Chương 3: Đừng Toan Tính Hại Người Nhưng Phải Có Tâm Đề Phòng

Nơi này có vị trí tự nhiên nằm tiếp giáp với nước Nga.

Nhưng muốn đến đó thì không thể chỉ đi xe buýt mà phải đi tàu K3 nổi tiếng.

Chuyến tàu này lao xuống đường và đi qua ba quốc gia trên đường đi. Phải mất đủ sáu ngày kể từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc.

Nam Hà, nơi Chu Minh An hiện đang ở, tình cờ lại nằm ở trung tâm của chuyến tàu này.

Chỉ mất ba ngày để đến nước Nga.

Nhưng những ngày này, vé không hề rẻ.

May mắn thay, Chu Minh An có một người bạn vốn chơi thân từ khi còn nhỏ làm việc tại Cục Đường sắt, trước đây nhờ sự giúp đỡ của Chu Minh An mà anh ta đã trở thành một doanh nhân giàu có.

Sau khi gọi điện cho Tiểu Lý Hồng Băng ở phòng liên lạc của nhà Ga và giải quyết vấn đề vé, Chu Minh An tự mãn mang theo một túi quần áo lớn vội vã về nhà.

Theo Tiểu Lý Hồng Băng, ngày mai có một chuyến tàu đi qua và anh chỉ có nửa ngày để chuẩn bị.

Về đến nhà, nhìn căn nhà trống trải, Chu Minh An trong lòng lại cảm thấy buồn bã, không có vợ, ngôi nhà này sao có thể coi là tổ ấm?

Đặt gói hàng xuống, anh lôi từ phòng ngủ ra một chiếc vali cũ.

Đầu tiên, Chu Minh An để một số vật dụng cần thiết hàng ngày dưới đáy vali, sau đó nhét hết mười chiếc áo khoác da vào vali.

Nhìn chiếc hộp phồng lên, Chu Minh An suy nghĩ một chút, từ trong bếp lấy ra một con dao để tự vệ, nhưng sẽ nói dùng nó để gọt hoa quả nếu bị ai đó phát hiện.

Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Chu Minh An lên giường nghỉ ngơi, trong lòng có chút hưng phấn và háo hức mong chờ ngày hôm sau.

Bốn giờ sáng, bên ngoài trời đã tối, Chu Minh An đã xách vali lên đường.

Tàu K3 sẽ đến lúc 5h30 nên anh ta phải đến sớm.

Khi anh đến ga xe lửa, mọi thứ đã hỗn loạn.

Những cuộc trò chuyện bằng nhiều giọng khác nhau, tiếng rao bán đậu phộng, hạt dưa, trứng trà,... đến rồi đi.

Chu Minh An vội vàng đi về phía sân ga, một tay cầm bánh bao hấp mặt trắng mua trên đường, tay kia cầm vali.

Là phương thức di chuyển phổ biến nhất hiện nay, các ga tàu chắc chắn là một nơi đông đúc.

Đặc biệt là tàu K3, trên tàu có nhiều người hơn và họ đều có hành lý lớn nhỏ.

Bọn họ hiển nhiên có cùng mục đích với Chu Minh An.

Sau khi chen lấn trong đám đông đông đúc một lúc lâu, Chu Minh An đổ mồ hôi đầm đìa cuối cùng cũng bước lên tàu.

Lần này anh ấy không mang theo nhiều đồ nên đương nhiên không cần kiểm tra kĩ.

Nếu không, anh ấy sẽ phải xếp hàng trước một ngày để kiểm tra.

Thành thật mà nói, gửi Tiểu Lý Hồng Băng thực sự rất vui, tôi được tặng một chiếc giường ngủ cứng, thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi trên vé.

Tình bạn giúp đỡ lúc cần thiết này đương nhiên sẽ được đền đáp trong tương lai.

Bước vào cỗ xe có phần thô sơ, Chu Minh An lau mồ hôi, trực tiếp đặt vali lên giường, thở phào nhẹ nhõm, cầm một chiếc bánh bao bắt đầu ăn.

Không bao lâu, mọi người lần lượt đến, mỗi người đều cất đồ đạc của mình đi, không nói nhiều.

Tục ngữ có câu, không được có tâm hại người nhưng phải có ý đề phòng người khác, không được nói chuyện với người lạ, đây là một trong những quy tắc khi đi xa.

Tuyệt vời! Kèm theo tiếng còi dài, đoàn tàu từ từ rời sân ga và bắt đầu hành trình đến một đất nước xa lạ.

Nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng, Chu Minh An lặng lẽ chạm vào con dao trên thắt lưng, cảm thấy thoải mái hơn một chút, sau đó mặc quần áo đầy đủ nằm trên giường.

Sáng hôm sau, tàu K3 đến cảng nhập cảnh đất nước của những chú gấu, chuẩn bị kiểm tra nhập cảnh.

Đây là một trở ngại mà một doanh nhân phải đối mặt, một khi đối phương cho rằng có vấn đề sẽ trực tiếp tịch thu không chút thương xót.

Chu Minh An đã có biện pháp đối phó, hắn nhặt chăn bông trải phẳng trên giường, sau đó ngồi lên chăn. Về phần chiếc hộp, nó được đặt dưới gầm giường, cố ý chỉ lộ ra một nửa.

Không lâu sau, một tiếng hét đau lòng vang lên từ nhà bên cạnh.

"Đây là toàn bộ tài sản của tôi, anh không thể cứ tịch thu được!"

"Hãy để nó đi! Nếu tiền không còn, bạn có thể kiếm nhiều hơn, nhưng nếu mạng sống của bạn không còn nữa, nó sẽ thực sự biến mất!"

Trong lúc tranh cãi, Chu Minh An dường như nghe thấy tiếng súng được rút ra.

Tiếp theo đó là sự yên bình tột độ.

Làm kẻ xấu có thể kiếm được lợi nhuận cao nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro.

Chu Minh An hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm tình, lặng lẽ chờ đợi kiểm tra.

Sau một khắc, mấy ông già mặc quân phục xuất hiện ở cửa xe, thứ đầu tiên họ nhìn thấy khi bước vào chính là chiếc hộp dưới chân Chu Minh An.

Một ông lão chỉ vào chiếc vali, nói vài câu rồi ra hiệu mở vali.

Chu Minh An nở nụ cười nói xin chào bằng tiếng Nga, dờ đờ rát vờ vui chìa - “здравствуйте”, bình tĩnh lấy chiếc hộp ra, mở ra trước mặt họ.

Bên trong không có gì ngoại trừ một số nhu yếu phẩm hàng ngày và quần áo.

Gã đàn ông người Nga đó thản nhiên xem qua, cũng không hỏi thêm gì, xem xét hành lý của người khác rồi rời đi.

Sau khi những người này rời đi, tảng đá trong lòng Chu Minh An như được rơi xuống.

Anh vừa lấy hết quần áo da ra trải dưới chăn.

Bây giờ chăn đã được đắp và người vẫn đang ngồi trên đó, nếu không kiểm tra cẩn thận thì đương nhiên sẽ không thể biết được.

Nửa ngày sau, đoàn tàu xanh tiến vào Ga Ulan-Ude, nơi đoàn tàu sẽ dừng lại trong nửa giờ.

Trong xe đột nhiên trở nên ồn ào, từng đợt tiếng hét của Kuletka, truyền đến tai Chu Minh An.

Kuletka có nghĩa là áo khoác da, và những người này đến đây để sưu tập áo khoác da.

Chu Minh An kiếp trước nhờ cậy vào một kẻ phản bội nên đương nhiên hiểu được tiếng Nga, giao tiếp với người Nga không có vấn đề gì.

Còn lý do tại sao nên học thì đương nhiên là để tránh bị lừa giá. Giá áo khoác da ở đây đã cao gấp hai, ba lần giá ở Trung Quốc.

Nhưng muốn bán được giá cao thì phải đi sâu vào nội địa.

Trong xe ngựa, Chu Minh An gặm miếng bánh bao mặt trắng cuối cùng, thầm lẩm bẩm trong lòng: "Đừng lo lắng, đợi thêm một chút nữa, đợi thêm một chút nữa!"

Sau khi tàu tiếp tục di chuyển trong vài giờ, cuối cùng cũng đến đích.

Chu Minh An mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trời ơi, người đông như vậy, có thể so sánh với lễ hội mùa xuân ở Trung Quốc.

Chúng tôi đang ở nơi này! Chu Minh An nhanh chóng đứng dậy, nhét toàn bộ áo khoác da vào trong hộp rồi nhanh chóng cùng đám đông bước xuống tàu.

Nhìn ga tàu quen thuộc mà xa lạ trước mặt, Chu Minh An không khỏi hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn ngập hồi ức.

Kiếp trước anh đã để lại quá nhiều kỷ niệm ở nơi này.

Tôi bị cướp, hàng hóa bị hải quan tịch thu, bị tống tiền, chỉ những người từng trải qua mới biết...

Chu Minh An quả nhiên không còn là một tấm chiếu mới nữa, giờ hắn ấy đã là tấm chiếu sờn rồi.

Lắc đầu, Chu Minh An không khỏi cười lạnh, nói rằng đời này hắn sẽ không bao giờ hèn nhát như vậy nữa.

Bên trong nhà ga, đã có rất nhiều tên côn đồ bắt đầu la hét thành nhóm.

Họ bán nhiều thứ khác nhau, bao gồm nhu yếu phẩm hàng ngày, đồ ăn đóng hộp, quần áo, giày dép,… thu hút sự chú ý của nhiều cụ già đến lui.

Sau khi tìm được chỗ, Chu Minh An dựng quầy hàng, nhặt một chiếc áo khoác da, lắc lắc rồi hét lớn "Kuletka, Kuletka".

Anh ta vừa gầm lên vài lần, rất nhiều ông già đã tụ tập xung quanh anh ta.

Hiện tại ở đất nước của những chú gấu Nga, loại áo khoác da này đang rất hot.