Chương 17: Mơ ước côn ŧᏂịŧ của phụ thân

“Được rồi, thay quần áo đi.”

Khi nam nhân chỉnh tề xong, Phương thị hỏi: “Lão gia không ở viện thϊếp sao?”

“Hôm nay phủ nha có chút chuyện quan trọng, ta trực tiếp đến phủ nha rồi ăn.” Nam nhân không chút để ý mà trả lời, hiển nhiên tâm tư không đặt ở ăn uống.

Phương thị đang muốn chỉnh lại đai ngọc cho Lâm Chương, liền nghe được hắn nói: “Nhớ rõ đi kính trà, xong việc thì liền trở về nghỉ ngơi đi.”

Đây là lần thứ hai Phương thị lần nghe đại nhân nói phải đi thỉnh an theo quy củ sớm, sự chua xót trong lòng lặng lẽ áp xuống, ngoan ngoãn mà đáp: “Thϊếp đều nghe lão gia.”

Nam nhân gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Mà lúc này, nha hoàn trong viện vào cửa.

“Tứ di nương, ngài chuẩn bị hay là tiếp tục ngủ một lát?” Nha hoàn rũ mi rũ mắt vẻ mặt cung kính dò hỏi.

Phương thị ngồi ở mép giường, áp cơn buồn ngủ xuống, đánh giá nha hoàn ngược lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ Hà Xuân.” Hà Xuân thật cẩn thận mà trả lời.

Có tên có họ, xem ra cũng không phải mua từ bên ngoài vào, nàng ta nhất định là người hầu trong phủ.

Trong lòng Phương thị khó chịu nhưng liền cười vui vui lại hỏi: “Ngày thường phu nhân tỉnh giờ nào?”

Hà Xuân biết tứ di nương muốn đi kính trà, liền đáp: “Phu nhân giống như mọi ngày giờ Mẹo liền tỉnh, giờ Thìn liền đợi trà”

Bây giờ là giờ Mẹo nhị khắc, nếu ngủ tiếp trong chốc lát lại sợ là mình sẽ ngủ quên, thời gian ngủ cùng không thể thoải mái được, còn không bằng đi kính trà trước rồi trở về ngủ bù.

Nghĩ như thế, Phương thị liền nói: “Ta không ngủ, ngươi đi gọi nước, ta muốn tắm gội.”

Hà Xuân đáp lại rồi nhanh nhẹn mà đi ra cửa vào phòng bếp gọi nước.

Nghe được Phương di nương gọi nước tắm gội, Lâm Ngọc rốt cuộc cũng cảm thấy mình được sống rồi.

Sau khi nghe từng xô nước được đổ ở sau tịnh thất, Lâm Ngọc chỉ cần đợi Phương di nương đi tắm nàng liền có thể ra sớm một chút.

Nhưng mà tự dưng có tiếng bước chân truyền đến gần, làm Lâm Ngọc sợ tới mức ngừng hô hấp, sợ tiếng hít thở quá mạnh khiến đối phương chú ý.

Tiếng bước chân lại càng ngày càng rõ ràng, Lâm Ngọc tránh khỏi tầm mắt, không dám nhìn Phương di nương, sợ đối phương nhanh nhạy phát hiện ra mình.

Phanh một tiếng kéo ngăn tủ đang khép kín, hoá ra Phương di nương đang tìm quần áo.

Chờ Phương di nương đi xa, Lâm Ngọc vốn tính toán nghe được tiếng nước sẽ đi, nhưng sợ nha hoàn Hà Xuân nha hoàn vẫn còn ở trong phòng.

Nên làm thế nào cho phải đây?

May mà, Phương thị sợ hạ nhân nhìn thấy dấu vết trên người mình, trực tiếp bảo Hà Xuân ra khỏi phòng.

Một tiếng nước róc rách ào ạt vang lên, tim Lâm Ngọc đập như cổ nàng liền biết nàng có thể lập tức trở về.

Nhẹ nhàng mở tủ gỗ ra, từ quầy trung đứng dậy chậm rãi khởi động tứ chi đã cứng đờ, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ tay chân nhẹ nhàng mà bò xuống.

Từ nhỏ Lâm Ngọc lớn lên trong nhà chỗ nào có một lối tắt nhỏ, chỗ nào ít người, nàng rõ như lòng bàn tay.

Huống chi bây giờ mới giờ Mẹo, cho dù nha hoàn bà tử có thay phiên công việc cũng hoàn toàn không có nhiều.

Khi Lâm Ngọc thuận lợi nằm ở trên giường mình, không khỏi cảm thấy mình may mắn là mình không có thói quen cho nha hoàn gác đêm.

Nằm ở trên giường, dính lấy hơi thở quen thuộc, lúc này nàng mới có cảm giác sống lại.

Vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ rất nhanh, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên những hình ảnh tối qua.

Trong chốc lát nghĩ về phụ thân nghiêm túc đoan chính của mình lại nói những lời thô tục, phụ thân bẻ hai chân Phương di nương ra không ngừng đâm vào, lại nghĩ đến mình đang bị phụ thân đè ở dưới thân……

Đến cuối cùng, trong ấn tượng của nàng chỉ còn lại có một cây dươиɠ ѵậŧ cực lớn thô to như cánh tay trẻ con gân xanh dữ tợn.

Giống như ngủ lại giống mơ, Lâm Ngọc mơ hồ cảm thấy có người gọi nàng, nhưng mà nàng cố mở mắt to vài lần nhưng lại không thành công.

Bên tai truyền đến tiếng khóc của mẫu thân, Lâm Ngọc rất muốn nói cho bà biết mình không có việc gì, ngủ một lát thì tốt rồi, nhưng nàng thật sự không có sức lực mở mắt ra nói chuyện.

Mơ mơ màng màng, nàng lại ngủ tiếp.

Chờ khi Lâm Ngọc tỉnh lại lần nữa đã là ba ngày sau.

Hiện giờ đúng lúc là đầu mùa xuân, buổi tối hôm đó nàng ở trong tủ gỗ ngây người cả một đêm, sau khi trở về liền đã phát lạnh, đại phu nói với mẫu thân, nếu nàng không tỉnh sẽ không bao giờ tỉnh nữa.

Nàng cũng không muốn sinh bệnh, thật là ý trời trêu người, đây là trời cao đang trừng phạt mình khi chạy tới rình coi phụ thân hành phòng còn mơ ước phụ thân sao?

Bệnh tạm thời không đề cập tới, lúc này muốn mạnh chính là trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến một quyển sách.

Quyển sách này nàng còn có ấn tượng, trong thư phòng của phụ thân, khi còn bé nàng muốn tìm kia viên đông châu vô ý đánh rơi lúc chơi.

Lúc ấy tuổi nhỏ, sau khi mở sách ra phát hiện bên trong tất cả đều là tranh vẽ hai người ôm nhau cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là bí tịch võ công, từ trước đến nay nàng bị lười, đối với cái này không có hứng thú, cho nên lật hai trang liền để trở về nhặt viên đông châu rồi rời đi.

Chỉ là không nghĩ hiện giờ sách bổn tuổi vô tình lật qua, hiện giờ thế mà chạy vào trong đầu nàng.

Thật là kỳ quái.

Nhắm mắt lăn qua lộn lại trong đầu hiện ra 《 Bí thuật khuê phòng》, xác nhận chắc chắn tên quyển sách kia, liền cố gắng nhớ vết mình xé sách hoàn chỉnh lại.

Mẫu thân đến nhìn nàng một cái, dặn dò bọn nha hoàn nhất định phải coi chừng nàng thật tốt, nàng muốn an ủi đôi mắt đã khóc sưng lên của mẫu thân, nhưng khi đó sốt ruột để nhớ rõ quyển sách kia, liền xem nhẹ mẫu thân.

Mẫu thân mang theo khuôn mặt lo lắng trở về.

Lâm Ngọc còn cùng quyển sách này phân cao thấp, nàng muốn biết làm sao chính mình có được quyển sách này, đây là vì sao ở đâu?

Uống xong thuốc rồi nàng mơ màng ngủ tiếp, nhưng cả đêm lại không ngủ được tốt lắm . Trong đầu nhất thời là hình ảnh quỷ dị trong《 khuê phòng bí thuật 》, nhất thời thấy chuyện the phòng của phụ thân và Phương di nương quá kịch liệt, cuối cùng đáy lòng lại bốc lên một cảm giác tội nghiệt thật nặng.