16
"Nam Tinh, em có biết tại sao nhân loại lại tiến hóa có hai tay không?"
Hạ Hợp Phong dừng lại một chút hỏi tôi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Bốn chân thì chỉ biết bò, hai chân thì mới có thể đứng được. Sự thay đổi thị giác kí©h thí©ɧ não bộ phát triển, khiến chúng ta khác với động vật."
"Tiến hóa thành hai tay có thể sử dụng theo 2 cách. Lòng bàn tay hướng ra ngoài là để từ chối và lạnh lùng; Lòng bàn tay hướng vào trong là để chấp nhận và ôm ấp, truyền đạt sự tử tế và ấm áp."
Anh ấy giơ hai tay ra, lòng bàn tay lật qua lật lại theo từng động tác: "Em không vui vẻ, bởi vì em chỉ biết phòng thủ, lại không dám tiếp nhận."
“Đời đối xử với em không ra gì nên em phải dùng oán báo oán?”
Tôi sụt sịt: "Nhưng em đã từng ướt mưa nên chỉ muốn xé nát ô của người khác.”
“Anh biết em oán hận nên chẳng bao giờ khuyên em, chỉ mong một ngày nào đó em có thể tự mình hiểu ra.”
"Bây giờ thù đã được báo, em cũng không vui vẻ đúng không?"
"Nam Tinh, năm 13 tuổi em gặp Hứa Kinh Niên, năm 14 tuổi bị cậu ta phá hoại niềm tin. Bây giờ em đã sắp 17 tuổi rồi.”
Đôi mắt đen của anh ấy sâu thẳm: "Tuổi trẻ chỉ ngắn ngủi 8 năm, lãng phí 4 năm vì hắn có đáng không?"
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh vào người, lập tức tỉnh ngộ.
Trong những năm này tôi dũng cảm tiến lên cũng chỉ vì muốn trả thù Hứa Kinh Niên.
Để đạt được mục đích của mình, tôi đã làm ra quá nhiều chuyện, lợi dụng quá nhiều người, cuối cùng biến mình thành người không ra người, ma không ra ma.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nên hay không nên, đáng hay không đáng.
Tôi ngả người xuống giường, từ từ nhắm mắt lại.
Có tiếng đóng cửa.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, Hạ Hợp Phong đã không còn ở trong phòng tôi nữa.
Tôi vén chăn và bước đến trước bàn trang điểm.
Người trong gương có vóc dáng cân đối và mảnh khảnh, nước da trắng, mái tóc dài hơi xoăn, đôi lông mày được tỉa tót tỉ mỉ.
Chỉ là chưa đến 17 tuổi nhưng ánh mắt lại như vực sâu không đáy. Gió không thể thổi, ánh sáng cũng không thể chiếu vào.
Tôi đến trường và về nhà như thường lệ.
Không có Hứa Kinh Niên bên cạnh, cũng không có bất kỳ vướng mắc nào với Khương Vũ.
Tôi cô độc một mình, sáng đi chiều về, nhàm chán tẻ nhạt.
Đôi khi tôi không muốn về nhà thì sẽ bắt xe buýt và đi vòng quanh thành phố.
Thành phố rộng lớn này có hàng ngàn ánh đèn, nhưng lại không có cái nào thắp sáng vì tôi.
Ở đây, tôi chỉ là một linh hồn lang thang.
Cho đến một ngày, tôi gặp được một đàn em có mối quan hệ thân thiết nhất với Khương Vũ và biết được tình hình hiện tại của Khương Vũ.
Sau khi nghỉ học, hắn sống không hề tốt.
Đầu quân cho công ty gia đình, nhưng do thiếu kinh nghiệm quản lý nên mọi công việc của công ty đều gặp trở ngại.
Sau khi mẹ của Hứa Kinh Niên nhận được tiền bồi thường, bà ta đã đuổi theo và lăng mạ hắn bằng nhiều cách khác nhau, khiến cuộc sống của hắn bị đảo lộn.
Nó khiến tất cả các thành viên trong gia đình hắn đau đầu không thôi.
Cuối cùng vào một đêm nọ, sau khi tôi đã suy nghĩ rất lâu thì gọi cho mẹ tôi ở nước ngoài và nói với tôi rằng tôi muốn xuất ngoại.
“Sao tự dưng con muốn đi nước ngoài? Ở trường mới con không vui sao?”
Bà ấy giọng chăm chú hỏi tôi.
Cảm nhận được sự lo lắng của bà ấy, tôi im lặng một lúc lâu.
"Không có, chỉ là ở trong nước chán quá rồi, con muốn thay đổi môi trường, mẹ đừng suy nghĩ nhiều."
Tôi đi đến cửa sổ và mở một góc rèm: "Tiếp theo, con muốn cố gắng hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi IELTS."
"Con luôn có chủ kiến
của riêng mình. Bây giờ con đã quyết định, mẹ có nói thêm gì cũng vô ích."
Mẹ tôi trả lời: “Còn về học phí, mẹ sẽ nói với chú của con.”
“Không cần, con sẽ cố gắng để được học bổng toàn phần, còn có thể vừa học vừa làm.”
Tôi dừng lại một lúc, “Nếu con không thể tự nuôi sống mình, con sẽ nói với mẹ.”
Mẹ tôi yếu ớt trả lời “ Ừm.”
"Mẹ…"
Tôi do dự một lúc, nhỏ giọng nói: "Những lời con nói năm đó…Con xin lỗi mẹ!"
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, thậm chí nghe thấy cả tiếng thở của tôi, một lúc sau điện thoại đã bị cúp một cách đột ngột.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ.
Tim tôi chợt nhói đau.
Sau khi cha mất, bà ấy cảm thấy tiền lương ở nơi làm việc thấp, liền làm nhiều công việc bán thời gian cùng một lúc, quanh năm không gặp ai.
Tôi chưa bao giờ nói với bà ấy về việc bị “bắt nạt.”
Đến lúc những bức ảnh quần áo rách nát của tôi bị rò rỉ, bà ấy gần như suy sụp.
Sau khi tạo điều kiện cho bà ấy kết hôn với cha của Hạ Hợp Phong, tôi đã "ép" bà ấy ra nước ngoài.
Mấy năm nay bà ấy không nhắc đến nhưng tôi biết bà ấy cũng giống như tôi, chưa bao giờ thoát ra khỏi sự việc năm đó.
Nỗi tự trách và đau khổ trong lòng bà ấy không kém hơn tôi.
Bây giờ tôi đã quyết tâm buông bỏ những quá khứ đau buồn đó. Tôi cũng mong rằng bà ấy có thể thoát ra khỏi vòng xoáy của sự tự trách và hối hận.
Sau cuộc điện thoại này, tôi đã tham khảo một số khoá luyện thi IELTS.
Sau khi xác nhận các khóa học và lệ phí, tôi đã trả số tiền gấp đôi, rồi gọi cho Khương Vũ.
Lần này tôi đã gọi được cho hắn.
“Tôi muốn sang Úc du học, cậu có muốn đi cùng tôi không?”
Tôi hỏi hắn.
"Du học?"
Hắn cười nhẹ: "Sao cậu không rủ bạn trai đi cùng?"
Giọng điệu nhẹ nhàng có chút cà lơ phất phơ, hoàn toàn không bị ám ảnh chuyện bị buộc thôi học.
Tôi mỉm cười theo hắn.
Nếu tôi không gặp đàn em của hắn, tôi có lẽ đã bị hắn lừa rồi.
"Có lẽ là do năm đó tôi báo cáo với giáo viên rằng tôi bị bạn cùng lớp bắt nạt. Cô giáo yêu cầu tôi cung cấp nhân chứng. Tôi đã tìm gặp hắn, nhưng hắn từ chối không chịu làm chứng cho tôi."
Tôi nói một cách bình tĩnh.
Chỉ là quá khứ được nhắc lại, trong lòng tôi đã không còn đau đớn và tuyệt vọng như năm đó nữa.
Đầu dây bên kia im lặng một cách kỳ lạ.
"Cậu biết đấy, tớ luôn không thể từ chối cậu, nhưng với trình độ tiếng Anh của tớ, tớ không thể ra nước ngoài để làm mất mặt người dân trong nước được."
Thật lâu sau hắn mới nói.
Đó chỉ là một sự từ chối khéo léo.
"Vậy nên tôi đã đăng ký lớp luyện IELTS cho cậu, tôi đã trả hết tiền, người ta nói rằng sẽ không hoàn trả."
Tôi cong môi cười: "Rất đắt đó, tôi đã tiêu hết tiền lì xì những năm qua rồi, cậu có muốn miễn cưỡng đi cùng tôi nghe thử không?"
17
“Cậu đây là không có trâu thì bắt chó đi cày!"
Giọng điệu của Khương Vũ "tung bay" rồi.
"Vậy được rồi, giờ tôi gửi địa chỉ cho cậu."
Không chờ cho hắn kịp trả lời, tôi đã kiên quyết cúp điện thoại.
Tôi hoàn toàn phớt lờ câu nói "Tớ không đi" của hắn.
Điện thoại reo nhiều lần liên tiếp.
Đó là tin nhắn từ Khương Vũ:
“Ngôi sao nhỏ, tớ biết suy nghĩ của cậu, nhưng trong công ty của ông đây không ai dám hỏi về học vấn của tớ, cho nên cũng không cần thiết.”
“Huống hồ với thành tích của tớ, việc đi du học là quá xa vời.”
“Hơn nữa một người không thể đi du học nếu chưa học xong cấp ba đúng không?”
“Cậu không biết, lão già nhà tớ tim mạch không tốt lắm, không chịu được đả kích chuyện tớ đi đu học.”
“Bỏ qua chuyện đi du học ha, tớ chuyển lại phí đăng ký luyện thi IELTS cho cậu.”
Ngay sau đó, tài khoản của tôi liền nhận được 50.000 tệ.
Nếu như hắn đã không ăn cứng, vậy thì chỉ có thể lạt mềm buộc chặt thôi.
Tôi chuyển trả lại tiền cho hắn:
“Khương Vũ, không phải cậu nói hối hận vì không thể quen biết tôi sớm hơn, không thể bảo vệ tôi khi tôi cần nhất sao?”
“An ninh ở nước ngoài cũng không tốt bằng Trung Quốc, tôi lại là một cô gái nhỏ bé đến sống ở một nơi xa lạ. Cậu quyết định không đi?”
Hắn trả lời từng chữ một:
“Cậu”
“thắng”
“rồi!!!”
Cách một cái màn hình nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bất lực và thỏa hiệp của hắn.
Tôi mỉm cười tắt màn hình điện thoại, cầm điện thoại quay người lại.
Vừa quay đầu, Hạ Hợp Phong lặng lẽ đứng cách tôi không xa.
Trên gương mặt không vui không buồn.
“Anh đều nghe thấy hết rồi?” Tôi cố ý hỏi.
Anh gật đầu, khóe môi mím chặt: "Có lẽ anh đã sớm hiểu rõ, kể từ khi anh bắt đầu đứng ngoài cuộc quan sát, anh đã bị loại mất rồi..."
Tôi nhướng mày: “Nhưng anh vẫn luôn đứng ngoài cuộc không phải sao?”
Môi anh mấp máy nhưng không nói ra câu gì.
"Hạ Hợp Phong, chúng ta chia tay đi."
Tôi bỏ điện thoại vào túi và chậm rãi nói từng câu.
"Nếu như đây là những gì mà em muốn"
Anh ấy cúi mắt, lần nữa gật đầu: "vậy thì hãy làm theo ý em."
"Cảm ơn."
Tôi cười và hờ hững khoác vai anh ấy.
Tôi biết ơn sự chăm sóc của anh ấy trong vài năm qua.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên rằng giáo viên chủ nhiệm đã không tin những gì tôi nói và thái độ “không liên quan gì đến tôi” của anh ấy khi tôi nhờ anh ấy đứng ra làm chứng cho tôi.
Anh ấy đã đưa tay ra giúp đỡ tôi, nhưng lại chọn đứng ngoài cuộc khi tôi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.
Hoàn toàn đẩy tôi đến bờ vực của sự tuyệt vọng không thể quay đầu.
Lúc đó chúng tôi chỉ là những người xa lạ, lúc đầu anh ấy giúp đỡ tôi là vì tình cảm nhưng anh ấy cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ tôi mãi.
Tôi biết và hiểu lập trường của anh ấy lúc đó. Chỉ là không thể tha thứ.
Anh ấy vẫn ổn, nhưng trái tim tôi đã lạnh giá vì anh ấy.
Trái tim ba năm chưa từng được sưởi ấm của tôi lại một lần nữa được sưởi ấm bởi Khương Vũ.
Vì vậy lần này, tôi muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Chỉ là cuộc sống mới của tôi sẽ không có Hứa Kinh Niên, cũng không có anh ấy…
Ba tháng sau, tôi và Khương Vũ thi IELTS cùng lúc, nhưng hắn không đậu.
Tôi ở bên cạnh hắn cùng hắn tiếp tục cố gắng.
Hắn “biết thẹn mà cố gắng,” hứa sẽ đậu ở lần thi thứ hai. Rất may lần này hắn đã đậu.
Chúng tôi nộp đơn xin nhập học cùng nhau.
Ngày lên đường sang Úc, ở sân bay khi xếp hàng làm thủ tục ký gửi hành lý, hắn ấp úng hỏi tôi bây giờ hắn là gì của tôi.
Tôi cười lại với hắn: "bạn thân."
"Bạn thân cái con khỉ, tớ cùng cậu vượt sông vượt biển, cùng cậu trải qua cô đơn!"
Hắn kéo vali quay đầu đi.
Tôi cũng không ngăn cản hắn.
"Ngôi sao nhỏ, cậu ngăn tới lại một xíu đi, diễn kịch một chút cũng được mà..."
Mười mấy giây sau dưới con mắt dò xét của mọi người hắn trở lại với chiếc vali xộc xệch
Tôi không thèm nhúc nhích "Còn chưa đi à?"
Hắn tức giận rồi.
"Mẹ kiếp, cậu ỷ lại việc tớ thích cậu, không bỏ cậu đi được đúng không!"
Hắn gục đầu xuống, mặt ủ mày chau.
Tôi ngẩng đầu, đưa tay sờ đầu của hắn, "Khương Vũ, có người nói cậu là con chó của tôi, tôi cảm thấy nói như vậy cũng hợp lý quá đi chứ."
Hắn lập tức nhíu mày: "Ai nói, ông đây chặt đầu chó của hắn!"
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hôm nay không kịp nữa rồi, chúng ta lên máy bay trước đi."
Vẻ mặt tôi không thay đổi, đem hộ chiếu cùng chứng minh thư đưa cho nhân viên:
"Nhịn một chút, ngoan."
Lúc làm thủ tục ký gửi hành lý, hắn bực mình đứng một chỗ không thèm di chuyển.
Tôi giả vờ dùng sức nhấc chiếc vali lên băng chuyền.
Vừa mới giơ tay ra thì hắn đã chộp lấy và nhấc từng chiếc vali lên băng chuyền.
Tôi mỉm cười nhìn hắn loay hoay mà trong lòng cảm thấy bình yên.
Tôi không thích hắn như cách mà hắn thích tôi, nhưng tôi sẽ dùng phần còn lại của cuộc đời mình để đáp lại tình cảm của hắn, cũng có tự tin ở bên hắn trở thành người tốt.
- Nhà văn Hesse đã nói trong cuốn "Demian" rằng: “Cuộc đời mỗi người là một hành trình tìm về với chính mình, là sự trải nghiệm một con đường, là tiếng gọi lặng thầm của lối mòn. Người thức tỉnh chỉ có một nhiệm vụ: tìm thấy chính mình, gắn bó với chính mình và tiến bước trên con đường của chính mình."
Tôi đã từng lạc lối và do dự.
May mắn thay tôi đã tìm lại được chính mình vào năm 13 tuổi và sẽ tiếp tục đi trên con đường này.
Từ đây trời cao biển rộng tôi tha hồ tự do rong ruổi.
(Hoàn toàn văn)