Chương 16: Thiếu niên trổ tài
Nhân vật thứ 5 trong Chuyến tàu địa ngục:
Ma nữ hút máu
Cô thuộc tộc Brujah, là tộc có tinh thần khoa học nhất trong rất nhiều chủng tộc ma cà rồng, chỉ có điều, sức mạnh không đủ tàn bạo, theo truyền thuyết địa ngục cổ xưa, tộc này lẽ ra đã bị diệt vong toàn bộ.
Nguồn gốc truyền thuyết về ma cà rồng đã không có cách nào để chứng thực nữa, nhưng ma cà rồng đã trở thành nhân vật yêu thích nhất của tiểu thuyết kinh dị. Khuyết điểm và đặc trưng của ma cà rồng, dưới sự cải biên không ngừng của các tác giả đã liên tục tiến hóa và khiến tộc này vừa đặc sắc lại vừa thú vị.
Nhưng, bất luận đặc tính của ma cà rồng trải qua mấy trăm năm đã thay đổi đến thế nào, có một điều có thể khẳng định, ma cà rồng vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi sự nguyền rủa của ánh sáng, ngoài ra ma cà rồng còn rất sợ cây thánh giá và tỏi.
Bổ sung thêm là, lai lịch chính thức của Ma nữ hút máu cũng trở thành một câu hỏi lớn trong câu chuyện này.
Địa điểm: Toa tàu số 13.
Thời gian: chỉ cách giờ Tý 15 phút cuối cùng.
Trong toa tàu số 13, cây rìu trên tay Đầu Trâu nhằm thẳng vào H giáng xuống.
H nín thở nhìn chằm chằm vào cây rìu sáng loáng, vẽ lên trong không khí vài đường nét đẹp đẽ, đang nhắm thẳng đầu mình mà chém xuống.
“Lâm, Binh, Giai, Đấu, Trận, Tại, Tiền.” Sắc mặt H trở nên bình tĩnh lạ thường, khẽ đọc: “Phá cho ta nào!”
Chỉ thấy H vừa dứt lời, toa tàu vốn đang tĩnh lặng đột nhiên thổi tới một cơn gió lạnh thấu xương, Đầu Trâu thân hình tráng kiện là thế mà khi bị cơn gió này thổi tới cũng đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau hai bước.
H không rời mắt, liền cho ngón giữa bàn tay phải vào miệng cắn mạnh một cái, vài giọt máu tươi đọng trên đầu ngón tay.
Anh đứng phắt dậy, nhân lúc Đầu Trâu đang loạng choạng trong cơn gió mạnh, dùng ngón tay đang chảy máu, nhanh chóng viết vài lời bùa chú bằng máu tươi lên ngực của Đầu Trâu.
Từ lúc cơn gió lạnh thổi tới, rồi cắn ngón tay, cho tới lúc viết bùa chú, H hoàn thành chỉ mất vẻn vẹn có vài giây, anh đã lật ngược tình thế, trực tiếp chặn đứng gã Đầu Trâu đang lên cơn điên loạn.
Đầu Trâu sau khi bị viết bùa chú bằng máu lên ngực, liền rống lên một tiếng, cơ thể bắt đầu phình to thu nhỏ một cách mãnh liệt, như một trái bóng da vừa bị thổi căng, lại bị xịt hết hơi, trông rất đáng sợ.
H nhìn Đầu Trâu đang không ngừng lăn lộn dưới tác dụng của lời bùa chú, sắc mặt trầm ngâm.
“Đầu Trâu, chịu khó đi, tôi đã chế ngự con virus bạo loạn chết tiệt cho ông.”
Đầu Trâu cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, cơ thể không biến đổi nữa, uể oải vật xuống giữa toa tàu.
Liền sau đó, H lấy từ trong người ra một tấm gương, một mặt gương vẽ đầy những hoa văn kỳ quặc, nói: “Phiền ông chịu khó trốn trong gương bát quái một lát, đợi qua cửa Hoàng Tuyền tôi sẽ giải độc cho ông!”
Đầu Trâu trúng bùa chú của H nên đã sức cùng lực kiệt, chỉ khe khẽ gật đầu, miễn cưỡng thốt ra vài lời.
“Cảm ơn... cảm ơn Trương thiên sư...”
“Đừng khách sáo thế, tới đi!” H giơ cao gương bát quái, chỉ thấy như có ánh chớp lóe qua chiếu sáng cả toa tàu.
Sau khi ánh chớp đi qua, Đầu Trâu đã biến mất không còn tung tích, chỉ sót lại chiếc rìu cong queo.
H khẽ ngẩng đầu, gương mặt trẻ măng dưới ánh đèn lờ mờ hiện lên vẻ thương tâm, từng trải, hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của anh.
“Trừ yêu diệt ma, vốn là trách nhiệm của ta…” H dường như nghĩ tới một chuyện cũ đã qua khiến anh ồn bã.
“Sao lại…”
Đúng lúc H đang thở dài, từ phía sau lưng anh vọng tới vài tiếng leng keng, loảng xoảng, H chưa kịp ý thức được chuyện gì thì cổ anh chợt thắt lại, một dây xích sắt to thô kệch đã quấn lấy cổ anh.
“Đáng ghét! Quên mất là có Đầu Trâu, ắt sẽ có...” H nắm chặt sợi dây xích trên cổ mình, thở dốc.
“Mặt Ngựa!”
Toa tàu số 10.
Lại nói về Người sói T, vừa đẩy cửa ra anh đã cảm thấy ngực nhói lên một cảm giác đau thấu tim, ngực anh đã bị cào hai vệt máu rõ mồn một.
Nhưng, T chẳng có gì ngoài ý chí chiến đấu ngoan cường, vết thương nhỏ xíu này không những không dập tắt được ý chí chiến đấu của anh mà ngược lại còn làm anh tức giận thêm.
“Hú... ú...!” T hú lên một tiếng, bốn chân tiếp đất, trong nháy mắt đã xông vào giữa toa tàu, anh vung tay đạp chân trông như một quả cầu lửa lăn tròn, đuổi theo sinh vật đã đánh lén mình.
Trong bóng đêm, con thú ấy quay ngoắt đầu lại, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, nó kinh hoàng phát hiện ra rằng, nó đã chọc nhầm đối tượng, nó đã dây vào một con quái vật chiến đấu còn hung tợn hơn gấp mười lần sói hoang thực thụ - Người sói T.
Chỉ thấy trong toa tàu số 10 đen kịt, hai bóng đen một trước một sau phi nhanh như cắt, bất kỳ nơi nào có thể đặt chân, đều trở thành lộ trình đuổi bắt của chúng.
Chúng nhảy từ ghế lên cửa kính toa tàu, sau khi lưu lại vài vết móng vuốt trên kính, chúng lại nhào lên trần toa.
Chính trong lúc này, T cuối cùng cũng bắt được con mồi của mình, chi trước của anh nắm chặt vào chân trái con vật, cào rách một vết tứa máu rõ mồn một.
Sau đó, hai bóng đen quấn lấy nhau trên trần. Rầm một tiếng! Hai bóng đen cùng lúc rơi xuống sàn tàu.
Chiến trường chuyển từ trần toa xuống mặt sàn, và vẫn giữ nguyên sự khốc liệt. Hai con mãnh thú không ngừng cắn xé lẫn nhau, bất cứ giây phút nào cũng có thể trở thành đại họa tan xương nát thịt.
Trong bóng đêm, nghe tiếng rên thê thảm khe khẽ của người sói, và tiếng kêu thất thanh cao vυ"t của con vật không rõ tên, cuối cùng, kẻ đánh lén rú lên một tiếng thê thảm, nó cảm thấy phía lưng nhói đau, đau đến tận xương, lưng nó đã bị hàm răng cứng hơn sắt của người sói ngoạm trúng.
Lưng của sinh vật vô danh vốn rất cứng và dẻo dai, nhưng dưới hàm răng đang cắm vào mỗi lúc một sâu của Người sói T, tấm lưng đó đã trở thành bánh quy khô, rắc rắc rắc rắc... vỡ thành mười mấy đoạn.
“Hà... úúú...!” T cắn trúng lưng đối thủ, đắc ý ngẩng đầu lên hú một tiếng kêu chiến thắng.
Nhưng, chính trong giây phút ngẩng đầu lên ấy, anh chợt sững người.
Chính lúc này đây, T mới thực sự ý thức được anh đang ở tình huống nguy hiểm tới mức nào.
Hóa ra xung quanh T, trong toa tàu số 10 ảm đạm tối thui này, không biết từ lúc nào, đồng loạt nhấp nháy hàng trăm đôi mắt xanh lè, những đôi mắt ấy đều lộ ra sát khí khát máu, đang gầm gừ nhìn thẳng vào anh.
Những đôi mắt này, đêu là những đôi mắt dã thú, và đều phát ra một thông tin giống nhau, đó là “bọn ta cần máu!”
Quả nhiên, tất cả những linh hồn ác thú đều đã bị nhiễm “virus nổi loạn” của Xác ướp 29.
T chợt khựng lại, không dám động đậy nữa, anh cảm thấy sau lưng lành lạnh, bởi vì lưng anh đã đầm đìa mồ hôi.
Kể cả là một con sư tử hung tợn hơn đi nữa thì dưới sự bao vây công kích của hàng trăm con thú đang điên dại cũng chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, chỉ có con đường chết...
Cho dù anh có là người sói, thì đối diện với nhiều quái vật nổi điên như thế, e rằng cũng chỉ là...
Hai bên trừng mắt nhìn nhau được chừng một phút, đột nhiên, T cảm thấy có điều gì đó bất bình thường, sao bọn mãnh thú vẫn chưa động thủ?
Lẽ nào chúng đang chờ đợi điều gì?
Động vật từ bỏ con mồi trước mắt không tấn công, chỉ có duy nhất một khả năng... chúng đang chờ đợi kẻ đứng đầu.
T bắt đầu cảm thấy hơi thở của mình ngày một nặng hơn, kẻ đứng đầu bọn dã thú chính là Miêu nữ, một con quái vật có chín mạng xinh đẹp mê hồn, biết pháp thuật và thao túng bóng đêm trong truyền thuyết.
“Miêu nữ, cuối cùng cô đã chịu lộ diện chưa?” Người sói T không sợ mà lại cười, dòng máu hiếu chiến trong cơ thể anh đang từ từ sôi lên.