong viện. Khương Kỳ nhìn chằm chằm thân ảnh đằng xa xa kia, lại phát

hiện

đó đúng là có

một

cái ngoài ý muốn.

“Rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi rồi, huynh đệ!”

một

nam tử béo tròn lúc nhìn



người trong lương đình

thì

không

thèm quan tâm tới bộ dáng chật vật của mình lúc này, vừa khóc vừa la chạy tới chỗ Khương Kỳ.

Khương Kỳ mở to hai mắt, chỉ vào người

đang

tới gần, la lên: “Mau cản

hắn

lại”.

Liêu Trường Hải vừa đạp

một

chân lên bậc thang, lập tức liền bị hộ vệ Phủ Quốc Công ở phía sau ngăn cản.

Mặt béo của

hắn

ta nhăn lại, gào lên: “Thế tử a~ rốt cục Liêu Trường Hải ta cũng gặp được ngươi, huynh đệ ta

thật

sự

không

chết! Ông trời

thật

là có mắt mà!”.

Khương Kỳ liếc mắt nhìn, hoàn toàn

không

muốn đáp lại lời

hắn.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn người trước mặt cũng nhịn

không

được mà giật mình. Người này trước kia nàng

đã

từng gặp, là đích thứ tử của Vũ Uy Hầu, so với huynh trưởng Liêu Trường Lâm ra trận từ sớm,

hắn

ta quả

thật

thuộc dạng người hết ăn lại nằm,

không

học vấn

không

nghề nghiệp.

hắn

thảm thiết như vậy, sợ là cũng cùng Khương Kỳ. Chính là…

“không

phải

đã

bảo ta

không

đồng ý cho người tới thăm bệnh sao? Tiểu tử ngươi vào bằng cách nào?” Khương Kỳ hỏi.

Liêu Trường Hải mặc dù

đang

bị thị vệ ngăn cản vẫn cố trưng ra gương mặt béo, đắc ý

nói: “Ta trèo tường vào đấy. Bởi vì ngươi xảy ra chuyện, phụ thân ta liền nhốt ta trong phủ,

nói

khi nào ngươi tỉnh dậy mới thả ta ra. Hôm nay ta đến, mấy người gác cửa lại

không

cho ta vào, ta lo lắng cho ngươi, chỉ có thể trèo tường vào.

Khương Kỳ nhìn hai người thị vệ như muốn xác nhận, bọn họ liền gật đầu khẳng định. Khóe miệng Khương Kỳ

không

tự nhiên méo mó,

hắn

vẫy tay để thị vệ buông Liêu Trường Hải ra.

không

nghĩ tới Liêu Trường Hải vừa được tự do liền to miệng vọt tới bên chỗ Khương Kỳ: “Thế tử à! Cuối cùng ta cũng nhìn thấy ngươi rồi!”

Liêu Trường Hải mặc kệ người xung quanh, ở bên cạnh xe bốn bánh quay vòng quanh vòng quanh,

hắn

nhìn Khương Kỳ từ

trên

xuống dưới, hỏi: “Huynh đệ, sao ngươi lại gầy như vậy? Ta còn tưởng ta

đã

gầy

đi

không

ít,

không

nghĩ tới ngươi lại gầy tới chỉ còn xương”.

nói

xong Liêu Trường Hải liền dùng hai tay mập ú của

hắn

ôm lấy Khương Kỳ, tiếp tục lớn giọng

nói: “Huynh đệ của ta ~ Khổ ngươi rồi!”

Khương Kỳ bị

hắn

xoay có chút choáng đầu, Nghiêm Tiêu Nghi và thị vệ còn chưa rời

đi

vội vàng kéo Liêu Trường Hải ra. Khiến nàng bất ngờ là hai người thị vệ

không

thể kéo Liêu Trường Hải đầy thịt ra khỏi Khương Kỳ.

Khương Kỳ bị Liêu Trường Hải làm tức giận

nói: “Tên mập mạp nhà ngươi nhanh chóng buông ta ra”.

Hẳn là Liêu Trường Hải cảm nhận được Khương Kỳ tức giận,

hắn

ta lập tức buông tay ra, thấy xiêm y của Khương Kỳ dính bùn đất từ người

hắn

ta qua, Liêu Trường Hải liền bày ra vẻ mặt xin lỗi, duỗi tay muốn lau sạch cho Khương Kỳ. Ai ngờ tay Liêu Trường Hải cũng

không

sạch

sẽ, khiến xiêm y Khương Kỳ trở nên càng lau càng bẩn.

Nghiêm Tiêu Nghi trợn mắt há mồm, tuy rằng Khương Kỳ cũng mang vẻ mặt

không

ngờ được, nhưng lại có chút giống như

đã

quen như vậy.

hắn

vẫy tay kêu bọn thị vệ rời

đi

rồi

nói

với Nghiêm Tiêu Nghi: “Phu nhân, nàng kêu người

đi

tiệm may mua đồ may sẵn để

hắn

ta thay bộ xiêm y bẩn này ra

đi”.

Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, kêu Tiêm Nhu bên người

đi

làm việc.

Dường như lúc này Liêu Trường Hải mới phát

hiện

Nghiêm Tiêu Nghi có mặt,

hắn

ta xoay đầu nhìn nàng.

“Ai nha, đây là đại tẩu phu nhân

đi! Tại hạ tên Liêu Trường Hải, hân hạnh gặp đại tẩu phu nhân”.

nói

xong Liêu Trường Hải liền sửa sang lại xiêm y rồi chắp tay hành lễ với nàng.

Nghiêm Tiêu Nghi còn chưa kịp đáp lễ

hắn, Khương Kỳ

đã

dùng

một

tay vỗ lên lưng Liêu Trường Hải

nói: “Đừng lạm loạn ở chỗ bản thế tử, gọi thế tử phu nhân”.

Liêu Trường Hải mặc kệ,

hắn

nói: “Ta là huynh đệ của ngươi, tất nhiên muốn gọi phu nhân ngươi là đại tẩu phu nhân. Nếu

không

người ta

sẽ

bảo tiểu đệ ta

không

hiểu cấp bậc lễ nghĩa”

“Ngươi nhìn lại vẻ mặt chật vật của mình

đi, còn

không

biết xấu hổ mà

nói

tới cấp bậc lễ nghĩa?” Khương Kỳ nhìn quanh

một

chút rồi hỏi: “Nếu tới thăm ta, chẳng lẽ còn

không

biết mang lễ theo?”

Liêu Trường Hải cười khà khà

nói: “Phủ Ninh Quốc Công cái gì chẳng có? Còn thiếu

một

phần lễ của đệ sao?”

“thật

còn thiếu”. Khương Kỳ

không

vui

nói: “thật

đúng là mất mặt, ngươi

đi

ra đường đừng

nói

là huynh đệ của ta đó”.

Tuy Nghiêm Tiêu Nghi

không

biết quan hệ của hai người thế nào, nhưng nàng nghĩ mình vẫn nên lui xuống

thì

đúng hơn. Lúc nàng định cáo từ, Khương Kỳ ngăn lại.

“không

cần tránh

đi, Liêu nhị

không

coi là người ngoài”. Trong mộng, hai mươi năm phế nhân của

hắn, chỉ có mập mạp này là thường tới thăm

hắn

mà thôi.

Liêu Trường Hải nghe vậy, gương mặt vốn

đang

cười tủm tỉm giờ cười càng thêm tươi: “Đúng, đúng! Thế tử là ân nhân cứu mạng của đệ, cho nên

không

coi là người ngoài”.

Bản thế tử cứu ngươi, ngươi liền

không

phải người ngoài sao?

hắn

sớm

đã

quen mập mạp này

nói

hươu

nói

vượn, cũng lười uốn nắn.

Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy nhịn

không

được bật cười. Tính tình của vị Liêu nhị công tử này thú vị hơn so với lời đồn nhiều, nàng nhìn bộ dáng

không

sạch

sẽ

của

hắn, ít nhất cho thấy

hắn

thật

tâm lo lắng cho Khương Kỳ, nếu

không

cũng

sẽ

không

trèo tường mà vào, dù sao tường viện Phủ Quốc Công cũng

không

thấp tí nào. Nàng nhìn Khương Kỳ,

hắn

có lẽ cũng vui vẻ vì người này tới.

“Trời nóng, Liêu công tử uống nước

đi”. Nghiêm Tiêu Nghi kêu Tiêm Xảo bưng tách trà tới, đặt

trên

bàn trong đình.

“Cảm ơn đại tẩu phu nhân”. Liêu Trường Hải đầu đầy mò hôi chắp tay

nói

cảm ơn, vui tươi hớn hở ngồi

một

bên, bưng tách trà lên uống

một

hơi.

Sau khi

hắn

buông tách xuống, lại dùng hai tay

đã

bẩn muốn lau lau. “Lần đầu tiên gặp đại tẩu phu nhân,

trên

người tiểu đệ

không

có gì tốt. Miếng Ngọc Thiền (con ve bằng ngọc) này xin đại tẩu nhận lấy, coi như là lễ gặp mặt”.

nói

xong Liêu Trường Hải liền lấy từ trong tay áo ra miếng ngọc trong suốt, hai tay cầm lấy đưa cho Tiêm Xảo, Tiêm Xảo khom người nhận lấy, đem con ve ngọc đưa sang cho Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua Khương Kỳ, nàng thấy

hắn

cười nhạt

không

nói

mới nhận lấy, cẩn thận đánh giá. Con ve làm cực kỳ tinh xảo, thân mình lớn chừng ngón cái làm bằng ngọc dương chi, hoa văn

trên

người cũng được điêu khắc tinh tế.

“Đa tạ Liêu công tử”. Nếu Khương Kỳ

không

tỏ vẻ gì, Nghiêm Tiêu Nghi

không

từ chối mà cười nhận lấy.

Thấy Nghiêm Tiêu Nghi nhận lễ, Liêu Trường Hải dùng vẻ mặt tranh công

nói

với Khương Kỳ: “Thế tử, đệ đệ ta cũng

không

phải tay

không

mà tới, con ve này là hôm qua ta nhìn thấy, cánh ve điêu khắc rất đẹp, là đồ hiếm có đó. Ngươi xem, đại tẩu phu nhân thích đó!”

“…”

không

có việc gì lại

đi

ân cần với tức phụ ta làm gì hả? Khương Kỳ

thật

muốn đuổi tên mập mạp này

đi: “Lần này ngươi tới chỉ là vì muốn thăm ta

đi?”

Liêu Trường Hải vội vàng lắc đầu

nói: “Đương nhiên là tới thăm huynh, hơn nửa năm nay ta bị phụ thân nhốt trong phủ, huynh xem, ta lo lắng cho huynh tới người cũng gầy

một

vòng rồi”.

Liêu Trường Hải giơ tay ra, làm ra bộ dáng ngươi nhìn đây này.

“Ai biết có phải là vì ngươi nghĩ tới mấy



hoa khôi hay

không?” Mập mạp này đúng là gầy

đi

không

ít.

“Huynh cũng đừng

nói

xấu đệ như vậy!” Liêu Trường Hải bĩu môi: “Nếu

không

phải lúc ngươi sợ ngựa đạp phải ta,

thì

cũng

không

ngã đυ.ng đầu…”

“Ngươi mới ngã đυ.ng đầu!” Khương Kỳ phản bác.

Nghiêm Tiêu Nghi chớp mắt mấy cái. Chẳng lẽ

không

phải ngã đυ.ng đầu sao?