Tuy rằng người bên ngoài đều biết Khương Kỳ
đã
tỉnh, nhưng tình huống cụ thể thế nào
thì
chẳng ai biết.
Gần đây,
không
ít người có tâm phái người tới trước cửa Phủ Quốc Công tìm hiểu, nhìn thấy Khương Kỳ xuất
hiện
liền báo cáo chủ nhân của mình, trong này đồng thời cũng có người Nghiêm gia.
Sau khi Nghiêm Bồi Luân biết được Khương Kỳ
sẽ
cùng Nghiêm Tiêu Nghi về Nghiêm Gia lại mặt, lại nghe thấy người mình phái
đi
quan sát báo cáo tình thế của Phủ Ninh Quốc Công, trong lòng ông ta dâng lên
một
loại tư vị khó tả.
“Ngày thứ ba tỉnh dậy sau khi bệnh nặng liền bồi Nghiêm Tiêu Nghi về thăm nhà… Sợ là Nghiêm Tiêu Nghi nắm được tâm Khương Kỳ rồi. Bất quá cũng chỉ là nữ nhi về thăm nhà mẹ, Phủ Ninh Quốc Công còn phái phủ binh
đi
theo, đây chính là
nói
với chúng ta, bọn họ coi trọng Nghiêm Tiêu Nghi thế nào”. Nghiêm Bồi Luân lắc đầu thở dài.
Ôn thị có chút
không
được tự nhiên mà phẩy phẩy tay, phản bác: “Ai biết được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Tư thế của Phủ Ninh Quốc Công chắc gì
đã
vì Nghiêm Tiêu Nghi chứ? Trong kinh thành này ai chẳng biết Đại Trưởng Công Chúa cưng chiều Khương Kỳ thế nào, khó khăn lắm mới tỉnh lại, lúc trước chúng ta cũng biết vị thế tử kia nhìn trúng Nguyệt nhi, vì thế bọn họ mới tới phủ cầu thân. Bây giờ đổi người, Khương Kỳ mặc dù
không
trách tội Hầu phủ chúng ta, nhưng người quyết định cuối cùng của Phủ Quốc Công là Đại Trưởng Công Chúa đấy. Bọn họ
không
đồng ý chúng ta cứng rắn đưa qua mà được sao?
nói
không
chừng điểm này Khương Kỳ cũng hiểu
rõ
rồi. Hôm nay
hắn
ta cùng Nghiêm Tiêu Nghi tới Nghiêm Gia,
không
biết được là ôm tâm tư gì!”
Ôn thị rất có tự tin vào nữ nhi của mình. Phải biết cho dù Khương Kỳ là người danh tiếng
không
tốt, nhưng Phủ Ninh Quốc Công to lớn, bao nhiêu quan to hiển quý đều muốn đem nữ nhi đưa qua làm Thế tử Phu nhân. Kết quả, Khương Kỳ liếc mắt liền nhìn trúng nữ nhi bà ta, để Phủ Quốc Công tới đây cầu thân. Cũng chính vì chuyện này, người trong kinh thành mới biết Nghiêm Gia còn có
một
Nhị phòng, cũng khiến bà ta có thể ngẩng đầu trước mặt Dương Thị.
Tuy
nói
bộ dáng Nghiêm Tiêu Nghi xinh đẹp
không
kém, nhưng so ra vẫn kém hơn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Nguyệt nhi nhà bà ta, Nguyệt nhi lại còn dịu dàng động lòng người. Cho nên, Ôn thị cảm thấy Khương Kỳ bất chấp thân thể chưa khỏe hẳn cùng Nghiêm Tiêu Nghi tới đây, nhất định
không
phải là vì tình nghĩa phu thê gì cả đâu!
“Chờ Khương Kỳ tới, tất nhiên là muốn gặp mặt chúng ta, ngược lại lúc đó… Hừ! Nghiêm Tiêu Nghi nàng ta là Thế tử Phu nhân
thì
sao, trong lòng trượng phu nhớ thương người khác, cuộc sống của nàng ta có thể tốt được sao?”
Nghiêm Bồi Luân nhìn bộ dáng tự đắc của Ôn thị, mặc dù
trên
mặt tỏ vẻ
không
cho là đúng, nhưng trong lòng lại có chút đồng ý. Bộ dáng Nghiêm Tiêu Nghi
không
giống Nghiêm Gia, cũng
không
giống Dương thị, ngược lại giống cữu cữu nàng ta Dương Hàm, sinh ra
đã
là mày rậm mắt to mũi thẳng, vóc người cũng cao hơn nữ tử bình thường nhiều. Triều đại này lấy nữ tử nhu mì
nhỏ
nhắn làm chuẩn cho cái đẹp, lúc Đại ca còn sống, Nhị phòng bọn họ ở kinh thành cũng
không
được
yêu
thích, đợi tới khi ông ta thừa kế tước vị, Ôn thị mang theo Nguyệt nhi ra ngoài dự tiệc vài lần, cho dù là tài học hay dung mạo, ở trong đám quý nữ nàng đều nổi bật, đây cũng là lý do vì sao Lư Gia nguyện ý đổi người.
Tuy rằng Lư Bản Trác
không
phải trưởng tử Lư Gia, nhưng cũng là người có tài học. Đợi năm nay
hắn
ta thi đậu Tiến sĩ kỳ thi Hương, dựa vào năng lực của Lư Gia, tiền đồ sau này nhất định là vô lượng, so với Khương Kỳ của Phủ Ninh Quốc Công chỉ biết ăn uống vui đùa
không
biết tốt hơn bao nhiêu lần. Có điều, cho dù Khương Kỳ là
một
phế vật, thế lực Phủ Ninh Quốc Công cũng
không
thể bỏ qua được, nếu
thậttrong lòng Khương Kỳ còn thương nhớ Nguyệt nhi, vậy cũng có thể lợi dụng.
Trong lòng Nghiêm Bồi Luân nghĩ nghĩ lại càng thêm đồng tình với lời
nói
của Ôn thị. Nhưng dù lòng nghĩ chuyện xấu, ông ta cũng muốn giữ mặt mũi của nhất gia chi chủ,
không
thể hoàn toàn biểu
hiện
ra ngoài được.
“Nghi nhi gả vào Phủ Ninh Quốc Công, chúng ta làm trưởng bối nên mong nàng và thế tử có những ngày tốt đẹp, ngươi thân là thẩm mẫu sao có thể
nói
ra những lời này được?” Nghiêm Bồi Luân quát lớn.
Nghiêm Bồi Luân là dạng người gì, Ôn thị là người bên gối sao lại
không
hiểu. Trong lòng bà ta cười nhạo Nghiêm Bồi Luân dối trá, nhưng
trên
mặt lại tỏ ra bộ dáng biết sai “Hầu gia
nói
đúng. Thϊếp cũng là vì lo lắng Nghi nhi ở Phủ Ninh Quốc Công bị bắt nạt, hôm nay Nghi nhi trở về, quý phủ chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt
một
chút. Chung quy huynh trưởng và đại tẩu đều
không
còn, thân thể lão phu nhân lại
không
tốt, chúng ta là trưởng bối cần phải chiêu đãi
cô
gia
thật
tốt mới đúng”.
Nghiêm Bồi Luân nghe xong gật gật đầu: “Phu nhân
nói
phải”.
Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ cũng
không
biết Nghiêm Gia tính kế thế nào, họ
đang
ngồi
trên
xe ngựa chậm rãi
đi
về phía Nghiêm Gia.
“Trần thái y
nói
giờ Mùi
sẽ
tới phủ, cho nên hôm nay vẫn
không
nên
đi
Tây Sơn
thì
hơn”. Nghiêm Tiêu Nghi
nói.
Khương Kỳ lại
nói: “không
ổn, hôm nay là ngày lại mặt, nếu
không
đi
bái tể nhạc phụ nhạc mẫu, ta chính là làm con rể bất hiếu. Huống gì chỗ bên Tây Sơn
đã
chuẩn bị tốt,
đi
về cũng chỉ mất
một
canh giờ, nếu chúng ta về trễ, chỉ cần phái người về phủ báo trước, thỉnh Trần thái y đợi
một
chút là được”.
“Cái này như vậy có được
không?” Linh vị của phụ mẫu sắp phải mang về tổ trạch, nên lúc Khương Kỳ
nói
muốn
đi
bái tế bài vị họ, Nghiêm Tiêu Nghi vui mừng vô cùng. Có điều thời gian gấp gáp, lên đường gấp rút, nàng vẫn lo lắng thân thể Khương Kỳ
không
chịu được.
“Có gì
không
được?” Chỗ của Trần thái y cũng chỉ cách phủ chúng ta
một
cái đầu đường, ngay chỗ rẽ là tới. Nếu chúng ta
thật
sự
về trễ liền trực tiếp tới phủ Trần thái y cũng được”.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy thế cũng chỉ có thể đồng ý. Có điều nàng cũng vốn
không
định ở lại Nghiêm Gia lâu quá, thăm tổ mẫu xong, bọn họ liền
đi
Tây Sơn là được.
Xe ngựa
đi
qua chỗ phố xá sầm uất, Khương Kỳ vén rèm xe lên, nhìn náo nhiệt bên ngoài, trong lòng thầm cảm thán.
hắn
chẳng qua là nằm nửa năm, nhưng ký ức trong mộng lại khắc
thật
sâu, khiến
hắncảm giác như
đã
trải qua mấy đời vậy.
hắn
bệnh hai mươi năm,
thật
sự
một
bước cũng
không
ra khỏi phủ.
Có thể tỉnh lại từ trong mộng,
thật
tốt!
Khương Kỳ buông rèm xe xuống, thò tay kéo Nghiêm Tiêu Nghi
đang
ngồi đối diện tới bên cạnh.
hắn
lại giống như ở trong mộng, tựa vào bở vai mảnh khảnh của Nghiêm Tiêu Nghi, nhắm mắt
không
nóichuyện.
Nàng vốn tưởng
đã
quen với hành động thân mật của Khương Kỳ, nhưng lúc này ngoài xe ngựa người tới người
đi, hành động thân mật của
hắn
khiến Nghiêm Tiêu Nghi có cảm giác như mình
đã
làm chuyện gì xấu, khẩn trương lại ngượng ngùng.
Từ đầu tới cuối, Nghiêm Tiêu Nghi
không
nghĩ đẩy người này ra. Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi nàng
đã
có chút quen với việc Khương Kỳ ỷ lại vào nàng.
trên
người
hắn
tản ra mùi thuốc, ngón tay thon dài gầy gầy nắm chặt lấy tay nàng, bên tai là tiếng hít thở đều đặn, chầm chậm trêu chọc tâm tình vốn an ổn của nàng.
Đáy lòng có chút dao động của Nghiêm Tiêu Nghi khi nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nguyệt ở cửa nháy mắt lại trở nên an ổn. Nàng sao có thể quên được, người lúc trước Khương Kỳ thích là ai chứ? Nàng bất quá cũng chỉ là người bị thay thế đưa tới Phủ Ninh Quốc Công xung hỉ mà thôi.
Ôn thị vốn
không
thoải mái khi thấy Nghiêm Tiêu Nghi
một
thân hoa phục lại có hạ nhân vây quanh, tới khi thấy sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi khi nhìn thấy nữ nhi mình, trong lòng bà ta rốt cuộc cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
“Nghi nhi…” Ôn thị
đi
tới gần, vẻ mặt thân thiết muốn kéo tay nàng,
không
nghĩ tới lại
không
bắt được.
Khương Kỳ ngồi
trên
xe đẩy híp mắt,
hắn
ở trước mặt mọi người nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, hoàn toàn
không
chút cảm thấy ngượng ngùng. “Hầu Gia,
không
biết lão phu nhân ở đâu? Kính nhờ ngài dẫn đường”.
Khương Kỳ căn bản chẳng có chút ý tứ muốn nhận thân thích, cũng
không
muốn để Nghiêm Tiêu Nghi hành lễ vãn bối ở trước cửa nhà. May mà Nghi nhi gả cho
hắn, nếu lúc trước nương
không
đồng ý việc này, còn
không
biết nàng bị Nghiêm Bồi Luân đưa tới chỗ nào nữa! Người như thế này,
hắn
khôngmuốn nàng phải hành lễ với bọn họ!
Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị tất nhiên phát giác ý đồ của Khương Kỳ, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Ôn thị càng quan sát càng phát
hiện
ra, Khương Kỳ từ đầu tới giờ
không
liếc mắt nhìn Nguyệt nhi lấy
một
cái.
Bà ta đứng ở
một
bên yên lặng nhìn Nghiêm Tiêu Nguyệt, mặc dù
không
có
một
thân hoa phục như Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng dung mạo Nghiêm Tiêu Nghi sao có thể so được với Nguyệt nhi của bà ta chứ? Chẳng lẽ Khương Kỳ bệnh lần này bệnh tới đầu óc hỏng luôn rồi?
Khương Kỳ
không
muốn lãng phí thời gian ở trước cửa, Nghiêm Bồi Luân chỉ có thể chắp tay làm tư thế thỉnh. Ngay sau đó, phủ binh Phủ Quốc Công
đi
trước
một
bước,
đi
vào phủ, tay ấn lên trường đao bên hông, đứng ở hai bên đường dẫn từ cửa phủ tới tiền thính.
Mặt Nghiêm Bồi Luân biến sắc, chỉ vào những phù binh kia, bất mãn
nói: “Thế tử, đây là chuyện gì?”
Chẳng lẽ Nghiêm Tiêu Nghi muốn mượn Phủ Quốc Công ra oai phủ đầu với bọn họ?
Khương Kỳ thấy Nghiêm Bồi Luân dùng vẻ mặt chỉ trích nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, cười lạnh
một
tiếng: “Bọn họ đều là phủ binh Phủ Ninh Quốc Công ta, là do Đại Trưởng Công Chúa đưa tới để bảo hộ an toàn của bản thế tử và thế tử phu nhân. Hầu Gia có gì bất mãn sao?”
Khương Kỳ mặc dù là thế tử Phủ Quốc Công, lại
không
có chức quan.
hắn
mang binh tự tiện xông vào phủ dinh của huân tước quý tộc, cho dù là Khương Văn Chính hay Đại Trưởng Công Chúa che chở thế nào cũng
sẽ
bị Ngự Sử lên án. Nhưng Khương Kỳ lại treo cái danh Đại Trưởng Công Chúa muốn bảo vệ
hắn, điều này khiến Nghiêm Bồi Luân cho dù có tức giận thế nào cũng chỉ có thể chấp nhận.
Ai bảo Khương Kỳ mặc dù là
một
thế tử
không
có chức tước nhưng lại là hoàng thân quốc thích chứ. Đại Trưởng Công Chúa phái binh bảo vệ, đúng lý hợp tình. Huống gì những người này cũng chỉ đứng bên đường tới tiền thính, vẫn chưa làm ra hành động gì.
Khương Kỳ cũng mặc kệ sắc mặt Nghiêm Bồi Luân
không
tốt thế nào, dẫn Nghiêm Tiêu Nghi
đi
vào trong phủ.
Hỉ Nhi được lão phu nhân dặn dò sớm
đã
đợi ở Nhị môn. Nàng ta nghe người bên ngoài tới bẩm báo, trong lòng
nhẹ
nhàng thở ra, xem ra vị thế tử này hẳn là coi trọng Đại tiểu thư.
Hành động của Khương Kỳ khiến phu thê Nghiêm Bồi Luân
không
đoán được chuyện gì. Nhưng người
đã
tới rồi, tuy rằng
không
có ý tốt, phu thê bọn họ cũng
không
thể đắc tội được. Lòng bọn họ đặt hết
trên
người Khương Kỳ, ngược lại
không
thèm để ý Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị muốn Nghiêm Tiêu Nguyệt lấy cớ
đi
tới bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng Lâm ma ma cùng với những nha hoàn bà mụ
đi
theo bà vây quanh Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ, căn bản chẳng cho nàng ta căn hội.
Từ lúc Nghiêm Bồi Luân thừa kế tước vị, lại định thân với Lư Gia, Nghiêm Tiêu Nguyệt liền được mọi người nâng trong tay, cho dù khi nàng ta ở cùng với những quan gia tiểu thư khác, cũng đều là người được người khác ngưỡng mộ. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay lại bị lờ
đi
như vậy, ngay cả những nha hoàn ba mụ bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi cũng giống như nhìn nàng ta với ánh mắt khinh thường.
Còn có Khương Kỳ, mặc dù nàng ta
không
nguyện ý gả cho
hắn, càng bởi vì thoát khỏi hôn ước với Phủ Ninh Quốc Công mà cảm thấy may mắn. Nhưng người vốn có tâm với mình, đột nhiên lại
không
thèm nhìn tới, còn bày ra bộ dáng trong mắt có người khác, khiến Nghiêm Tiêu Nguyệt tự xưng là thanh cao khó có thể chấp nhận.