Chương 21: Vĩnh Biệt Quá Khứ Tội Lỗi

La Chinh Thành thường không nói nhiều, chỉ vùi đầu vào công việc.

Lần trước tới Nga, Chu Minh An tiếp xúc và làm việc với anh ấy cảm thấy có ấn tượng rất tốt.

Có sự giúp đỡ của La Chính Thành, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng xử lý hơn.

Bận rộn mấy ngày, Chu Minh An muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Điều anh không ngờ tới là về đến nhà không lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Chu Minh An vẻ mặt cảnh giác nói: “Ai vậy?”

“Anh Chu, là tôi.” Người tới không ai khác chính là La Chính Thành.

Chu Minh An liền mở cửa, tò mò hỏi: "Sao anh lại tới đây, không ở viện chăm sóc La Phương đi? Hay xảy ra chuyện gì à?"

“Không.” La Chinh Thành lắc đầu, “Tôi lấy tiền của anh, đó không chỉ nợ tiền mà nợ ân tình vì thế hôm nay sẽ bắt đầu làm việc cho anh.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của La Chính Thành, Chu Minh An có chút ngơ ngác.

Khi một số người coi trọng vấn đề này, họ thực sự rất nhiệt tình, đôi khi còn là sự bướng bỉnh.

Suy nghĩ một chút, Chu Minh An cũng không từ chối. Thôi được, giờ cậu cứ về viện chăm sóc cho La Phương đã, ngày mai chúng ta chuẩn bị lại, quả thực chúng ta sẽ có chút gấp rút về thời gian đó.

Hôm nay Chu Minh An chỉ xem xét khả năng và mức độ nhiệt thành của La Chính Thành.

Cả ngày hôm nay bọn họ đều mệt, vả lả cũng tối muộn rồi, ngày mai hai người bọn họ vẫn có cơ hội để làm việc gấp rút.

"Tôi hiện tại có ba việc phải làm, anh và những người hôm nay tôi mới thuê ở chợ lao động sẽ phải ghi nhớ để mai chúng ta khẩn trương làm cho kịp." Chu Minh An bắt đầu phổ biến công việc.

La Chính Thành gật đầu, chăm chú lắng nghe.

"Điều đầu tiên là sáng mai anh thuê một chiếc ô tô đi cùng họ để lái xe đến nhà máy rượu. Có 4.500 chai rượu sẽ được đưa đến ga xe lửa."

"Điều thứ hai là ngày mai chúng ta cần vài người khuân vác. Họ phải mang 4.500 chai rượu lên xe trong vòng một giờ. Anh có thể quyết định số lượng người."

"Điều thứ ba là tôi thuê một khoang chở hàng trên tàu, bỏ rượu xong vẫn còn chỗ trống, tôi đã thuê hết chỗ trống, anh nhớ hết không?"

La Chính Thành lập tức gật đầu: “Anh Chu, tôi đã nhớ kỹ, tôi sẽ lập tức đi làm.”

Nói xong, La Chính Thành quay người định rời đi thì bị Chu Minh An ngăn lại.

"Trên người cậu không có một xu, làm sao có thể làm như vậy?" Chu Minh An cười nói.

La Chính Thành vội vàng lấy số tiền ban chiều ra: “Ông chủ Chu, anh chiều đã đưa số tiền này cho tôi như vậy đã là đủ rồi.”

Nhìn thấy hành động của La Chính Thành, Chu Minh An càng cảm thấy hài lòng hơn với cậu ấy về sự thật thà, thế nhưng Chu Minh An sao lại làm thế được.

"Nói nhảm! Đây là tiền bồi dưỡng tôi đưa cho em gái của cậu!" Chu Minh An giả vờ tức giận nói.

La Chính Thành lắc đầu: “Tôi biết ông chủ tốt với tôi, anh Chu à, nhưng con bé ăn cũng không nổi nhiều như vậy, số tiền còn lại cũng đủ để tôi đi làm.”

Chu Minh An không để ý tới lời anh ta nói, từ trong túi móc ra năm tờ tiền màu xanh lam mới cứng.

"Năm trăm tệ này là chi phí tiếp theo của anh, anh phải giúp tôi hoàn thành ba việc này. Số tiền còn lại coi như tiền lương tôi tạm ứng cho anh."

Những lời này khiến La Chính Thành đỏ bừng mắt.

Kể từ khi cha mẹ qua đời, anh và em gái phải sống một cuộc sống rất khó khăn.

Nếu không có những người hàng xóm xung quanh thỉnh thoảng đến giúp đỡ thì cuộc sống của họ đã không thể duy trì đến hiện tại.

Hiện tại Chu Minh An xuất hiện, cho cậu ấy một tia hy vọng.

Lúc này trong đầu La Chiính Thành chỉ có một suy nghĩ, đó là phải làm thật tốt những gì Chu Minh An dặn dò.

Nhìn bóng lưng La Chính Thành, Chu Minh An khẽ mỉm cười.

Đôi khi chiếm được trái tim của mọi người không phải là vấn đề phức tạp, chỉ cần quan tâm, đối xử có tình có nghĩa với họ cho tốt là được.

Có thể vài trăm đô la cũng có thể khiến ai đó phải lòng bạn.

Chu Minh An đóng cửa lại, nằm ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt, bên ngoài lại truyền đến một tiếng gõ cửa.

Đang lúc thời điểm anh ta cau mày, bên ngoài truyền đến âm thanh giống tiếng của Tề Huệ Mẫn: "Chu Minh An, anh có ở đó không?"

Nghe được giọng nói của Tề Huệ Mẫn, Chu Minh An lập tức đứng dậy, không kịp xỏ giày, vội vàng chạy tới mở cửa.

"Huệ Mẫn, em đã trở lại!" Chu Minh An vẻ mặt hưng phấn.

Vẻ mặt hưng phấn của Chu Minh An khiến trái tim Tề Huệ Mẫn có chút rung động.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã bình tĩnh lại.

Chu Minh An bây giờ thế nào cũng không liên quan gì đến cô ấy nữa.

Nhìn thấy Tề Huệ Mẫn vẻ mặt bình tĩnh, nụ cười vốn dĩ hưng phấn trên mặt Chu Minh An dần dần biến mất.

Tề Huệ Mẫn liếc nhìn căn phòng, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh biến mất.

“Tôi đến trả lại cho anh.” Nói xong, Tề Huệ Mẫn từ trong túi móc ra một cái túi vải.

Nhìn thấy hành động của Tề Huệ Mẫn, Chu Minh An vẻ mặt cay đắng, Tề Huệ Mẫn vẫn chưa tha thứ cho anh.

Tề Huệ Mẫn chưa kịp lấy tiền ra, Chu Minh An đã nắm tay cô.

"Anh thật sự không cần em phải trả lại tiền, trước đây anh đã nợ em quá nhiều rồi, cứ coi như anh đền bù cho em đi, được không?"

Trong giọng điệu Chu Minh An lúc này đã có chút cầu xin.

Tề Huệ Mẫn nghiêm túc lắc đầu: “Chúng ta ly hôn, chuyện cũ đều đã qua rồi, anh có thể cho tôi mượn tiền, tôi rất vui mừng, nhưng tôi nhất định phải trả lại tiền đó.”

Nói xong, Tề Huệ Mẫn vòng qua tay Chu Minh An, từ trong túi vải lấy ra một xấp tiền.

Có mười tệ và năm tệ, nhưng nhiều hơn là một tệ, hai tệ, và rất nhiều đồng xu tiền lẻ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Minh An cảm thấy rất khó chịu.

Số tiền này có lẽ phải được Tề Huệ Mẫn làm việc chăm chỉ tiết kiệm mới có được.

Tề Huệ Mẫn đếm kỹ, cuối cùng cầm xấp tiền đưa tới: “Đây là năm mươi tệ, đếm đi, sau này tôi sẽ từ từ trả.”

Chu Minh An nhìn túi vải của Tề Huệ Mẫn, trong đó chỉ còn lại mấy đô la.

"Huệ Mẫn, làm thế nào để em có thể tha thứ cho anh đây?" Chu Minh An với đôi mắt đỏ hoe hỏi.

Nghĩ đến những ngày tháng khó khăn mà Tề Huệ Mẫn đã trải qua, lòng anh tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Tề Huệ Mẫn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta ly hôn rồi, tôi là ai mà nói tha thứ cho anh?”

Đối với Chu Minh An mà nói, những lời này như đâm vào tim anh ấy mấy nhát.

Hôm nay Tề Huệ Mẫn đến trả tiền chỉ để thể hiện thái độ của mình.

Chu Minh An đã làm tổn thương cô quá nhiều, cô không muốn liên quan gì đến Chu Minh An nữa.

Cho dù bây giờ Chu Minh An thật sự thay đổi thì cũng không liên quan gì đến cô ấy.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Chu Minh An, Tề Huệ Mẫn không nhịn được.

Nhưng cuối cùng cô vẫn cứng rắn: "Cứ cầm lấy tiền đi! Tôi đi đây."

Nói xong, Tề Huệ Mẫn nhét tiền vào tay Chu Minh An, xoay người rời đi.

Chu Minh An đứng ở cửa cúi đầu, bất động.

Tề Huệ Mẫn nhìn Chu Minh An thật sâu, mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, hít một hơi thật sâu rồi quay người bước nhanh rời đi.

Đối với cô, đó là cách để nói lời tạm biệt với quá khứ.

Từ nay cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Chu Minh An cúi đầu nhìn năm mươi tệ trong tay, nắm chặt, lẩm bẩm nói: "Huệ Mẫn, chính là tại anh có lỗi với em... Anh nhất định sẽ sửa đổi để nhận được sự tha thứ của em... Anh nhất định phải để em sống." "Hãy sống tốt nhé..."

Một lúc sau, Chu Minh An mới ngẩng đầu lên.

Lúc này, khuôn mặt anh đầy nước mắt.

Hít sâu mấy hơi, Chu Minh An mới bình tĩnh lại.

Hiện tại Tề Huệ Mẫn làm như vậy, Chu Minh An hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy.

Anh vẫn còn một chặng đường dài phía trước để Tề Huệ Mẫn có thể tha thứ cho anh.

Nếu không thể thành đôi thì hãy bắt đầu với tư cách là bạn bè.

Chu Minh An thề sẽ thay đổi để mong Tề Huệ Mẫn quay lại tha thứ cho anh.