Chương 37: Chó Ngoan Không Cản Đường

"Em đứng ngây người ở đó làm cái gì? Mau xin lỗi!" Chu Hải Ba lớn tiếng nói.

Cẩm Lan đi tới trước mặt Chu Minh An cùng con trai, nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Lam, Minh An, trước đây tôi đã làm sai chuyện gì, xin hai người đừng để trong lòng."

Vương Tiểu Lam và Đinh Thái Phong nhìn thấy cảnh tượng này đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nikolai rất hứng thú quan sát, mặc dù không hiểu những người này đang nói cái gì, nhưng đại khái có thể đoán được cái gì hai vợ chồng kia đang xin xỏ hay van nài điều gì đó.

Chu Minh An phản ứng nhanh nhất, trên mặt nhanh chóng hiện lên nụ cười.

"Chú Chu à, nói nghiêm túc thì hôm nay tôi chút xúc động, nên đánh vợ chú là tôi sai, tôi cũng xin lỗi hai vợ chồng chú."

Chu Hải Ba nghiêm túc nói: “Con khốn này bình thường không biết nói gì, chuyện này mong cậu không để trong lòng mà trách tội vợ chồng nhà tôi.”

"Đương nhiên!" Chu Minh An vỗ ngực nói: "Chuyện này coi như xong, sau này không ai nhắc lại nữa!"

Chu Hải Ba nghe xong nở nụ cười, trực tiếp nhét trái cây đang mang vào tay Chu Minh An: "Minh An, lời nói của cậu làm vợ chồng tôi yên tâm rồi, về sau tôi nhất định sẽ dạy bảo cô ấy thật tốt."

Chu Minh An cười bắt tay ông ấy: "Chú Hải Ba nói đùa, tôi tin tưởng chị Cẩm Hoài sẽ vậy mà."

"Đừng quan tâm đến chuyện đó! Tôi nghe nói nhà anh mua một chiếc TV mới, sao không mời chúng tôi vào xem xem?" Chu Hải Ba cười nói.

Chu Minh An bước sang một bên, nói: "Đương nhiên không có vấn đề gì, mời mọi người vào trong đi."

Sau đó, Chu Minh An đưa vợ chồng Chu Hải Ba vào phòng.

Vương Tiểu Lam cùng Đinh Thái Phong ngơ ngác đứng ở nơi đó, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khoảnh khắc Chu Hải Ba xuất hiện, cả Vương Tiểu Lam và Đinh Thái Phong đều nghĩ rằng chuyện hôm nay sẽ không có kết thúc tốt đẹp, chỉ sợ còn có đánh nhau xảy ra.

Nhưng không ngờ Chu Hải Ba lại đến xin lỗi!

Theo suy nghĩ của Vương Tiểu Lam, điều này thật khó tin!

Phải biết Chu Hải Ba ở trong thôn có cuộc sống cũng khá tốt, bình thường anh ta cũng rất kiêu ngạo, căn bản không để ý tới người khác, hôm nay chuyện gì đã xảy ra vậy?

Thấy Vương Tiểu Lam đứng yên, Chu Minh An cười nói: "Mẹ, vào nhanh đi! Để con rửa hoa quả."

“Con ở cùng bọn họ, ta đi tắm rửa.” Vương Tiểu Lam vội vàng nói.

Trong phòng, Chu Minh An và Chu Hải Ba trò chuyện rất vui vẻ.

Nghe một lúc, Vương Tiểu Lam mới hiểu tại sao Chu Hải Ba lại có thái độ như vậy.

"Minh An, anh có cửa hàng tivi lớn nhất ở Nam Hà phải không?" Chu Hải Ba hỏi.

Chu Minh An cười chỉ vào Nikolai: "Tôi cùng cha anh này hợp tác mở ra, Chú Hải Ba làm sao biết được?"

“Tôi đã đọc bài quảng cáo đó trên báo của cậu, thực sự cậu đã làm rất tốt!” Chu Hải Ba vỗ đùi, giơ ngón tay cái lên cho Chu Minh An, “Tôi đi xem, hôm đó tình cờ nhìn thấy cậu, nhưng có quá nhiều người vì thế mà tôi không chen vào đám đông được nên không tiện chào hỏi."

Chu Minh An lập tức hiểu tại sao hôm nay Chu Hải Ba lại có thái độ như vậy.

Cửa hàng tivi, cộng thêm chuyện hôm nay trong thôn xảy ra, Chu Hải Ba biết mình không có khả năng đắc tội Chu Minh An.

Xin lỗi là lựa chọn duy nhất của anh ta.

Nghĩ đến đây, Chu Minh An vẫn có ấn tượng tốt với Chu Hải Ba.

Chu Hải Ba tuy là đại gia nhưng lại có đầu óc rất nhạy cảm, khó trách chỉ trong vài năm có thể kiếm được kha khá tiền như vậy.

Tiếp theo, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười sảng khoái của Chu Minh An và hai người Chu Hải Ba, Nikolai.

Về phần những người khác trong phòng, tất cả đều im lặng.

Mười phút sau, Chu Hải Ba chủ động chào tạm biệt.

Sau khi hai người rời đi, Vương Tiểu Lam vội vàng đi tới chỗ Chu Minh An.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Tiểu Lam lúc này có thể nói là bối rối. Chuyện này lạ quá.

Chu Minh An thản nhiên nói: “Bọn họ tới đây để xin lỗi, còn có thể là gì nữa hả mẹ?”

"Mẹ hỏi bọn họ vì sao lại tới xin lỗi con ý?" Vương Tiểu Lam tiếp tục hỏi.

Chu Minh An thản nhiên nói: “Bọn họ đã để ý tới con, đương nhiên phải xin lỗi, nếu là người khác địa vị và tiền tài thấp, con e là bọn họ đã tính chuyện được mất ngay rồi.”

Vương Tiểu Lam mở miệng mấp máy môi, cuối cùng lại không biết nên nói cái gì.

Chu Minh An hai tay ôm lấy bả vai Vương Tiểu Lam, cười nói: "Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi!"

Ngày hôm sau, Chu Minh An cùng Nikolai chào Vương Tiểu Lam, sau đó bọn họ trực tiếp rời đi.

Sau khi rời đi nơi này, Chu Minh An trực tiếp đi tới thôn Long Tiên.

Nơi đó cách thôn Thạch Long không xa, đi bộ ước chừng nửa giờ.

Chu Minh An cùng Nikolai xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ thôn.

Nhưng điều mà Chu Minh An đang nghĩ đến bây giờ là gặp Tề Huệ Mẫn.

Kết quả khiến Chu Minh An thất vọng, Tề Huệ Mẫn không có ở đây, mà là ở Nam Hà.

Sau khi Chu Minh An đến lần trước, ngày hôm sau cô lại trở về Nam Hà.

Lý do cô quay về rất đơn giản: cô muốn đi làm sớm để trả lại tiền cho Chu Minh An.

Sau khi biết được thông tin này, Chu Minh An biếu tiều cho bố mẹ vợ sau đó liền không ngừng lao về Nam Hà.

Bây giờ anh chỉ muốn làm một việc, đó là gặp Tề Huệ Mẫn càng sớm càng tốt.

Sau khi tiễn Nikolai về, Chu Minh An đã đến nơi Tề Huệ Mẫn làm việc.

Thật trùng hợp, Tề Huệ Mẫn lại là xưởng may nơi Chu Minh An đã làm việc trước đây.

Tề Huệ Mẫn trước đây ở nhà máy khác, do nằm viện lâu như vậy, đương nhiên cô không thể quay về chỗ cũ làm việc, sau khi tìm kiếm khắp nơi, không ngờ cuối cùng lại đến nơi Chu Minh An làm việc.

Chu Minh An vừa bước vào nhà máy đã gặp Tiêu Phục Hành.

Nhìn thấy Chu Minh An xuất hiện, trong mắt đối phương hiện lên một tia oán hận.

Anh ta vẫn còn nhớ lần trước Chu Minh An đã làm gì.

Đáng tiếc Chu Minh An trong khoảng thời gian này không có xuất hiện, vì thế Tiêu Phục Hành cũng không có cơ hội để gây khó dễ cho Chu Minh An.

Chu Minh An hôm nay xuất hiện, anh ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

"Chu Minh An!" Tiêu Phục Hành hét lớn: "Dừng lại!"

Chu Minh An cũng chả muốn để ý tới hắn, tiếp tục đi vào trong.

Tiêu Phục Hành không ngờ rằng đối phương chỉ đơn giản phớt lờ anh ta.

Tiêu Phục Hành tức giận, đuổi kịp anh và dừng lại ngay trước mặt Chu Minh An.

"Chu Minh An, anh không nghe thấy tôi gọi hay sao?"

Chu Minh An vẻ mặt bình tĩnh, không để ý tới Tiêu Phục Hành: "Chó ngoan không chắn đường, cậu không biết chuyện này sao?"

"Chu Minh An, anh nhiều ngày không đi làm, chắc chắn sẽ bị sa thải!" Tiêu Phục Hành càng ngày càng tức giận.

Thực sự là thái độ của đối Chu Minh An khiến anh ta không vui như vậy.

Chu Minh An thản nhiên xua tay: "Tùy cậu, nhưng bây giờ cậu có thể tránh ra được không?"

Tiêu Phục Hành há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chuyện này hoàn toàn khác với kịch bản anh ta đã nghĩ ra lúc trước!

Chu Minh An không để ý tới anh ta, vòng qua Tiêu Phục Hành, tiếp tục đi vào trong.

Tiêu Phục Hành không thể nuốt nổi cục tức này, lại đuổi theo Chu Minh An và đứng chặn lại trước mặt Chu Minh An.

"Chu Minh An, anh...anh không còn là người của công ty thì không có quyền đi lại ở đây, tôi sẽ gọi bảo vệ..."

Lời còn chưa dứt, Chu Minh An bỗng nhiên hét lên: "Tên khốn này, tôi phải tát vào mặt anh mới đúng nhỉ? Nếu anh không tránh ra, tôi sẽ tát đấy!"

Bây giờ trong đầu Chu Minh An chỉ có một điều, đó chính là gặp Tề Huệ Mẫn.

Tiêu Phục Hành đã cản đường ở đây nên đã khiến anh ấy không có chút kiên nhẫn nào.

Nhìn thấy thái độ của Chu Minh An, Tiêu Phục Hành trở nên tức giận.

"Chu Minh An, anh muốn làm phản rồi hả!"

Tiêu Phục Hành tức giận nói: "Tôi nói cho anh biết..."

Chu Minh An đã chán ngán đôi co nên không muốn nghe anh ta nói nhảm, liền đẩy Tiêu Phục Hành ra, tiếp tục đi về phía trước.

Đối mặt với loại coi thường này, Tiêu Phục Hành ngỡ ngàng, trực tiếp như mất trí.

"Chu Minh An, anh muốn chết rồi sao?" Nói xong, Tiêu Phục Hành lao về phía Chu Minh An định đánh anh ấy.

Chu Minh An xoay người né tránh, sau đó đẩy Tiêu Phục Hành ngã xuống đất.

Chu Minh An nhìn thấy cảnh này liền bật cười.

Nhân viên đang giải lao thấy cảnh đó liền tụ tập xung quanh xem một cách náo nhiệt.

"Đây không phải là trưởng phòng bộ phận bán hàng sao?"

"Người thanh niên này là ai? Sao anh ta dám làm vậy với trưởng phòng Tiêu Phục Hành?"

"Có vẻ như cậu ta làm trong trong nhà máy và giờ thì đã xúc phạm Tiêu Phục Hành, để xem anh ấy sẽ gặp rắc rối trong tương lai."

"Anh chàng này này thật sự rất dũng cảm."

Tiêu Phục Hành nghe đám đông bàn tán càng trở nên tức giận đỏ bừng mặt và hét lên: "Người của bộ an ninh đâu rồi! Hãy gọi người của bộ an ninh nhanh lên!"

Không lâu sau, một số người chạy ra khỏi đám đông.

Tiêu Phục Hưng chỉ vào Chu Minh An, lớn tiếng quát: “Tên này bắt đầu đánh người, nhanh bắt hắn lại!”