Chương 15: "Chào cờ"

Nữ nhân nhìn côn ŧᏂịŧ trước mắt dính dâʍ ɖị©ɧ, có chút do dự.

“Ghét bỏ? Đây không phải đều từ huyệt nàng ra sao.” Lâm Chương liếc mắt, không cho cự tuyệt.

Phương thị chỉ phải nghe lời há mồm, thậm chí dưới ánh mắt bức người của nam nhân không thể không trực tiếp đem dâʍ ѵậŧ trong miệng nuốt xuống.

Lâm Chương rốt cuộc cũng vừa lòng, lây tấm vải ở trên giường lau vật sớm đã ướt nhẹp sau đó ném xuống, lúc này mới ngã vào trên giường.

Mà Phương thị tắc cầm lấy yếm lau nơi lầy lội kia, nàng thật sự không sức lực gọi nước tắm gội, cũng làm qua loa rồi nằm trên giường.

“Ngủ đi.”

Qua sau một lúc lâu, Phương thị nghe thấy giọng đại nhân lại vang lên: “Ngày mai sáng sớm nhớ rõ đi kính trà phu nhân, nhớ kỹ?”

Giọng đại nhân lại khôi phục sự vãng tích mạnh mẽ lạnh lùng, Phương thị nao nao, lúc này trì hoãn mấy cái cũng đủ khiến Lâm Chương nhíu mày.

Nhìn thấy đại nhân nhíu mày, Phương thị nhanh chóng trả lời: “Thϊếp đều nghe lão gia.”

Nghe ra giọng nữ nhân mất hồn mất vía, Lâm Chương suy tư một lát liền duỗi tay ôm thân thể gầy yếu của nữ nhân vào, dặn dò nói: “Phu nhân rộng lượng hiểu lý lẽ, nàng chỉ cần không làm sai, phu nhân sẽ không làm khó dễ nàng.”

Trong lòng Phương thị chua xót, sau khi an táng hậu sự của nàng, chính mình liền hỏi thăm qua chuyện Lâm phủ.

Người ta thường nói tri phủ phu nhân khoan dung rộng lượng, nhưng nàng cũng biết được không ít tin tức trong phủ chỉ có ba người thϊếp thất xuất thân thấp hèn, nàng phỏng đoán tri phủ phu nhân rộng lượng chỉ là nàng ra căn bản cũng chướng mắt các nàng thôi.

Mà chính mình lại là xuất thân cái con nhà lành, cũng không biết ngày mai tri phủ phu nhân sẽ đối với nàng như thế nào.

Nghĩ một chút, Phương thị liền nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai gia không đi thϊếp cùng sao?”

Lời này vừa nói ra, Phương thị liền biết chính mình nói sai rồi.

Quả nhiên, tay đang ôm cánh tay của nàng thế mà rút về.

“Ngày mai gia còn phải đi phủ nha làm việc, ngươi đã tới Lâm phủ liền phải học chút quy củ, không thể can thiệp gia chính sự.”

Nói xong lời này, Lâm Chương liền khép mắt lại, không hề nói thêm.

Sắc mặt Phương thị khẽ biến, vội vàng cong trần trụi thân mình dựa vào nam nhân, lấy lòng nói: “Là thϊếp sai, thϊếp biết sai rồi, lão gia tạm tha thϊếp lúc này được không? Ngày mai thϊếp liền đi kính trà phu nhân, sau này thϊếp nhất định sẽ học quy củ thật tốt.”

Thấy Lâm Chương nhắm mắt không nói, Phương thị cố ý dùng bộ ngực sữa cọ cọ khuỷu tay nam nhân.

“Lão gia, ngài sờ sờ thϊếp, thϊếp rất lạnh.” Nói xong liền đem tay nam nhân đặt lên trước ngực của mình.

Quả nhiên chiêu này rất là hữu dụng, tay trước ngực thế mà véo thật mạnh, trong lòng Phương thị thở phào nhẹ nhõm.

Nàng phối hợp yêu kiều rêи ɾỉ: “ n ~”

Không ngờ tay vẫn đem tay thu hồi.

Ngay sau đó hai cánh tay có lực lại lần nữa ôm nữ nhân đang loạn thân mình, nói: “Rồi, mau ngủ đi. Chẳng lẽ nàng còn có tinh lực? Gia cũng có thể lđến một lần nữa.”

Phương thị cảm nhận được ở chỗ đùi nóng hầm hập dươиɠ ѵậŧ tựa muốn sống lại , sợ tới mức vẫn không nhúc nhích, giờ này phút này chỗ kia nàng còn đau, không thể chịu đựng thêm một lần nữa.

Thấy tân thϊếp an tĩnh lại, lúc này Lâm Chương mới thu hồi hô hấp, chậm rãi bình phục xuống.

***

Giờ phút này Lâm Ngọc không buồn ngủ một chút nào, khi Phương di nương dùng thân thế dâʍ đãиɠ câu dẫn phụ thân rất không vui, lại một mặt đối với chuyện mình rình coi phụ thân hành phòng việc cảm thấy tội nghiệt.

Càng làm tâm nàng phiền loạn chính là, vừa rồi nhìn thấy phụ thân cᏂị©Ꮒ Phương di nương như vậy, nàng đối với dươиɠ ѵậŧ của phụ thân nhớ mãi không quên, thậm chí cũng muốn phụ thân cắm mình.

Phụ hôn ngực Phương di nương, nàng cũng muốn cho phụ thân hôn.

Phụ thân bẻ chân Phương di nương dùng côn ŧᏂịŧ cắm hoa huyệt, hắn cũng muốn phụ thân bẻ chân ra hung hăng cắm tiểu huyệt nàng.

Phụ thân để Phương di nương ngồi trên lắm, nàng cũng muốn ngồi ở trên người phụ thân tự mình động……

Lúc này Lâm Ngọc mới phản ứng lại chính mình thế mà như thế không màng nhân đạo luân thường, muốn cùng phụ thân làm việc cực lạc.

Chẳng lẽ mình lại là cái da^ʍ oa đãng phụ?

Áy náy, chột dạ cập mê mang không một không vây quanh nàng chất vấn nàng.

Nàng ngủ không được cũng không dám ngủ, nàng sợ mình ngủ rồi, sáng sớm sẽ quên trở về, đến lúc đó toàn phủ người lại tìm mình, chuyện đêm nay chẳng phải bại lộ ở trước mắt bao người.

Bây giờ Lâm Ngọc chỉ muốn nhanh chóng về viện mình, nàng không nên tới xem Phương di nương, giận chính mình vì sao không thể chờ thêm một đêm nữa?

Lâm Ngọc ngồi yên trong tủ gỗ , miên man suy nghĩ ngóng trông thời gian nhanh lên qua đi.

Không biết đi qua bao lâu, Lâm Ngọc cảm thấy nàng sắp không kiên trì được.

Trời cao tựa hồ cũng nghe được lời nàng cầu nguyện, như Lâm Ngọc mòn, giờ Mẹo tới rồi.

Bên ngoài tiếng nha hoàn gõ cửa quả thực là vị cứu tình của Lâm Ngọc cứu, Lâm Ngọc biết phụ thân còn phải làm việc.

“Tiến vào.” Giọng Lâm Chương ôn lãng truyền ra.

Tiến vào tiểu nha đầu thực hiểu quy củ, mắt nhìn thẳng đem đồ vật rửa mặt để vào tịnh thất, liền đi ra ngoài, còn đóng cửa.

Trên giường, Lâm Chương và Phương thị bị tiếng bên ngoài đánh thức.

Phương thị vốn đang ghé vào lòng ngực nam nhân, lúc này cong thân thể nhìn về phía nam nhân đang bất động như cũ: “Gia sao còn chưa dậy?”

Tầm mắt Lâm Chương dừng ở trên bộ ngực sữa của nữ nhân, vết ân ái theo thời gian càng thêm thâm trầm.

Nam nhân dễ động dục nhất là vào sáng sớm, lúc này tân thϊếp lại còn tại ưỡn người vào cạnh mình, chỗ kia của nam nhân đã nhất trụ kình thiên.

Cảm nhận được giữa hai chân truyền sự cực nóng và độ cứng, thân thể Phương thị lập tức cứng đờ, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Tuy rằng rất cao hứng khi mình có thể làm đại nhân cứng, nhưng lúc này chỗ kia vẫn còn đau

Ánh mắt Lâm Chương sâu thẳm, hắn có dục cũng không muốn chịu đựng, cũng mặc kệ Phương thị nghĩ cái gì, Lâm Chương đem đầu đi xuống đẩy.

Phương thị biết ý này, dưới tầm mắt nam nhân căn bản không dám chậm lại, chỉ có thể nghe lời mà há mồm ngậm lấy.

Ngậm trong chốc lát, chỗ kia không hề có ý bắn.

Chỉ dựa vào miệng nữ nhân ngậm sợ là không ra được, Lâm Chương nhìn dươиɠ ѵậŧ dưới háng kia càng thêm sưng to, thầm nghĩ.

Nhíu mày, đẩy ra đầu nữ nhân đầu, đứng dậy bế Phương thị liền ngồi lên bàn trang điểm.