Chương 45: Ai Sẽ Tin Lời Anh

Sau khi xuống ga tàu ở Công ty đương sắt số 2, Chu Minh An lập tức bấm số mà Hạ Khâu Minh đưa.

Sau khi đối phương biết mình là bạn của Hạ Khâu Minh, anh ta tỏ ra thờ ơ.

Chu Minh An không nói gì, dù sao anh ta cũng chưa quen biết mình nên tỏ ra như vậy.

Chỉ cần làm quen với anh ta, thái độ của người này rồi sẽ tự nhiên thay đổi.

Đối phương cuối cùng quyết định tìm thời gian buổi chiều cùng Chu Minh An để dùng cơm.

Chu Minh An có việc muốn yêu cầu, đương nhiên không dám lơ là, trực tiếp đặt phòng trước ở khu vực khách sạn tốt nhất.

Anh tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc, đến nhà hàng trước, gọi đồ ăn và kiên nhẫn chờ đợi.

Không lâu sau, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi xuất hiện trong hộp.

Chu Minh An vội vàng đứng dậy: “Xin chào, dạ anh là Tạ Hành Văn phải không ạ?”

Tạ Hành Văn nhìn Chu Minh An một cái, sau đó hưng phấn ngồi xuống: "Chu Minh An? Chỗ anh Hạ Khâu Minh giới thiệu anh phải không?"

“Đúng vậy.” Chu Minh An gật đầu, “Cảm ơn giám đốc, tôi đã gọi đồ ăn xem anh có thích món nào không.”

Tạ Hành Văn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn đặc sắc, khẽ gật đầu, trực tiếp hỏi: “Chuyến này cậu muốn vé phải không?”

Thấy Tạ Hành Văn trực tiếp như vậy, Chu Minh An cũng không còn ẩn ý nữa, nói: "Đúng vậy, trông cậy vào sự giúp đỡ của anh Tạ cả."

Tạ Hành Văn gật đầu: “Tôi nhất định sẽ bỏ qua đại đa số người yêu cầu tôi làm việc này. Hiện tại chỗ người quen của anh Hạ Khâu Minh đã nhờ vả, nên tôi có thể giúp anh làm, nhưng anh phải chuẩn bị tiền.”

“Cái này là đương nhiên rồi.” Chu Minh An lập tức nói: “Không biết chi phí bao nhiêu, hả anh Tạ?”

Giá vé mỗi nơi mỗi khác nhau nên Chu Minh An đương nhiên phải hỏi rõ ràng.

“Ba mươi vạn, có vấn đề gì không?” Tạ Hành Văn giơ ba ngón tay lên hỏi.

Chu Minh An trực tiếp đồng ý mà không hề suy nghĩ.

Nhìn thấy phản ứng của Chu Minh An, Tạ Hành Văn có chút kinh ngạc, thâm ý nói: "Cậu Chu này, xem ra anh đáng giá rất nhiều tiền đấy!"

Chu Minh An khẽ cau mày, nhưng anh lúc đó có lẽ đã hơi bất cẩn.

Vừa rồi anh ta đã đồng ý một cách dễ dàng như vậy, khiến Tạ Hành Văn cảm thấy lời đề nghị này quá rẻ mạt.

Chu Minh An đã chuẩn bị sẵn sàng, lấy ra một phong thư đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Tạ Hành Văn: "Anh Tạ, đây là một chút lòng thành của tôi, mong anh đừng từ chối."

Tạ Hành Văn ấn phong bì, vẻ mặt vô cảm.

Chu Minh An cười nói: "Cám ơn anh Tạ, anh yên tâm. Sau khi lấy được thông quan, tôi sẽ cảm ơn thật chu đáo."

Nghe xong, trên mặt Tạ Hành Văn lộ ra nụ cười: "Yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết."

Với sự khởi đầu này, bầu không khí sau đó trở nên hài hòa hơn nhiều.

Ăn xong, Tạ Hành Văn trực tiếp rời đi.

Trước khi rời đi, anh ta bảo Chu Minh An trước khi tan sở hãy gọi cho anh, đến lúc đó sẽ có kết quả.

Nhìn bóng dáng Tạ Hành Văn rời đi, Chu Minh An nhíu mày.

Anh luôn cảm thấy Tạ Hành Văn có chút không đáng tin cậy.

"Mặc kệ như thế nào, trước tiên chuẩn bị hai phương án."

Trả tiền xong, Chu Minh An trực tiếp rời khỏi khách sạn.

Khi đến một địa điểm mới, việc hỏi thăm thông tin là điều quan trọng nhất.

Thông tin về con người Tạ Hành Văn phải được điều tra trước.

Sau khi chi hàng trăm đô la, Chu Minh An nhanh chóng có được tin tức mình mong muốn.

Nhìn vào thông tin về Tạ Hành Văn, Chu Minh An nhanh chóng cau mày.

Nguyên nhân rất đơn giản, danh tiếng của Tạ Hành Văn ở Công ty đường sắt số 2, lại kém đến mức đáng kinh ngạc như vậy, bởi bản tính tham lam, bội tín bội nghĩa.

Chỗ làm việc của anh ta về cơ bản chảy máu chất xám rất nhiều, những nhân tài ở đây được thay thế phần lớn là người quen, con ông cháu cha được nhét vào để làm việc.

Có vẻ như vấn đề này không đơn giản như Chu Minh An đã nghĩ.

Mãi đến 5 giờ 30, Chu Minh An mới bấm số của Tạ Hành Văn.

Sau khi đặt điện thoại xuống, sắc mặt Chu Minh An trông rất khó coi.

Tạ Hành Văn thực sự đã quay lưng lại và nói rằng chuyện này không dễ giải quyết và nếu muốn lấy được tấm vé, Chu Minh An phải trả thêm 20.000 nhân dân tệ.

Hai vạn tệ đối với Chu Minh An thật sự không là gì cả.

Nhưng Tạ Hành Văn lại tham lam, khiến Chu Minh An rất khó chịu.

Đối mặt với những người như vậy, thỏa hiệp một cách mù quáng cũng chỉ là vô ích, thế nhưng Chu Minh An vẫn phải tỏ ra vui vẻ, giọng điệu dễ nghe để nói chuyện với Tạ Hành Văn, bởi kẻ tiểu nhân thì không được phép đắc tội, đối phó với hạng người này, Chu Minh An cần phải tỉnh táo.

Chu Minh An lại bấm số điện thoại của Hạ Khâu Minh.

Hạ Khâu Minh cũng rất tức giận sau khi biết chuyện này.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tạ Hành Văn sau nhiều năm không gặp lại sẽ trở nên như thế này.

"Đừng lo lắng Minh An, tôi sẽ nói chuyện này với cậu ấy." Hạ Khâu Minh nói nhanh.

Chu Minh An trước đây đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, Hạ Khâu Minh không thể chỉ ngồi yên mà bỏ qua chuyện này.

"Anh Hạ, tôi gọi điện thoại cho anh chỉ là để hỏi một việc thôi." Chu Minh An cười nói.

Hạ Khâu Minh vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy cậu Chu?"

"Chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý, nhưng có thể gây ra chuyện lớn, nhưng anh yên tâm tôi không làm ảnh hưởng tới anh đâu?" Chu Minh An bình tĩnh nói.

Không biết tại sao, Hạ Khâu Minh nghe được lời nói Chu Minh An bỗng có chút sợ hãi.

Giọng điệu bình tĩnh của Chu Minh An tràn đầy nguy hiểm.

“Đối với tôi đương nhiên không có ảnh hưởng gì.” Hạ Khâu Minh vội vàng nói: “Mấu chốt là anh muốn làm gì?”

Chu Minh An bình tĩnh nói: "Tôi sẽ dùng biện pháp của mình để giải quyết, điểm này anh không cần lo lắng đâu, chỉ là một chút mẹo thôi."

"Minh An, cậu không thể dùng biện pháp quyết liệt đâu, người một nhà nhẹ nhàng bảo nhau thôi!" Hạ Khâu Minh có chút lo lắng.

Ông ta sợ nếu Chu Minh An vẫn còn trẻ, nhỡ đâu làm chuyện gì bốc đồng thì sẽ để lại hậu quả không tốt.

Chu Minh An nghe xong cười lớn: "Đừng lo lắng về chuyện này, anh Hạ à, tôi hiểu mà, anh cứ yên tâm."

Sau khi đặt điện thoại xuống, Chu Minh An ăn chút gì đó rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Trong số những thông tin anh biết được, có một thông tin rất quan trọng đối với Chu Minh An.

Đó chính là Tạ Hành Văn bây giờ, đang ở thời khắc quan trọng nhất để thăng cấp.

Chu Minh An thực sự ngưỡng mộ anh ta lại ngốc nghếch đến mức vẫn tham lam tiền bạc trong thời điểm nhạy cảm như vậy.

Có thông tin này, Chu Minh An đối phó Tạ Hành Văn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Chu Minh An trực tiếp đi đến văn phòng để gặp Tạ Hành Văn.

Nhìn Chu Minh An xuất hiện ở văn phòng, Tạ Hành Văn mỉm cười: “Anh Chu, anh đã chuẩn bị tiền chưa?”

Chu Minh An nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Tạ Hành Văn, mỉm cười ngồi xuống.

Tạ Hành Văn nhìn thấy điều này có chút không vui, nhưng vì tiền nên hiện tại anh ta chưa dám tức giận.

Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Chu Minh An khiến sắc mặt anh ta trông cực kỳ xấu xí.

“Xin lỗi, tôi không mang theo tiền.”

Tạ Hành Văn ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Minh An: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Chu Minh An cười nhìn Tạ Hành Văn, dang rộng hai tay nói: "Không thú vị, tôi chỉ là không muốn cho anh thêm tiền vô lý như vậy, như thế bất lợi cho anh."

Tạ Hành Văn đứng dậy chỉ vào cửa: “Chu Minh An, anh làm tôi thấy khó chịu, mời anh ra ngoài cho.”

Ở Công ty đường sắt số 2 lâu như vậy, Chu Minh An là người đầu tiên dám đối xử với Tạ Hành Văn như vậy.

“Anh chắc chắn chứ?” Chu Minh An cười khẩy, “Chỉ cần tôi bước ra khỏi căn phòng này, tin tức về 30.000 tệ sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài.”

"Ý anh là đang uy hϊếp tôi?" Tạ Hành Văn vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Chu Minh An.

Chu Minh An không để ý đến Tạ Hành Văn: “Một con thỏ lúc nào cũng nóng lòng về đích, nhưng cuối cùng lại thua rùa đấy thưa anh. Hơn nữa, tôi vẫn là thương nhân, tôi có nguyên tắc, vì thế rất coi trọng tiền bạc.”

"Hừ, anh cho rằng dùng cái này có thể uy hϊếp được tôi sao?" Tạ Hành Văn bỗng nhiên bình tĩnh lại, "Anh thử nói xem ai sẽ tin vào lời anh?"

Chu Minh An cười nói: “Quả thật sẽ không có người tin tôi, dù sao tôi cũng không có chứng cớ.”

Tạ Hành Văn nghe vậy, trên mặt lại hiện lên nụ cười: "Anh, chỉ một người trẻ tuổi, căn bản không biết cư xử, nếu như lại trả thêm một khoản tiền, chuyện này có phải xong rồi hay sao?"