Chương 9: Lại Sang Nga Để Buôn Áo

Đi tới cửa phòng bệnh, Chu Minh An nhìn thấy Tề Trường Hà từ xa ngồi trên ghế ở hành lang, không biết cậu ta đang suy nghĩ gì.

Nhìn thấy Chu Minh An xuất hiện, Tề Trường Hà liền dừng lại trước mặt anh ấy.

"Chu, sao anh lại tới đây?"

"Chị gái cậu hiện tại cần phải nghỉ ngơi thật tốt, anh mang thuốc bổ cho cô ấy." Chu Minh An giơ thuốc bổ trong tay lắc lắc, sau đó muốn đi vào để đưa thuốc.

Tề Trường Hà bước tới một bước, đẩy Chu Minh An ra: "Này, chuyện của anh ai quan tâm? Cút khỏi đây đi, chị tôi không muốn nhìn thấy anh."

Chu Minh An không hề tức giận mà bình tĩnh nói: “Tránh ra, tôi nói mấy câu với Huệ Mẫn rồi sẽ rời đi.”

"Còn gì để nói nữa? Đừng quên anh đã ly hôn với chị gái tôi rồi!" Tề Trường Hà lớn tiếng quát.

Chu Minh An có chút bất lực xen bối rối, xem ra chỉ có thể cố gắng ngồi lỳ ở đây mà thôi.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Tề Huệ Mẫn bước ra ngoài.

"Huệ Mẫn!" Chu Minh An nhìn thấy Tề Huệ Mẫn xuất hiện, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.

Tề Trường Hà lập tức nói: “Chị, sao chị lại ra ngoài? Mau trở vào phòng đi, đừng để ý tới tên khốn này.”

"Không, chị có chuyện muốn hỏi anh ấy." Tề Huệ Mẫn lắc đầu.

Tề Trường Hà cau mày nói: “Chị và anh ta đã ly hôn rồi, chị còn muốn hỏi gì nữa?”

"Huệ Mẫn, em có vấn đề gì cứ nói, anh nhất định sẽ trả lời hết." Chu Minh An vội vàng nói.

Tề Huệ Mẫn liếc nhìn Chu Minh An, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Anh đã đóng viện phí cho tôi đúng không?”

Anh không biết có phải Tề Huệ Mẫn hiểu lầm hay không, nhưng anh cảm thấy trong giọng nói của Tề Huệ Mẫn có chút chờ đợi khi cô hỏi câu hỏi này.

Chu Minh An chưa kịp trả lời, Tề Trường Hà đã bật cười.

"Chị, chị còn phải hỏi sao? Làm sao chị cho rằng là anh ta?" Tề Trường Hà vẻ mặt khó tin.

Tề Huệ Mẫn không để ý đến Tề Trường Hà, chỉ im lặng nhìn Chu Minh An, chờ đợi câu trả lời của anh.

Chu Minh An bình thản mà không còn giấu diếm, anh gật đầu, trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy, là anh đã trả viện phí."

Nghe được câu trả lời này, Tề Huệ Mẫn nhìn Chu Minh An bằng ánh mắt rất phức tạp.

Tề Trường Hà lập tức không vui: "Chu Minh An, anh sao lại cả gan dám nói mình đã trả tiền? Chuyện này liên quan gì tới anh không?"

“Đây là phiếu thanh toán viện phí.” Chu Minh An cũng không giải thích nhiều, chỉ lấy phiếu thanh toán ra, giơ lên trên tay.

Hai chị em Tề Huệ Mẫn nhìn phiếu thanh toán trong tay Chu Minh An, nhất thời không biết phải làm sao.

Một lúc sau, Tề Trường Hà cầm lấy tờ tiền, lẩm bẩm: "Không thể nào! Làm sao anh ta có thể..."

Sau khi nhìn thấy phiếu thanh toán trên tay, Tề Trường Hà sững sờ tại chỗ.

Tề Huệ Mẫn liếc nhìn Chu Minh An, rồi nhận lấy hóa đơn từ Tề Trường Hà.

Nhìn vào phiếu thanh toán, không hiểu sao mắt Tề Huệ Mẫn bỗng đỏ hoe.

Lúc này Tề Trường Hà chỉ vào Chu Minh An, lớn tiếng nói: "Tôi biết rồi! Hóa đơn này nhất định là giả! Chị, bây giờ em sẽ đi hỏi y tá, anh ta nhất định đang lừa chị."

Nói xong, Tề Trường Hà cầm lấy phiếu thanh toán đi hỏi y tá.

Chu Minh An không đả động gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tề Huệ Mẫn.

"Huệ Mẫn à, anh biết em vẫn chưa tin anh, nhưng anh sẽ chứng minh cho em thấy." Chu Minh An nhìn Tề Huệ Mẫn, nghiêm túc nói.

Tề Huệ Mẫn lắc đầu: “Anh không cần phải chứng minh với tôi, tôi hy vọng anh từ nay về sau có thể sống tốt.”

Chu Minh An lúc này thật sự muốn nói điều gì đó, cuộc sống nếu mà không có Huệ Mẫn thì với anh ấy không thể coi là một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng Chu Minh An biết bây giờ còn quá sớm để nói điều này và anh ta sẽ phải đợi một thời gian để chứng minh và bù đắp cho Tề Huệ Mẫn.

"Huệ Mẫn, đây là thực phẩm bổ sung anh đặc biệt mua cho em, trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện sai trái, mong em có thể để anh làm gì đó để bù đắp cho em"

Tề Huệ Mẫn do dự một lát, cuối cùng nói: “Anh cứ giữ đồ đi, nói cho tôi biết giá bao nhiêu, sau này tôi sẽ trả lại tiền cho anh cùng với cả viện phí nữa.”

"Không cần trả!" Chu Minh An liên tục xua tay, "Anh còn nợ em nhiều như vậy, anh..."

Chưa kịp nói xong đã bị Tề Huệ Mẫn trực tiếp cắt ngang.

"Tôi đã viết giấy cam kết tiền nằm viện rồi. Nói cho tôi biết những thứ này giá bao nhiêu, tôi sẽ cộng vào. Nếu anh không nói, tôi sẽ trả lại."

Chu Minh An nhìn Tề Huệ Mẫn lấy ra một tờ giấy, biết cô không hề nói đùa, trong lúc tuyệt vọng, anh đành tùy tiện báo bừa một con số.

Tề Huệ Mẫn liếc nhìn Chu Minh An, sau đó cộng số vào.

Sau khi viết tên mình, Tề Huệ Mẫn đưa giấy nợ trên tay cô.

Chu Minh An nhìn sắc mặt của Tề Huệ Mẫn cảm thấy cô ấy có vẻ bướng bỉnh, nên anh ấy đành làm vậy cho cô yên lòng, vì thề cuối cùng cũng nhận lấy.

Lúc này Tề Trường Hà quay lại với vẻ mặt đờ đẫn, bực dọc.

Bởi cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng phiếu thanh toán của Chu Minh An lại là thật.

Sự việc xảy ra có thể nói đã khiến thái độ và cách nghĩ của Tề Trường Hà cảm thấy vừa vui vừa không, một tâm trạng rất nửa vời của cậu ấy.

Làm sao một người như Chu Minh An có thể có tiền đóng viện phí? Số tiền này có đến từ nguồn tiền bất chính nào không? Anh ta ly hôn rồi giờ lại muốn trả lại tiền cho vợ cũ, có nên trả lại tiền cho anh ấy bây giờ không?

Rất nhiều câu hỏi khiến Tề Trường Hà có chút căng thẳng, bấn loạn.

Lúc quay lại phòng bệnh, Chu Minh An đã tới cầu thang.

Tề Trường Hà định mở miệng, cuối cùng lại không nói gì.

"Cậu mang đồ vào đi!" Tề Huệ Mẫn nói với em trai sau đó liền quay người về phòng bệnh.

Nhìn đống thực phẩm bổ sung trên mặt đất, Tề Trường Hà nắm chặt tay, cuối cùng cũng nhặt lên.

Chu Minh An vội phải đến ga xe lửa trước năm giờ ngày hôm sau còn kịp chuyến sang Nga để buôn tiếp.

La Chính Thành mặt lạnh lùng đi theo Chu Minh An, suốt quãng thời gian đó anh ta không nói một lời.

Ưu điểm duy nhất là La Chính Thành là cao lớn vạm vỡ, cậu ta thoăn thoắt đi theo và nhanh chóng lên tàu cùng Chu Minh An.

Chu Minh An nhìn La Chính Thành hài lòng gật đầu.

Ngày nay, việc mang theo một người mạnh mẽ như vậy đi cùng quả thực sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

May mắn thay, Chu Minh An không gặp phải chuyện gì trong chuyến đi này và đó là một cuộc hành trình suôn sẻ.

Sau khi lấy hàng ở nhà ga, Chu Minh An trực tiếp đưa La Chính Thành đến công ty thương mại Pushkin.

Lần trước, mười chiếc áo khoác da có thể bán hết trong vòng nửa ngày kể từ khi mở quầy hàng.

Bây giờ số hàng lên tới con số 200 chiếc, không biết ở quầy hàng sẽ bán tới bao lâu mới hết, ước chừng khéo cũng cả tuần lễ.

Ở công ty thương mại thì khác, cỡ này có thể sẽ tốn thời gian và cả chi phí.

Vừa bước vào cửa, một nhân viên của công ty kinh doanh đã chào đón anh và hỏi Chu Minh An anh cần dịch vụ gì.

Chu Minh An trực tiếp lấy ra một chiếc áo khoác da, hỏi đối phương có nhận nó hay không.

Nhân viên bán hàng liếc nhìn hai cái túi lớn trên lưng La Chính Thành, biết đây là đơn hàng lớn, cậu ấy không thể quyết định được.

Sau khi họ sắp xếp cho Chu Minh An ngồi xuống và rót nước, người phục vụ nhanh chóng đi tìm quản lý.

Không lâu sau, một ông già mập mạp từ phía sau bước ra.

Trên mặt người quản lý mập đó hiện lên một nụ cười, đôi mắt nheo lại, điệu bộ niềm nở chào đón Chu Minh An.

"Xin chào, tôi là Anthony, người quản lý ở đây. Vị khách này anh tên gì?" Anthony mỉm cười hỏi.

Chu Minh An khẽ gật đầu: “Tôi họ Chu.”

"Anh Chu, đều là quần áo da à?" Anthony nhanh chóng vào chủ đề.

Chu Minh An gật đầu, không nói gì.

“Vậy trước tiên chúng ta kiểm tra hàng hóa đi?” Thấy Chu Minh An trực tiếp nói, Anthony cũng không chần chừ nữa.

Chu Minh An đương nhiên không có phản đối, đưa tay ra hiệu Anthony tùy ý kiểm tra.

Anthony gọi người của mình, lấy tất cả quần áo da trong túi ra và bắt đầu kiểm tra chúng.

Có thể thấy, Anthony là người rất có trách nhiệm, thậm chí còn đích thân kiểm tra vài chiếc áo khoác da.

Đây là việc lớn, Anthony vì thế không dám lơ là chút nào.

Trong khi người của anh đang kiểm tra áo khoác da, Anthony dành thời gian trò chuyện với Chu Minh An.

Bọn họ đều đang hỏi lai lịch của Chu Minh An, từ đâu tới, hàng hóa xuất xứ từ đâu,...

Chu Minh An là người xuyên không trở về, nên biết nhiều thứ do đó những câu trả lời của anh ta tất nhiên là hoàn hảo và không để Anthony có được bất kỳ thông tin nào để bắt bẻ hay ngờ vực.

Sau khi tra hỏi như vậy, Anthony càng cảm thấy Chu Minh An không hề đơn giản, quả thực anh có kiến thức và trải nghiệm sống không phải dạng vừa.

Sau hơn nửa giờ kiểm tra, cuối cùng cũng có kết quả.