Chương 16-2: Khẩn cầu (2)
Editor: Sakura Trang
Lê Phong đau đầu nâng trán, chưa bao giờ biết thì ra cái nữ nhân già này lại cứng đầu như vậy. "Bần đạo tuyệt đối sẽ không đi nói những lời nói trái lương tâm hại người như vậy, mời tiểu thư trở về đi." Tiếp theo lại bày ra một bộ mặt lạnh không chào đón người. Lê Phong chỉ cảm thấy vô cùng bực mình, nữ nhân này tại sao lại bảo thủ như vậy chứ!
Thở dài, nàng nghiêm túc hỏi lại: "Đạo trưởng, vãn bối có thể hỏi một câu không, tại sao vãn bối nhờ đạo trưởng đi vào trong thôn nói một lời nói dối với ý tốt lại trở thành hại người vậy?" "Ý tốt?" Nữ nhân kia với bộ dáng tinh thần trượng nghĩa cực cao, lúc này hai mắt dường như muốn phun lửa đến nơi, gần như muốn hét lên, "Vốn là một người xui xẻo, ngươi muốn bần đạo nói dối hắn không xui xẻo, để cho mọi người không đề phòng hắn, ngươi muốn để cho hắn mang xui xẻo đến cho mỗi nhà hay sao?" Lê Phong lại đặc biệt bĩnh tĩnh, bất sở vi động*, lại mở hồ khiến cho người khác có một cảm giác đè nén, so sánh với tiểu nha đầu không thành thục vừa nãy cứ như hai người khác nhau vậy, điều này khiến cho đạo sĩ kia thật lắp bắp kinh hãi, cùng với sự thâm trầm dị thường của nữ tử trong lòng cũng cảm thấy có chút bồn chồn, nha đầu kia bị làm sao vậy? Khí thế không tự giác yếu đi một chút, điều này chính là mục đích mà Lê Phong muốn đạt tới.
*bất sở vi động: ngồi yên tĩnh, không hề nói hay hành động gì
Nàng nhìn thấy nữ nhân đã thật sự đủ bĩnh tĩnh để có thể nghe mình nói tiếp, lúc này Lê phong mới nói: "Đạo trưởng, xin đừng vội, hãy nghe vãn bối nói hết. Theo như lời đạo trưởng nói, phu lang của vãn bối là do khi sinh ra đã hại chết tỷ tỷ nên mới có cái danh "xui xẻo" đúng không?" "Còn không phải như vậy sao?" Vẻ mặt của đạo sĩ đầy sự chán ghét: "Bản thân là một người nam tử, mà lại kết thúc tính mạng của một người nữ tử, tội không thể tha, tội không thể tha!"
Lê Phong chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, cho đến khi hơi thở của nàng bình tĩnh trở lại, mới nói tiếp: "Có chứng cớ có thể chứng minh là phu lang của vãn bối hại chết tỷ tỷ của hắn không?" "Hừ! Khi bọn họ sinh ra, không phải hắn ở trong thai gϊếŧ chết tỷ tỷ sao, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?" "Lúc đó hắn còn đang ở trong bào thai của phụ thân, không hề có chút ý thức, sao có thể xem như có tội?" "Ý trời muốn hắn có tội!" Lê phong thật sự là đen mặt, ý trời... Lý do gượng ép như vậy mà có người có thể tin phục, thế giới này thật sự là bệnh trạng.
Mặc dù nghĩ như vậy, vẻ mặt cũng không đổi, chỉ nói: "Nếu là phụ thân khi mang thai không cẩn thận... Cũng không phải là không có khả năng như vậy đúng đúng không?" Gặp đạo sĩ kia nghẹn lời, Lê Phong thừa thắng xông lên: "Hơn nữa, việc "xui xẻo", ừm, có thể lấy việc gì mà nói ra như vậy? Đạo trưởng thấy phu lang của ta ở trong nhà 20 năm, đã mang tai họa gì cho gia đình chưa? Đã ảnh hưởng gì đến thôn làng? Phu lang của ta chưa bao giờ hại người, lại bị đối xử bất công như vậy."
Đạo trưởng nhíu mày, đúng như vậy, mặc dù có danh hiệu là "người xui xẻo", người người sợ hãi tránh không kịp, nhưng thực sự đúng là hắn chưa mang bất cứ tai họa nào cho người bên ngoài, ngược lại nghe nói hắn là người lao động duy nhất chính trong nhà, người nhà còn thường xuyên nhờ vào sức làm việc của hắn để kiếm thêm một chút tiền tài, bỗng nhiên nghẹn lời, thuận tiện nói: "Nếu đã như vậy, tại sao cô nương không đi giải thích với mọi người ở trong thôn, ngược lại muốn tìm ta đi làm cái gì mà chứng cứ giả?"
Lê Phong nhíu mày, nghĩ thầm đạo sĩ kia tu tâm tu được cả đầu óc đều đã hỏng luôn rồi, vấn đề đơn giản như vậy "Tất nhiên là không dễ dàng để đi giải thích với từng người trong thôn. Đạo trưởng có từng nghe câu "Việc tốt không ra tới cửa, tiếng xấu đồn xa", chuyện không thú vị lại ai cũng biết này thì ai sẽ đồng ý đi tuyên truyền? Hơn nữa giải thích như vậy tương đối dài, cực kì khó truyền.
Quan trọng hơn là, ta là thê chủ của hắn, điều gì ta nói, cho dù có lí, cũng bởi vì nghĩ ta bao che mà không có người chịu tin tưởng, mà con có thể trở thành lời nói dối "Việc xui xẻo lâu ngày bắt đầu lan ra", nếu muốn truyền lời tốt đẹp thì cũng phải là người có thân phận đức cao vọng trọng như đạo trưởng mới được!" "Hừ! Cho dù như thế nào đây cũng là chuyện đi nói dối, ta làm sao có thể đi làm được?"
Thấy được đạo sĩ kia mặc dù không còn kiên trì như trước nhưng vẫn e ngại cái luân lý đạo đức đáng chết kia mà không chịu giúp đỡ, Lê Phong không còn cách nào khác đành "ân cần hướng dẫn": "Đạo trưởng, giúp cho người khác nhìn ra sự thật, quá trình thật sự quan trọng như vậy hay sao? Hay là dù đạo trưởng thiện tâm, nhưng vẫn muốn nhìn một nam nhân vô tội treo một cái tội danh "xui xẻo’ mà bản thân vốn không có, cả đời bị người khác xa lánh? Đạo trưởng ..." Đôi mắt nữ tử ẩn chứa sự đau xót, phối hợp với lời vở kịch kinh điển khoa trương và giả tạo chiếu lúc tám giờ, Lê Phong cảm thấy hơi lạnh người... Nhưng rõ ràng, đạo sĩ trước mắt này thực sự bị thuyết phục với lời kịch kiểu này.....
Cuối cùng, không cần nói quá lâu, đạo sĩ đồng ý giúp đỡ. Lê Phong thở dài, toàn thân thả lỏng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, đi vào trong nhà.
Từ xa Lê Phong nhìn thấy khói bếp trong ống khói nhà mình còn chưa tan hết. Ở cửa, một người đang lẳng lặng đứng chờ nàng, khi nhìn thấy nàng, nụ cười ôn nhu liền lập tức tràn đầy trên mặt.
"Phong Nhi, ăn cơm thôi!"