Chương 13

13

Vì dầm mưa nên tôi bị cảm nghiêm trọng. Cộng thêm tâm trạng đang chán nản, tôi xin nghỉ học vài ngày.

Hạ Hợp Phong không hỏi thêm câu gì, tối nào cũng về nhà dạy bổ túc cho tôi.

Khi trở lại trường học, tôi nghe một tin đồn đang lan truyền.

Khương Vũ đã đá.nh nhau với Hứa Kinh Niên bên ngoài trường học và tuột tay đẩy hắn xuống sông.

Khuôn mặt của Hứa Kinh Niên bị biến dạng bởi một vết rạch sâu đến tận xương do một thanh thép nhô ra dưới hố cầu.

Còn có người nói rằng Khương Vũ đã cố tình dùng một thanh thép gỉ để cào mặt Hứa Kinh Niên…

Thông tin thật giả lẫn lộn, không có cách nào phân biệt được.

Trong trường không thiếu những người nhiều chuyện, tôi cũng không thèm suy đoán chuyện này có liên quan gì đến mình hay không.

Ngày nào mẹ của Hứa Kinh Niên cũng đến trường để làm loạn, yêu cầu nhà trường giải thích và bồi thường hai triệu tệ.

Trong thời gian đó, trường học như bị mây đen bao phủ.

Một số lượng lớn máy quay giám sát bắt đầu được bố trí, không bỏ sót bất kì chỗ khuất nào, 360 độ không góc chết. Nhà trường nói rằng cần phải bảo vệ sự an toàn của giáo viên và học sinh toàn trường.

Học sinh trong trường có khen có chê.

Hứa Kinh Niên nói rõ là tự mình nhảy xuống sông.

Tôi không biết sau khi mình rời đi chuyện gì đã xảy ra, muốn hỏi Khương Vũ nhưng hắn đã biến mất cùng Hứa Kinh Niên.

Điện thoại di động của họ luôn tắt máy, không ai liên lạc được.

Mỗi ngày, tôi đều đến phòng tập võ sau giờ học nhưng Khương Vũ không bao giờ đến đó nữa.

Sau đó tôi nghe được tin Hứa Kinh Niên bỏ học, còn Khương Vũ bị nhà trường ra lệnh thôi học.

Nghe những tin này, tôi trầm mặc một lúc lâu.



Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có một mục tiêu: hủy hoại Hứa Kinh Niên.

Tôi đã lợi dụng Khương Vũ nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hoại cuộc đời hắn.

Mặc dù hắn là trùm trường nhưng không ai trong số những người hắn bắt nạt là hoàn toàn vô tội.

Hắn lẳng lặng gánh hết mọi hậu quả nên từ tận đáy lòng, tôi có chút áy náy không nói nên lời.

Vào ngày Khương Vũ đến trường để làm thủ tục thôi học, tôi đã chặn hắn bên ngoài Phòng Giáo vụ.

"Khương Vũ, cậu có thể nói cho tôi biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Tôi chăm chú nhìn hắn.

Hắn lướt qua tôi, đi thẳng đến cổng trường, suốt quãng đường đi không thèm nhìn tôi như thể tôi không tồn tại.

"Sự thật rốt cuộc là gì? Tại sao mọi người đều nói rằng chính cậu đã làm chuyện đó? Cậu đã giải thích với nhà trường như thế nào? Tại sao cậu lại bị đuổi học?"

Tôi bám theo hắn hỏi từng câu một.

Hắn im lặng suốt quãng đường. Khi mở khóa chiếc xe đạp công cộng rồi leo lên trên, hắn bị tôi chặn lại và cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

"Chậc, cậu nhiệt tình quá vậy? Không nói vài câu thì cậu không để tôi đi, đúng không?"

Hắn nhướn mày nhìn tôi.

Tôi cắn chặt môi, không nói nên lời.

"Cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Tớ nói là được chứ gì?”

Hắn xoa nhẹ cằm như đang suy nghĩ nên sắp xếp từ ngữ ra sao: "Hứa Kinh Niên bị thương rất nặng, dù trải qua mấy lần phẫu thuật thẩm mỹ thì khuôn mặt xinh đẹp kia cũng không thể hồi phục lại như ban đầu."

"Nghe nói là bị dị ứng với mũi tiêm phòng uốn ván, gây ra các vấn đề về hô hấp và hệ thần kinh."

"Người là do tớ đẩy xuống sông. Bị đuổi học thì đuổi học thôi, có gì to tát đâu?"



Hắn cà lơ phất phơ, thái độ hoàn toàn thờ ơ.

Tôi cau mày:

"Khương Vũ, cậu nói bậy bạ gì vậy? Lúc đó cậu đứng xa như vậy, rõ ràng là tôi…"

Tôi chưa kịp nói xong, hắn đột nhiên cúi người bịt miệng tôi lại, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, đảo quanh một vòng, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm:

"Giản Nam Tinh, cậu mất trí rồi sao? Lời gì cũng dám nói ra!"

Hắn nheo mắt nhìn tôi chằm chằm.

Biểu hiện của hắn khiến tôi càng chắc chắn rằng có điều gì đó mờ ám ở đây.

Tôi tức giận kéo tay hắn ra:

"Tôi không hồ đồ, nhưng tôi không biết não cậu có bị ngập nước hay không. Cậu ta tự mình nhảy xuống sông, bị thương là đáng đời."

"Dù chuyện này cần người đứng ra chịu trách nhiệm thì người đó nên là tôi chứ không phải cậu."

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Khương Vũ, tôi không cần cậu đứng ra nhận lỗi thay tôi!"

"Cái gì mà nhận lỗi thay cậu? Cậu có thể đưa ra chứng cứ chứng minh là tôi không hại người không?"

"Hơn nữa, không phải con trai đá.nh nhau là chuyện rất bình thường sao? Con gái như cậu xen vào làm gì?"

"Cậu cũng biết tớ không thích cậu ta, thấy cậu ta đau khổ như vậy tớ cũng rất vui."

"Không giấu gì cậu, tớ cũng không muốn học những thứ vớ vẩn này từ lâu rồi. Bây giờ tâm nguyện đã thành, tớ khua chiêng gõ trống ăn mừng còn không kịp nữa là.”

Hắn nhoẻn miệng cười: “Ngôi sao nhỏ, cậu tha cho tôi, bỏ qua cho tôi đi!"

Hắn giả vờ vui vẻ, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại vô cùng nhạt nhẽo.

"Tôi có thể bỏ qua cho cậu, nhưng tự nguyện thôi học và bị buộc thôi học vì đánh nhau là hai chuyện khác nhau. Trong hồ sơ mà viết như vậy thì cả đời này của cậu coi như hỏng rồi."

Tôi nắm lấy cánh tay hắn, xoay người đi về phía trường học: "Tôi cùng cậu đi vào trường giải thích."