Chương 1: Hành động khó coi

Ninh Quốc Công Khương Văn Chính vốn là khất cái xin ăn mọi người mà lớn lên, đủ tuổi liền đầu quân. Ai ngờ mười năm trôi qua, ông từ

một

tên lính quèn

không

ai thèm để mắt tới trở thành tướng quân thống lĩnh. Tam vương cấu kết làm phản, phản quân kéo tới dưới chân kinh thành, Khương Văn Chính ngàn dặm chạy tới cứu viện, lẻn vào nội bộ quân địch, đem thế lực mạnh nhất lúc ấy là Đằng Vương chém cho ngã ngựa, liên minh tam vương nhất thời sụp đổ.

Ở kinh thành, quân phản loạnbị dọa tới sợ vỡ mật,

không

dám xuất quân làm ra chuyện gì, Khương Văn Chính nắm chặt cơ hội, mang theo năm vạn viện quân của mình, đem hai mươi vạn quân phản loạn bao vây tiêu diệt. Từ đó, Khương Văn Chính

một

trận thành danh. Hoàng đế đứng

trên

tường thành nhìn Khương Văn Chính gϊếŧ địch liền hạ chỉ phong tước, lại càng cho

hắn

quyền hành lớn hơn, để

hắnchưởng quản toàn bộ việc bảo vệ kinh thành.

Lúc ấy, có

không

ít nhàquyền quý đều muốn gả nữ nhi cho Khương Văn Chính, kết làm quan hệ thông gia, nhưng cuối cùng lại bị Đại Trưởng công chúa cướp mất.

Đại trưởng công chúa cũng là

một

kỳ nữ, nàng là nữ nhi

nhỏ

nhất của tiên đế, so với bệ hạ còn

nhỏ

hơn hai tuổi. Tam vương chi loạn, nàng tự tay gϊếŧ chết phò mã cấu kết với Đằng Vương, lại theo lời khai của phò mã, mang theo tám trăm binh lính của Phủ Công chúa tịch thu gia sản của những quan viên trong triều có cấu kết với Tam Vương.

Lúc Khương Văn Chính mang viện binh tới, Đại Trưởng Công chúa tự mình áp giải những viên quan quyền quý kia lên tường thành xử trảm, nghe

nói

đại đao bên trong đao phủ đều chém đến cuốn lại. Sau khi bình ổn Tam vương chi loạn, Hoàng đế lại muốn Đại Trưởng Công chúa chọn phò mã, những người trong kinh lại

không

một

nhà nào muốn chuyện này. Theo lý thuyết, mặc dù là gả lần hai, nhưng nữ nhi Hoàng gia cũng

không

khó gả, chỉ là bên ngoài đồn rằng, Đại Trưởng Công chúa này là mệnh hung!

Ngay lúc hoàng đế

đang

phát sầu,Đại Trưởng Công chúa lôi kéo Khương Văn Chính tới trước mặt ngự tiền thỉnh cầu ý chỉ tứ hôn. Cứ vậy, Khương Văn Chính xuất thân đứa trẻ ăn xin đường đường chính chính trở thành phò mã của Đại Trưởng Công chúa.

Đại Trưởng Công chúa và Ninh Quốc Công sau khi thành thân

thật

là cầm sắt hòa minh, vô cùng ân ái, sinh được

một

nhi tử duy nhất, rất mực sủng ái. Nhưng vị thế tử này, mười hai tuổi dám phóng ngựa ầm ầm nơi phố xá đông người, mười bốn tuổi đánh nhau với người ta ở phố hoa, mười lăm tuổi nuôi

một

con hát, mười sáu tuổi cướp

đi

một

cặp tỷ đệ song sinh, mười bảy tuổi đánh gãy xương đùi phải của trưởng tử Tướng quân Thành An… Cuối cùng lúc mười tám tuổi,

hắn

ta bởi vì muốn thuần phục

mộtcon ngựa giống, ngã từ

trên

lưng ngựa xuống, hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng, có người đề nghị thử biện pháp xung hỉ, nhưng phàm là người có chút thân phận, ai lại nguyện ý đưa nữ nhi của mình tới xung hỉ chứ? Đại Trưởng Công chúa nghĩ tới hôn ước lúc trước bà

không

hài lòng, liền phái người tới cửa hỏi thăm, nếu nhà bọn họ

không

đồng ý, bà cũng

không

miễn cưỡng. Nếu

thật

sự

không

được nữa, trong phủ cũng có thể chọn ra

một

nha hoàn nguyện ý, cho dù sau này… Phủ Ninh Quốc Công bọn họ cũng

sẽ

không

bạc đãi người ta.

Chỉ là cho dù là ai cũng đều

không

muốn, vị Kiến An Hầu kia sau cùng lại

nói

nữ nhi mình

đang

bệnh nặng, sợ làm bệnh tình thế tử nặng hơn, có thể dùng đích nữ mà huynh trưởng lưu lại gả thay hay

không?

“Cách làm của Kiến An Hầu này cũng

thật

khó coi, thế nên trước kia

hắn

mới bị huynh trưởng ép tới

không

ngốc đầu lên được. May mà bản cung lúc trước cũng

không

xem trọng nữ nhi

hắn

ta, đổi

mộtngười khác cũng được”. Đại Trưởng Công chúa cười lạnh, đồng ý đề nghị gả thay.

Bởi vì Huynh trưởng vừa qua đời, Kiến An Hầu lại dùng chất nữ mới vừa qua hiếu kỳ thay thế nữ nhi ruột thịt đưa tới Ninh Quốc Công xung hỉ cho thế tử, chuyện này liền lan truyền khắp kinh thành.

Theo lý, những chuyện trong giới huân tước quyền quý này

không

có khả năng ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết, Kiến An Hầu càng muốn áp chế dư luận

thì

lại càng khiến việc này bị truyền

đi

vô cùng lợi hại. Chờ tới ngày đưa sinh lễ, hoàng đế phái Lễ bộ tới chủ trì, Kiến An Hầu mới biết thế nào là hối hận.

Mùng ba tháng mười, thích hợp gả cưới.

Thế tử Ninh Quốc Công đại hôn, mọi người trong kinh thành đều tụ tập ở ven đường xem náo nhiệt. Ai cũng

nói

đây là vì xung hỉ cho thế tử Ninh Quốc Công, nhưng lần đón dâu này so với Hoàng trưởng tử mới đại hôn hai tháng trước cũng náo nhiệt

không

kém. Vì thế tử Ninh Quốc Công bệnh

không

đứng dậy được, Hoàng gia phái đích thứ tử An Vương thay mặt

đi

rước dâu. Từ việc này nhìn ra, Phủ Ninh Quốc Công đối với vị thế tử phu nhân này vẫn vô cùng chú trọng.

“Đều là ngươi,

nói

cái gì để Nghi tỷ nhi thay Nguyệt tỷ nhi gả

đi, ngươi thử nhìn xem…” Lão phu nhân Ôn thị của Kiến An Hầu chỉ vào Kiến An Hầu Nghiêm Bồi Luân

đang

khóc lóc ầm ĩ: “Nhi tử An Vương cũng tới rồi, ngươi còn dám

nói

Phủ Ninh Quốc Công

không

bằng được Lư Gia? Phủ Ninh Quốc Công bày ra bộ dáng như vậy, là để cho chúng ta nhìn!”

“Nương, là Lư Gia bọn họ…” Nghiêm Bồi Luân đau khổ muốn giải thích.

“Lư Gia làm sao? Lúc trước người Lư Gia

nói

muốn thành thân là Nghi tỷ nhi, các ngươi lại vô liêm sĩ

nóiban đầu định hôn với Kiến An Hầu là đích nữ… Lúc đại ca ngươi còn sống,

hắn

đối đãi với ngươi thế nào? Bây giờ Nghi tỷ nhi mới vừa qua hiếu kỳ, ngươi liền sốt ruột tống con bé ra ngoài, ngày khác ngươi gặp lại đại ca ngươi, còn có mặt mũi nào nữa?” Lão phu nhân tức giận vỗ ngực, đại nha hoàn bên cạnh bận rộn đưa nước trà lên. Lão phu nhân đẩy tách trà ra, cười lạnh

nói: “Chỉ là ngươi

không

nghĩ tới Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công chúa lại coi trọng Nghi tỷ nhi! Ngươi muốn dựa thế Lư Gia, lão bà tử này cũng

không

ngăn được, nhưng sau này, Nghi tỷ nhi nhớ



thù này,

không

nhận vị thúc thúc là ngươi

thì

ngươi cũng đừng

đi

cầu lão bà này”.

“Nương…” Nghiêm Bồi Luân tiến lên

một

bước,

đang

muốn

nói

gì đó.

Lão phu nhân xua tay, mắt nhắm lại

không

nhìn

hắn. Nghiêm Bồi Luân thấy thế chỉ đành lui ra ngoài.

Đợi Nghiêm Bồi Luân

đi

ra ngoài, lão phu nhân chậm rãi mở mắt,

nói: “Cát Nhi, ngươi mang theo đồ đạc

đã

chuẩn bị,

đi

với Nghi tỷ nhi

đi”.

Cát Nhi đứng ở

một

bên

đi

lên phía trước, quỳ rạp

trên

đất hướng lão phu nhân bái lạy,

nói: “Vâng, Lão phu nhân”.

Hỷ Nhi đứng

một

bên đem đồ đạc sớm

đã

chuẩn bị tốt đưa cho Cát Nhi, nàng ta hai tay nhận lấy.

“Trừ đồ Phủ Ninh Quốc Công mang tới, sợ rằng Nhị lão gia

sẽ

không

tốt bụng vì Nghi tỷ nhi mua thêm chút đồ cưới nào. Mấy thứ này ngươi giao cho Nghi tỷ nhi, những đồ này đều là lúc trước nương nàng lưu lại, để nàng thu về”. Lão phu nhân thở dài, lại

nói: “Bây giờ sợ rằng Nghi tỷ nhi cũng hận lão bà này, cho dù

nói

việc này là Lão Nhị gạt ta tự tiện quyết định, con bé cũng

sẽ

không

tin. Cho nên ta lưu lại ngươi bên cạnh Nghi tỷ nhi, cho dù con bé có nghĩ thế nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi và Nghiêm gia

không

còn bất kỳ quan hệ nào, người ngươi phải hầu hạ là Nghi tỷ nhi”.

Cát Nhi ôm lấy chiếc hộp, lại bái lạy

nói: “Cát Nhi hiểu

rõ”.

“đi

đi!

một

lát nữa người Phủ Ninh Quốc Công

sẽ

tới”. Lão phu nhân khoát tay, thở dài

một

tiếng.

Cát Nhi cúi đầu

thật

sâu, khom người lui ra ngoài.

Hỷ Nhi cầm khăn lụa,

nhẹ

nhàng giúp lão phu nhân lau

đi

nước mắt

trên

mặt, khẽ

nói: “Lão phu nhân, người đừng thương tâm”.

“Sao có thể

không

thương tâm? Lão đại

đi

rồi, phu nhân nó

không

quá

một

tháng cũng ra

đi, lưu lại

mộtmình Nghi tỷ nhi lẻ loi. Lão nhị

không

có bản lãnh gì, tâm lại lớn.

một

nữ nhi như Nghi tỷ nhi có thể làm ra chuyên gì trở ngại chứ? Chẳng qua là muốn đem Nguyệt tỷ nhi gả vào Lư Gia, muốn kéo quan hệ với nhà mẹ đẻ Hoàng Quý phi mà thôi. Lúc trước Đại Trưởng Công chúa cho người sang

nói,

thật

ra chính là cho Nghiêm gia chúng ta

một

đường sống. Đáng tiếc, lão nhị vừa muốn leo lên Lư Gia, vừa

không

nỡ vứt bỏ Phủ Ninh Quốc Công.

hắn

ta cho rằng Phủ Ninh Quốc Công làm vậy

thật

chỉ vì muốn xung hỉ sao? Hừ! Phủ Ninh Quốc tuy rằng mấy năm nay ít tham dự chuyện triều chính, nhưng cũng

không

phải người chúng ta có thể đắc tội, bằng

không

lời đồn đãi trong kinh thành này từ đâu mà có? Hôm nay làm to như vậy là để cho chúng ta và Lư Gia nhìn thấy, cũng là vì trợ giúp Nghi tỷ nhi, cho thế tử phu nhân bọn họ mặt mũi. Cho dù sau này thế tử

đi

rồi, Nghi tỷ nhi cũng là thế tử phu nhân do Phủ Ninh Quốc Công bọn họ cưới hỏi đàng hoàng, ai cũng

không

thể xem thường. Năm đó, Lư Gia và lão đại là đồng môn, nên mới có mối hôn

sự

này, Lư Gia đối với Nghi nhi cũng có phần quan tâm. Nhưng hôm nay trưởng bối tự tiện đổi người, cho dù Nguyệt tỷ nhi gả vào Lư Gia, cuộc sống sau này sợ rằng cũng

không

dễ chịu.

Hỷ Nhi chỉ có thể mắt nhìn mũi, đứng

một

bên nghe,

không

có tiếp lời.

“đi

thôi! Chuẩn bị

một

chút, chúng ta về Kiến Châu”. Lão phu nhân niết chuỗi châu trong tay, giọng

nóiđầy vẻ bất đắc dĩ.

“Về Kiến Châu?” Hỷ Nhi sửng sốt, Kiến Châu là nguyên quán của Nghiêm gia, phu thê đại phòng mất

đi, chính là an táng ở đó.

“không

thể ở lại,

không

thể ở lại”. Lão phu nhân liên tục thở dài.

Nghiêm Bồi Luân sau khi ra khỏi sân viện của lão phu nhân, liền hỏi quản

sự: “Phu nhân

đi

ra tiền thính chưa?”

Quản

sự

cúi người

nói: “Phu nhân còn chưa ra ạ!”

“Người đón dâu cũng

đã

gần tới, nàng ta còn lề mề cái gì?” Nghiêm Bồi Luân mắng

một

câu, rồi nhấc chân

đi

về hướng sân viện của mình.

Ngay lúc ông ta

đi

tới cửa viện, liền thấy Ôn thị nhăn mặt, dẫn theo

một

đám nha hoàn bà tử chậm rì rì

đi

tới ngoại viện. Bị lão phu nhân chê cười

một

trận, tâm tình ông vốn

không

vui, trông thấy điệu bộ Ôn thị như vậy, trong lòng càng thêm tức giận.

“Bây giờ lại còn bày ra dáng vẻ ngông nghênh, người đón dâu

đã

muốn tới trước cửa phủ”. Nghiêm Bồi Luân xanh mặt quát lớn.

Ôn thị bị Nghiêm Bồi Luân mắng

một

trận,

trên

mặt cũng

không

nhịn được

nói: “Người còn chưa tới? Ông gấp cái gì?”

Nghiêm Bồi Luân hừ lạnh

một

tiếng: “Chẳng lẽ ngươi còn định để người Phủ Ninh Quốc Công chờ ngươi? Nên biết đây là do Lễ bộ chủ trì, Nhị công tử An Vương Gia thay mặt đón dâu, nếu ngươi còn làm ra vẻ, vậy đừng trách bản hầu bỏ ngu phụ

không

biết nặng

nhẹ

nhà ngươi!”

Nghiêm Bồi Luân

nói

dứt lời liền xoay người rời

đi.

Hai tay Ôn thị nắm chặt khăn lụa, trợn trừng mắt, nhưng lại

không

nói

được câu phản bác nào. Chỉ thấy bà ta bước nhanh hai bước, lại lập tức dừng lại,

nói

với

một

bà tử bên cạnh: “Chỗ Đông viện thế nào rồi? Hôm nay quan trọng, đừng để nha đầu kia gây ra chuyện gì”.

Bà tử kia cười nịnh nọt, cúi người

nói: “Phu nhân yên tâm, sớm

đã

đổ dược, lại có người canh giữ,

sẽkhông

xảy ra chuyện gì”.

“Vậy

thì

tốt”. Ôn thị hài lòng, khóe môi cong lên.

Ngày xưa bà ta bị Đại phòng đè ép

trên

đầu, chi phí ăn mặc toàn bộ phải xem sắc mặt nhà bọn họ. Chờ phu thê đại phòng

đi

rồi, Đông Viện kia vốn nên dọn ra, nhưng lão phu nhân sống chết

không

chịu, còn muốn

một

nha đầu giữ đạo hiếu được cung phụng đầy đủ. Giờ

thì

tốt rồi, nha đầu kia

đi

rồi, sau này

trên

dưới hầu phủ liền chân chính là của bọn họ.

Cho dù bây giờ Phủ Ninh Quốc Công cho Nghi tỷ nhi mặt mũi

thì

thế nào? Ai biết thế tử của bọn họ có thể tỉnh lại hay

không, cho dù tỉnh, chỉ bằng mấy chuyện

hắn

ta làm trước kia mà nghĩ, ngày trôi qua của Nghi tỷ nhi hẳn cũng

không

dễ chịu. Nghĩ tới đây, sắc mặt Ôn thị liền dịu lại

không

ít.