Lần thứ 2 tôi tới bệnh viện kiểm tra.
Tất nhiên là chẳng có gì khả quan. Chỉ thấy tình hình ngày càng tồi tệ.
Bản thân tôi cũng đã sớm đoán trước được tình hình này. Cũng không còn cảm thấy quá ngạc nhiên, thậm chí còn có chút bình thản.
Cũng nên chấp nhận điều này rồi.
Trong lúc bố đang bận bịu bàn bạc với đồng nghiệp, tôi cũng được thể rảnh rỗi loanh quanh trong khuôn viên bệnh viện.
Trong bệnh viện có 1 hàng cây lá vàng. Tôi không hiểu. Nhưng giữa mùa hạ cái cây đó vẫn cho ra lá vàng, tuyệt nhiên cũng chỉ có vài chiếc lá xanh.
Tôi lững thững dạo quanh, chân giẫm lên đám lá khô lao xao. Nắng mệt mỏi chiếu xuống, dịu dàng in trên đám lá dưới chân. Xuyên qua tán cây. Đậu lên vai nam sinh trước mặt.
Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ rằng, có lẽ mọi ánh sáng cuối chiều này đều đãv tập trung lên người cậu trai ấy mất rồi…
Phải mô tả về cậu trai ấy như thế nào nhỉ?
Uhm… thì cậu ấy thật đẹp.
Tôi đã phải khẳng định như vậy, ngay khi nhìn thấy cậu ấy. Lần đầu tiên.
Cậu ấy không đẹp theo kiểu gai góc hào nhoáng giống Phong. Cậu ấy đẹp theo kiểu khác cơ… Cái kiểu nhẹ nhàng mà không phải ai cũng nhận ra ấy…
Tóc cậu ấy mềm, có màu hạt dẻ. Mắt cậu ấy trong, giống mặt hồ mùa thu lặng nước. Da cậu ấy trắng, có chút xanh xao. Cánh tay gầy, nổi lên vài đường gân xanh. Cậu ấy mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh rộng thùng thình, chăm chú nhìn vào chiếc máy ảnh cũ trên tay, khóe môi hơi nhếch 1 nụ cười mơ hồ.
Tôi đoán nghĩ, chắc bản thân cậu ấy cũng không biết bản thân cậu ấy đang cười đâu… Chỉ là nụ cười bật ra từ đáy tim như vậy, mơ hồ hạnh phúc như vậy…
Chính là vào khoảnh khắc này.
Tôi đã muốn đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay gầy gầy cậu ấy.
Nhưng rốt cuộc tôi cũng chỉ dám chọn 1 cái ghế đá gần cậu ấy và ngồi xuống, lấy cuốn sách trong chiếc túi vải mang theo ra, đặt ngay ngắn trên đùi, bắt đầu lật giở từng trang của cuốn sách.
Một lát sau, cậu ấy cũng lại gần, ngồi xuống bên đầu kia của chiếc ghế, buông 1 câu vu vơ:
- Quyển sách của cậu đẹp quá. Như 1 mảnh của mùa hạ ấy nhỉ?
Chà… giọng cậu ấy thật ấm.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy, thấy cậu ấy vẫn đang cầm trên tay chiếc Canon cũ kĩ, dường như đang chăm chú chụp chiếc lá nhỏ rơi dưới bãi cỏ xanh. Tôi không dưng bật cười. Phải rồi, cuốn sách trên tay tôi có màu xanh lá. Màu của mùa hạ…Khớp tới mức bất kể màu sắc nào khác rơi vào cũng có thể biến thành lạc quẻ.
Rồi cậu ấy lấy trong túi ra một cuộn dây nhỏ, cẩn thận gỡ rồi. Tôi không hiểu cậu ấy muốn làm gì. Nhưng những ngón tay cậu ấy vừa mảnh vừa trắng, còn đẹp hơn cả tay con gái. Những ngón tay tôi vô tình để ý… Rồi sau đó nhớ hoài.
Không dưng tôi lại muốn kể nhiều điều. Phải. rChính là kể cho người lạ vừa mới quen biết này nghe.
Về hạ chí. Về tôi. Về bố. Về tiệm bánh của mẹ. Và cả về đôi mắt của tôi nữa. Sau khi nhìn thấy cậu ấy, tôi lại muốn làm nhiều điều như vậy… Cũng chẳng hiểu sao nữa. Chỉ là ngay lúc này đây, tôi lại cảm thấy trong lòng bình yên lạ lùng.
Nhưng tôi cũng chẳng biết phải bắt chuyện với cậu ấy như thế nào nữa… Tôi nên bắt đầu câu chuyện ở đâu nhỉ?
Một mảnh của mùa hạ ư? Hay là từ cuốn sách này? Hay là hỏi tên cậu ấy trước?
Phải rồi… tôi nên hỏi tên cậu ấy trước phải không?
Hẳn rồi… Người ta vẫn thường bắt đầu những câu chuyện…
Bằng tên của một ai đó mà!
...
Trời sau cơn bão xanh nhẹ mong manh.
Trong phòng bệnh chỉ toàn là màu trắng. Tôi dụi mắt, không biết thời gian đã chảy đi đâu mất rồi. Thỉnh thoảng vẫn mơ hồ như vậy. Chẳng biết hôm nay là thứ Hai hay Chủ nhật, cũng chẳng rõ mình đang đi giữa Hạ hay đầu Đông…
Và chính vì những ý niệm mơ hồ như vậy, nên lúc này đối với tôi mà nói, bệnh viện cũng chẳng có gì đáng sợ lắm. Bởi vì với 1 người mù… Đêm hay ngày, thứ 2 hay chủ nhật, là đầu hạ hay cuối thu… Đều giống nhau vậy mà... Đều có 1 màu đen đặc quánh. Điều này cũng đã sớm không còn đáng sợ nữa. Tôi quen với nó rồi.
Và chính vì những ý niệm mơ hồ đó nên đối với tôi bệnh viện cũng chẳng có gì khủng khϊếp lắm. Bởi vì đối với một người mù mà nói đêm hay ngày thứ hai hay chủ nhật nhưng mùa hạ hay cuối mùa thu cũng vẫn vậy cả thôi. Chỉ là trong cái khuôn viên bệnh viện cũ kỹ này tôi rất thích hàng cây lá vàng đằng kia. Trông nó đẹp. Hiền. Và thích hợp để tới đọc sách.
Gần đây mỗi ngày tôi đều phải ghé qua bệnh viện để kiểm tra. Trong lúc đợi kết quả bố cho phép tôi tới chỗ những hàng cây lá vàng ấy với một chị y tá đi kèm. Dù tôi đã nhất quyết đảm bảo rằng mình hoàn toàn có thể ở một mình nhưng bố vẫn lắc đầu và bắt chị Y tá theo. Thành ra tôi lại mua việc cho chị ấy.
Hai người một trước một sau, rất giống bảo mẫu và em bé lên ba đang đi dạo trong công viên. Tôi ngồi xuống băng ghế trên lối đi nhỏ, mắt len lén nhìn sang ngang. Bạn nam hôm trước đang ngồi gần đó. Hôm nay cậu ấy không mang máy ảnh mà cầm theo mấy cuốn sách. Tôi chẳng nhìn được tựa đề cuốn sách đang cầm trên tay, chỉ biết là nó có màu sắc ôn hòa. Tôi cầm quyển sách của mình, giơ lên chắn ngang tầm mắt rồi lại lén nhìn. Kỳ thực thì hôm trước tôi chưa hỏi được tên của cậu ấy. Cậu ấy đẹp như thế nếu hỏi tên chẳng phải tôi đang minh chứng cho người ta thấy mình là con bé hám trai sao?
Trang sách thứ 118 được lật đi, cậu bạn ấy vô tình quay sang chỗ tôi nhìn chằm chặp. Dường như việc tôi nhìn trộm cậu ấy đã bị cậu ấy phát giác ra rồi… Nên mới nheo nheo đôi mắt đẹp nở một nụ cười hiền queo. Tôi nghe lẫn trong tiếng lá lao xao là tiếng tim mình gõ lô tô trong l*иg ngực. Sao lại có một nam sinh có nụ cười đẹp như thế kia?
Tôi rời mắt khỏi cậu bạn lạ, quay qua hỏi chị y tá xinh đẹp ngồi bên, gượng gạo bắt chuyện:
- Chị ơi bạn nam ngồi trên ghế đá đằng kia tên là gì vậy ạ? Hình như bạn ấy cũng trạc tuổi em…
Chị y tá nghiêng người sang phải một chút, nhìn về phía đó rồi cười ma mãnh cất tiếng:
- Dương ơi, Lam Anh muốn hỏi em tên là gì!
- Chị ơi…!
Tôi nghe gò má nóng ran lên. Trời ơi! Quanh đây có cái hố nào để tôi chui xuống được không ạ? Không cần phải đẩy. Để tôi tự nhảy.
- Tớ tên là Dương. Bọn mình từng gặp nhau rồi nhỉ?
Không nghĩ cậu ấy lại nhớ.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy nụ cười cậu ấy bừng sáng giữa những tia nắng vàng mật.
- Tớ… tớ tên là Lam Anh… Hôm ấy tớ…Cậu vẫn nhớ tớ à? - Tôi lí nhí nhìn theo bóng dáng hí hửng dần đi khuất của chị y tá, rồi lại len lén nhìn cậu ấy.
- Hôm ấy tớ đã tưởng rằng cậu đã ăn trộm một mảnh của bầu trời. - Dương trỏ tay vào cuốn sách tôi cầm trên tay, môi vẫn giữ nguyên nụ cười đặc trưng- Cậu thích đọc sách ha.
- Uhm… - Tôi gật đầu, cố lơ đi cảm giác nóng bừng lan trên gò má.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Dương lại đẩy tôi vào hoàn cảnh ngượng ngập hơn.
- Nhưng mà cậu cầm ngược sách rồi.
Lần này thì đích thị là tôi đã không thể ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy. Đúng là cầm ngược thật. Thì nãy giờ tôi có đọc chữ nào đâu. Tôi chỉ là đang nhìn trộm cậu ấy thôi.
Phần còn lại của buổi chiều ngày hôm đó, chúng tôi dành thời gian để nói về những cuốn sách. Rồi tôi kể cậu ấy nghe về thị trấn này. Về những chuyến bus có điểm cuối là đâu không biết, về ngọn đồi hoa hồng anh và về cả đặc sản địa phương. Tôi nhớ rằng mình còn hứa với Dương rằng nhất định sẽ dẫn cậu ấy đi đây đi đó vào dịp nào đó có cơ hội.
Dương có vẻ ít nói nên phần nhiều thời gian cậu ấy chỉ nghe. Thỉnh thoảng thêm thắt vào câu chuyện vài câu nói hài hước khiến tôi bật cười.
Mãi tới lúc ra về, Dương mới hỏi tôi 1 câu:
- Hôm nào cậu lại tới?
- Chắc là còn lâu lắm mới phải tới. Tớ không thích nơi này lắm, nên bố cũng hạn chế việc mang tớ tới… Nhưng nếu là đi tìm cậu thì tớ không chắc.
Chúng tôi cùng nhau đi tới cổng bệnh viện. Ánh tà dương màu hồng nhạt khẽ hạ xuống khuất sau đường chân trời. Chúng tôi cùng dừng lại. Lúc tôi chuẩn bị bước lên xe, cậu ấy lại nhỏ giọng, nói 1 câu:
- Cậu đừng đến bệnh viện. Để tớ đi tìm cậu nhé.
Tôi cười, chỉ kịp gật đầu, xe đã vội lăn bánh.
Lúc tới khúc cua quay đầu, vẫn thấy cậu trước cổng bệnh viện. Ánh tà dương nhuộm hồng bóng dáng mảnh khảnh, vừa dịu dàng.
Lại vừa bi thương.