Chương 35: Gạt Bỏ Tin Nhảm, Lấy Lại Danh Dự

Sau khi Vương Tiểu Lam vui vẻ tiễn mấy người dân làng rời đi, bà nhanh chóng hỏi Chu Minh An xem anh có đói không.

Chu Minh An cười gật đầu: “Mẹ, hôm nay con mang về rất nhiều đồ ăn ngon, con giúp mẹ nhóm lửa.”

Nhìn thấy Chu Minh An đi vào phòng bếp, Nikolai vội vàng hỏi: "Anh Chu, tôi phải làm sao đây?"

"Cậu không nhìn thấy sao?" Chu Minh An chỉ vào góc cây chổi, "Không có việc gì thì dọn dẹp nơi này đi."

Nếu điều này xảy ra trước đây, Nikolai chắc chắn sẽ không bao giờ làm điều đó, vì anh ta rất được ông Solo nuông chiều.

Tuy nhiên, sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, có thể nói Nikolai đã coi lời nói của Chu Minh An như một mệnh lệnh của một người anh, người bạn mà cậu ta rất tôn trọng.

Vương Tiểu Lam vội vàng nói: “Người là đối tác kinh doanh của con, sao có thể để anh ấy quét sàn được? Cứ để ta làm cho.”

Chu Minh An lập tức ngăn cản mẹ, nói: "Không sao đâu, anh ấy tới đây để học, để anh ta làm nhiều hơn cũng được."

Nói xong Chu Minh An liền dẫn Vương Tiểu Lam trực tiếp đi vào phòng bếp.

Hôm nay có khách tới nhà, Vương Tiểu Lam hào phóng đến mức gϊếŧ chết một con gà để khoản đãi.

Chu Minh An lần này không nói gì, anh ấy cũng hy vọng mẹ mình có thể ăn uống tốt hơn.

Trong lúc gϊếŧ gà, Vương Tiểu Lam nhớ tới điều gì đó.

"Minh An, có phải con kiếm số tiền lần trước là nhờ vào việc làm ăn với anh ta không?"

Chu Minh An lập tức gật đầu: “Đương nhiên, hai ngày nữa con lại tới Nga, đến lúc đó có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn cơ.”

"Con ra nước ngoài? Có an toàn không?" Vương Tiểu Lam có chút lo lắng.

Chu Minh An cười nói: "Mẹ yên tâm, chúng con đi tàu điện sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu."

Về phần nguy hiểm bên trong, Chu Minh An đương nhiên sẽ không nói cho mẹ anh biết.

Khi con cái chăm chỉ làm việc bên ngoài, đương nhiên chúng sẽ mang lại những điều tốt đẹp cho gia đình chứ không mang lại những điều xấu.

Khi Chu Minh An đang ăn tối ở nhà, những người dân làng mới đến đã truyền đi tất cả những tin tức họ biết được.

Sau khi nghe tin này, nhiều người có thể hiểu tại sao Chu Minh An lại đột nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy.

Ngày nay, việc thiết lập mối quan hệ với người nước ngoài và kiếm tiền thực sự rất dễ dàng.

Chỉ sợ Chu Minh An sau này không chỉ kiếm được tiền mà cả địa vị cũng sẽ tăng lên.

"Chu Minh An không biết mình gặp phải loại xui xẻo nào, nhưng lại có thể gặp được người nước ngoài như vậy quả thực may mắn."

"Biết người nước ngoài thì tốt quá rồi, cậu ta cũng có thể làm ăn với người nước ngoài. Tôi nghe nói làm ăn với người nước ngoài rất dễ kiếm tiền."

"Tôi nghĩ từ giờ trở đi Chu Minh An sẽ là người giàu nhất thôn Thạch Long."

"Ông có cho rằng Chu Minh An nghe được những lời đồn đãi kia sẽ tìm người đó tính sổ không?"

"Có lẽ không đúng? Chu Minh An giờ giàu có rồi, cậu ta có nhiều thứ để mất nên sẽ chẳng làm vậy đâu."

"Mọi chuyện bây giờ đã khác rồi. Bây giờ người ta giàu có, chẳng phải chỉ quan tâm đến danh tiếng thôi sao? Tôi nghĩ Chu Minh An nhất định sẽ dùng tiền để mua lại danh tiếng."

"Ông nói đúng, cái cô Cẩm Hoài này chỉ là người lắm lời, hôm trước đồn thổi nói bậy như vậy khiến cả làng ta đắc tội với cậu Chu Minh An đó rồi?"

Rất nhiều dân làng bàn tán về Chu Minh An như vậy.

Lúc này ở nhà, Chu Minh An ăn xong, anh liền gọi ra hiệu cho Nikolai chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo.

Vương Tiểu Lam rất tò mò: "Tối rồi con còn muốn dẫn anh ta đi đâu?"

“Mẹ, con đưa anh ấy đi một vòng.” Chu Minh An đáp.

Vương Tiểu Lam không chút nghi ngờ: "Được rồi, anh ta ở đây vẫn còn lạ lẫm, chỉ là con cần phải để mắt một chút đừng để xảy ra chuyện gì đó."

Chu Minh An xua tay để mẹ yên tâm, sau đó dẫn Nikolai đi tới cửa nhà bà cô Cẩm Hoài.

Lúc này, trước cửa nhà Cẩm Hoài đã có rất nhiều người ngồi.

Đối với người dân trong làng, hàng ngày họ thường tìm một nơi để ngồi trò chuyện sau khi ăn xong.

Về cơ bản những gì xảy ra trong làng có thể được nghe thấy ở đây, nhà bà cô Cẩm Hoài này như một đài phát thanh của thôn vậy.

Những gì họ đang thảo luận lúc này đương nhiên là về Chu Minh An.

Mọi người đều đang trò chuyện vui vẻ, nhưng Cẩm Hoài lại có chút lơ đãng.

Sau khi bọn họ Chu Minh An bất ngờ xuất hiện, mọi người đều nồng nhiệt chào đón anh, nhưng sắc mặt Cẩm Hoài có chút khó coi.

Trong khoảng thời gian này, phần lớn lời đồn đại không hay về Chu Minh An đều đến từ cô ta.

Đối với những tin đồn này, Cẩm Hoài đã thêm mắm thêm muối nói ra để làm xấu hình ảnh của Chu Minh An.

Theo cô ta, Chu Minh An chỉ là một kẻ lười biếng vô dụng, không làm được tích sự gì.

Anh ta đột nhiên có tiền, chắc chắn số tiền đó đến một việc làm phi pháp hoặc một cách bất thường nào đó.

Cho đến hôm nay, Cẩm Hoài bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng vì sự vạ miệng của mình.

Không ai nghĩ rằng Chu Minh An có thể quen biết người nước ngoài, lại còn giàu có như vậy.

Lúc đầu nghe được tin tức, Cẩm Hoài đã không tin vào tai của mình.

Cô ta cho rằng những tin tức như vậy là do chính Chu Minh An lan truyền để che đậy sự thật, nhằm lòe dân làng.

Nhưng càng ngày càng nhiều người nói, Cẩm Hoài không khỏi ngờ vực về điều đó.

Hơn nữa, Chu Minh An đã mang rất nhiều thứ trở về, điều này không thể sai được nữa.

Nếu đúng như vậy, liệu Chu Minh An có đến dàn xếp hay giả tạo điều gì nổi không?

Không ngờ, khi Cẩm Hoài đang nghĩ tới chuyện này thì Chu Minh An lại đường đột xuất hiện.

Nhìn thấy bộ dáng của Chu Minh An, Cẩm Hoài ngượng chín mặt, nhất thời cô ta thực sự đã hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh Trương Cẩm Hoài đã bình tĩnh lại, ở đây có nhiều người như vậy, Chu Minh An chắc chắn sẽ không dám làm loạn.

Những người khác có mặt đều nhiệt tình chào đón Chu Minh An.

Nếu không biết điều này, có lẽ sẽ ít ai nghĩ rằng thái độ của dân làng dành cho Chu Minh An đã từng ngập mùi thuốc súng.

Phải biết rằng trước đây họ thậm chí còn không thèm nhìn mặt Chu Minh An lấy một lần, ngoài vẻ khinh khỉnh, coi thường anh ta.

Hiện tại Chu Minh An đã kiếm được tiền, đó là sự thật chắc chắn.

Ở những nơi như nông thôn, có tiền về cơ bản có thể giải quyết được 99% vấn đề.

Đương nhiên bọn họ sẽ không dám đắc tội với Chu Minh An như vậy.

"Lần này Minh An trở về dự định sẽ ở lại bao lâu?"

"Đây có phải là người nước ngoài mà anh đang làm ăn cùng không?"

"Minh An, nghe nói anh mở cửa hàng tivi ở Nam Hà, có đúng không?" Mọi người đều chủ động chào hỏi, trông rất thân tình.

Chu Minh An trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ đáp lại những người này, rồi sau đó đi tới trước mặt Cẩm Hoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác lập tức ngậm miệng lại.

Ý tứ hành động của Chu Minh An đã rất rõ ràng.

Cẩm Hoài run run nhìn Chu Minh An đang chậm rãi tới gần, cô ta vội vàng đứng dậy.

Khuôn mặt tươi cười của Chu Minh An trước mặt không hiểu sao khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.

"Tôi nghe nói gần đây ở trong thôn cô đã tung tin đồn thất thiệt về tôi, có phải đó là sự thật không?" Chu Minh An bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Cẩm Hoài hơi biến đổi, nghiêm giọng nói: “Tôi... tôi không biết anh đang nói cái gì.”

"Không biết?" Chu Minh An cười gật đầu, "Trong thôn khắp nơi đều có lời đồn, tiền tôi kiếm được là tiền phi pháp, tất cả đều chẳng phải là do cô nói sao?"

Cẩm Hoài đương nhiên sẽ không dám thừa nhận: "Anh đừng có mà đổ vạ cho tôi, tôi không có nói...Mà nếu tôi có nói thì sao nào, anh định làm gì tôi?"

Chỉ trong tích tắc, Chu Minh An đã tát thẳng vào mặt Cẩm Hoài, trước sự bàng hoàng của mọi người.

Không ai ngờ Chu Minh An lại dám làm chuyện gì đó trước mặt nhiều người như vậy.

Cẩm Hoài che mặt, ngơ ngác nhìn Chu Minh An, hoàn toàn sửng sốt.

Chu Minh An sắc mặt vô cảm: "Cô dám tung tin đồn về tôi mà không có bằng chứng? Ai cho cô có quyền làm vậy?"

Cẩm Hoài đang bối rối cuối cùng cũng tỉnh táo lại vào lúc này.

Cô trực tiếp giơ tay hét lớn: "Anh dám đánh tôi! Tôi sẽ đánh anh! Thằng nhãi ranh này."

Cẩm Hoài dùng hai tay cầm cái ghê con đang ngồi lên định đập vào đầu anh ta nhưng chưa kịp hành động thì Chu Minh An đã đá cô ta ngã xuống đất.

"Đó là do cô tự chuốc lấy, tôi đã cảnh báo từ trước rồi!" Chu Minh An lạnh lùng nói.

Lúc này những người xung quanh mới kịp phản ứng, nhanh chóng bước tới ngăn cản giữa hai người, chiếc ghế con rơi xuống lăn ở sân.

Cẩm Hoài bắt đầu nổi máu điên lên, hầm hổ nói: "Chu Minh An, lát nữa chồng của bà trở về, nhất định sẽ không buông tha cho mày đâu!"

Nói xong, Cẩm Hoài lăn lộn trên mặt đất, không ngừng chửi rủa Chu Minh An.

Chu Minh An sắc mặt rất bình tĩnh: "Vậy hôm nay tôi sẽ chờ ở nhà, vợ chồng cô có bản lĩnh hãy tới tìm tôi."

"Chu Minh An, anh dám đánh phụ nữ, anh căn bản không phải người nữa rồi, dừng hòng tôi bỏ qua!" Cẩm Hoài bực tức gào thét vang một góc thôn với giọng đau đớn.

Chu Minh An cười lạnh: "Tôi vốn là không muốn đánh phụ nữ, nhưng cô miệng lưỡi quá xấu xa, không dạy cho cô một bài học, cô sẽ còn sống không biết điều đâu."

Chu Minh An nhìn chằm chằm Cẩm Hoài trên mặt đất: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô không phục, tôi tiếp tục cùng cô đấu, xem xem ai có thể bênh vực cho cái miệng hỗn của cô!”