Chương 13-1: Việc đã thành công (1)
Editor: Sakura Trang
“Hì hì!” Nữ tử ngồi trên giường, khuôn mặt tươi cười, thấy nam nhân tới gần giường, đột nhiên bướng bỉnh ôm thắt lưng nam tử kéo xuống một cái, tay nhỏ bé liền “Ba ba” đánh nhẹ vào hai bên mông như cánh hoa, trái phải mỗi bên cho mấy phát, sau đó để tay lên lưng nam nhân, quay đầu vừa lòng thưởng thức khuôn mặt “Bá” một phát đỏ bừng của nam nhân.
Nam nhân ngượng ngùng ôm ngang người nàng, thả lại lên giường, “Đừng nghịch….” Giọng nói nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu. Nhưng nữ tử lại càng cười vui vẻ, không nghe lời không chịu buông ra mà lại phàn nàn “Ta muốn đánh, ngươi chẳng lẽ không cho?” Nếu nói là trách cứ, không bằng nói căn bản chính là đang làm nũng. Nói xong, tay nhỏ bé lại véo hai phiến mông, mắt nhìn thấy nam nhân mặt ngượng ngùng càng đỏ hơn, nhu thuận nói “Tất, tất nhiên là được.” Dứt lời, khuôn mặt đang đỏ bừng dưới ánh mắt ép bức của nữ nhân, động tác chậm chạp xoay người, đem mông quay về hướng nữ nhân để mặc nàng tự do chà đạp.
Cô gái vừa lòng tươi cười vì thực hiện được ý đồ, nhu nhu mạnh một chút, ừ, một tháng điều dưỡng, bầm tím trên mông đều tiêu tan gần hết rồi! Nghĩ lại cũng không quan tâm nam nhân ngăn cản nhanh chóng cởϊ qυầи áo của hắn, không nhìn người nào đó đã hồng như muốn nhỏ máu, nhanh chóng kiểm tra thấy vết thương do roi cũng khỏi gần hết, liền đẩy thân thể nam tử nằm lên giường, ôm lấy thân thể xích͙ ɭõa thân trên không một mảnh vải của hắn, mặt cọ xát lên ngực của hắn, sau đó dùng môi tạo thành một cái ấn ký lên đó.
Cô gái - - đương nhiên chính là Lê Phong - - cảm thấy lá gan của mình đã lớn lên rất nhiều…. Theo bắt đầu từ việc chỉ dám hôn trộm nam tử trong lúc nam tử trong lúc nam tử đang ngủ say, sau sâu hơn đến việc lí giải tâm tư của nam tử, hoặc nói là biết việc nam tử có tình cảm ái mộ với nàng, cứ như vậy lá gan dần lớn hơn, mãi cho đến bây giờ không kiêng nể gì động tay động chân ngọt ngào trêu đùa…. Nàng trước kia tại sao không biết mình lại là một cái mười phần sắc nữ như vậy chứ! Được rồi! Nàng thật may mắn vì Lê Thư có sự nhẫn nại vô cùng đối với nàng.
Nàng nhìn thấy nam nhân nằm dưới người mình vũng vàng dang tay vòng xung quanh người nàng, như là để che chở cái gì đó tuyệt thế trân bảo, để cho nàng đang nằm đè nặng trên người hắn cũng không lo lắng sẽ bị ngã xuống - - bởi vì đã có nam nhân dưới thân che chở nàng.
Nghĩ như vậy, Lê Phong hạnh phúc cười. Náng càng dính chặt lấy thân thể nam nhân, cảm nhận được sự ấm áp từ phía dưới truyền đến, đi tận đến đáy lòng. Cô gái ôm càng chặt, nghĩ làm nũng để nam nhân buông tất cả công việc đang làm nằm cùng nàng trong chốc lát, ít nhất phải có một giấc ngủ trưa mới được a!
Đang muốn hành động, bên ngoài lại có người không mời mà đến, giọng nam nhân kêu rất lớn dù cách mười dặm cũng đều có thể nghe thấy!
“A! Đang làm gì vậy?” Lê Phong chỉ cảm thấy, tiểu tử Tiếu Ninh này thật như là nàng nàng nợ nần gì hắn vậy! Không phá chuyện tốt của nàng thì không chịu được hay sao? Nam nhân dưới thân nghe có tiếng nói, càng thêm xấu hổ, lập tức đứng dậy muốn sửa sang lại quần áo, nhưng nhìn thấy người trong lòng cứ ôm chặt hông hắn không chịu buông tay, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng quần áo quấn cả nàng lẫn bản thân, có chút lúng túng nhìn nam nhan vừa đẩy cửa vào.
Lê Phong chôn trong ngực Lê Thư, cũng không thèm nhìn Tiếu Ninh một cái, chỉ nói “Lưu Quý có đến đây không?”
“Này này! Tuyệt tình như vậy sao! Đến đây được mấy canh giờ cũng không thèm để ý đến ta!” Tiếu Ninh oán giận, tay đang nghĩ muốn lôi nữ tử từ trong lòng nam tử ra, lại bị cô gái thuận tay hất đi. Tay vuốt vuốt tóc, trong mắt nhanh chóng che giấu đi sự mất mát, nữ tử đứng đằng sau lại giống như làm lơ không thèm để ý kéo hắn về phía mình “Đến đây, có việc gì sao?”
“Đến đây là tốt rồi.” Lê phong lúc này mới miễn cưỡng chui từ trong lòng nam tử ra, không quên cẩn thận sửa lại quần áo của nam tử, xong mới quay nhìn về phía hai người “Vốn hôm nay định đi, đúng lúc ngươi đến, tâm trạng của mẹ cha ngươi hiện tại thế nào?” Thấy nữ nhân nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Lê Phong bổ sung, “Ta muốn cầu hôn.” Giọng nói như đương nhiên. Lưu Quý nhíu mày, vẻ mặt đầu tiên ngưng trọng lúc sau lại thoải mái, “Cũng bình thường! Biết trước bọn họ chẳng quan tâm việc này, ngày thành thân tất nhiên sẽ không đến, bây giờ ca ca này của ta thanh danh đã bị hủy, bọn họ ước gì đem vũng nước bẩn này hắt ra ngoài, chắc chắn sẽ đồng ý. Ngươi không cần lo lắng quá mức.”
Nàng (LP) quả thật là không cần lo lắng, nhưng mà nàng (LQ) lại muốn. Nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh đang vừa nãy còn muốn kêu to lên giờ phút này tươi cười cũng không đạt đáy mắt, thậm chí là chua xót khiến nàng khó chịu, nàng chỉ biết than nhẹ.
Ngươi quay đầu, quay đầu của mình, nhìn ta một chút đi. Ta vẫn, luôn một lòng một dạ canh giữ bên cạnh ngươi…. Cho nên, có thể hay không, đừng chỉ theo đuổi mỗi hình bóng người kia?