Chương 47: Tình chàng ý thϊếp

Sau khi tỉnh dậy, Nam Vô Tâm nhìn các nữ Kalila, Farah và Hi Vân là hắn biết trong và trước khi hắn hôn mê chuyện gì đã xảy ra rồi, khi đó hắn hận chính mình quá yếu, dùng cùng một lúc "Diệt Vực" và "Phán Tử Diệt" mang đến lượng sát khí quá lớn và hắn đã bị chi phối tâm thần.

Nếu bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì đâu để chuyện gì xảy ra. Nam Vô Tâm nhớ lại khi đó hắn vung kiếm lên chuẩn bị chém vào Kalila, hắn tự hỏi lúc đó nếu hắn không cố gắng được chiếm quyền kiểm soát thì điều gì sẽ xảy ra. Nếu kiếm đó Nam Vô Tâm chém xuống chính tay kết liễu Kalila và hai nàng, hắn sẽ sống trong dằn vặt cả đời, hoặc tự sát để bồi tội.

Nhìn giọt nước mắt của ba nữ, Nam Vô Tâm cố ngồi dậy, đưa tay lên xoa hai gò má Kalila rồi lại lau đi những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nàng, hai nữ còn lại cũng vậy, sau đó Nam Vô Tâm nhìn ba nàng nói: "Ta xin lỗi các nàng, chỉ tại ta quá yếu."

Nam Vô Tâm cũng không biết nói gì nữa, rồi hắn lại quay sang nhìn Tiểu Dạ đang nằm bên cạnh mình, rồi hắn lại xoa xoa đầu nàng nói: "xin lỗi ngươi nữa Tiểu Dạ."

"Vô Tâm chàng đừng tự trách, chúng ta đều hiểu mà." Hi Vân lên tiếng an ủi hắn.

Farah nói tiếp: "Ayatte ch..chàng..chàng nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đi lấy thứ gì đó cho chàng ăn." Farah đột nhiên nhớ lại lúc trước xưng hô chàng chàng thϊếp thϊếp với hắn làm hai má nàng phiếm hồng.

Lúc đó ba nữ thật không nghĩ ra gì nữa, chỉ muốn hắn nhanh tỉnh, bây giờ đối mặt nhau như vậy xưng hô như thế là các nàng không tự chủ được ngượng ngùng.

Sau đó hai người Hi Vân và Farah đều đi ra mua thức ăn cho Nam Vô Tâm, cả Tiểu Dạ cùng đi theo tạo nên bầu không khí riêng tư của hai người Nam Vô Tâm và Kalila.

Kalila lúc này nhớ lại những gì nàng nói lúc đó với hắn cả khuôn mặt đỏ lên nói: "Chàng có nhớ những gì khi đó ta nói không vậy?"

"Khi đó nàng nói gì thế?" Nam Vô Tâm giả bộ ngu ngơ không biết, nhưng những lời nói tỏ tình của Kalila khi đó cũng gần với lúc hắn chiếm lại quyền kiểm soát thân thể, làm sao mà thoát được tai hắn.

Nghe thế Kalila hai mắt buồn rưng, khi đó nàng nghĩ sinh tử cần kề nàng nói những lời đó không ái ngại gì nhưng bây giờ nếu muốn nói lại Kalila thấy rất ngượng ngùng, nàng nói: "À, ta không nói gì đâu chàng đừng bận tâm." Rồi quay người định bỏ đi.

Làm sao mà Nam Vô Tâm có thể để nàng đi chứ, những lời nói yêu lần đầu của một cô gái hết sức can đảm nói ra đối với hắn trân quý biết nhường nào.

Chế độ tình cảm đã được bật, Nam Vô Tâm bật người dậy, kéo tay Kalila đang định quay đi và ôm nàng vào lòng nói: "Ta yêu nàng, Kalila."

Một lời nói gắn gọn truyền vào tai của Kalila làm nàng bật khóc, nước mắt tuôn rơi vì hạnh phúc, bây giờ nàng đã quên hết đi những điều khác chỉ quan tâm đến thế giới hai người của nàng và Nam Vô Tâm, nàng ngước mắt lên nhìn hắn nói: "Ta, à không, th..thϊếp cũng yêu chàng, Ayatte."

Rồi không ai mách bảo mà Kalila đột nhiên hơi ngửa đầu lên, nhắm tịt mắt lại. Thấy vậy Nam Vô Tâm cũng không phụ lòng nàng, hắn cúi đầu xuống hôn vào đôi môi mềm và trơn láng của Kalila.

"Chụt"

Hai đôi môi hòa quyện vào nhau, mới đầu cả hai người đều hơi lúng túng, nhưng dần dần, hai miệng khẽ mở, Nam Vô Tâm đưa lưỡi ra rồi quấn quýt lấy đầu lưỡi của nàng. Kalila cũng vô sự tự thông, đưa lưỡi ra để cho Nam Vô Tâm tham lam mυ"ŧ lấy tân hương ngọc dịch của nàng.



Một nụ hôn đầu đời nồng nàn của cả hai người thay cho tất cả lời muốn nói, Kalila từ từ mở mắt rồi cả hai lưu luyến rời đôi môi nhau ra, giữa hai đôi môi hai người còn có thêm một sợi tơ bọt liên kết trông vô cùng mĩ lệ.

Kalila thở dốc, hai má phiếm hồng, rồi nàng lại nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Vô Tâm đang thâm tình nhìn mình. Kalila hai tay bám chặt hông của hắn, nàng nhón người chủ động hôn lên đôi môi của Nam Vô Tâm.

Cứ thế hai người hôn nhau đến thôn thiên địa ám, cảnh vật như dừng lại tại khoảnh khắc này.

Sau đó cả hai người đều ngồi xuống bên giường, hai lòng bàn tay hai người đan chặt vào nhau. Kalila đầu cũng tựa vào bờ vai không cơ bắp những vững chắc của Nam Vô Tâm. Nàng cảm giác bây giờ mình là người hạnh phúc nhất thế gian này, tất cả những gì nàng làm đều xứng đáng. Nhưng sâu xa trong mắt nàng lại là tia lo lắng bất an về tương lai khi mà nàng vẫn còn điều đang giấu Nam Vô Tâm.

"Khi đó chàng bị làm sao vậy?" Kalila lên tiếng hỏi.

Nghe vậy Nam Vô Tâm cũng đáp: "Công pháp ta tu luyện có chút đặc biệt, khi đó ta bị sát ý thôn phệ do dùng chiêu quá sức."

"Ừm!" Kalila gật đầu hiểu sau đó liếc xéo hắn nói tiếp: "Thế lúc đó chàng nghe thấy lời đó của thϊếp đúng không?"

"Có nghe thấy." Nam Vô Tâm đáp.

"Được rồi, nhưng chàng định tính thế nào với Claudia, Farah với Hi Vân đây, các nàng ấy chắc chắn cũng yêu chàng giống như ta."

Nghe thế Nam Vô Tâm quay sang xoa cái mũi nàng rồi cười nói: "Nàng không ghen?"

"Ghen thì có ích gì chứ, với lại chúng ta là bạn thân với nhau nên cũng không vấn đề gì, chàng cũng không được phụ lòng các cậu ấy đâu đấy." Kalila nói tiếp. Dù ngày thường nàng cũng hay tỏ ra khó chịu khi Nam Vô Tâm thân với nữ nhân khác nhưng Kalila đều hiểu một mình nàng không giữ được hắn, vả lại tình cảm giữa nàng với các nữ khác cũng vô cùng tốt, Kalila không muốn nhìn họ buồn rưng mà chúc phúc cho hai người.

Nghe Kalila nói vậy Nam Vô Tâm cười hài lòng đáp: "Yên tâm Kalila, các nàng ấy chạy không thoát."

Sau đó hắn lại xàm xí thêm: "Ai bảo trái tim ta rộng lớn đâu."

"Hừ!, được lời còn khoe mẽ." Kalila bĩu môi véo hắn nói.

Sau đó ba người Tiểu Dạ, Hi Vân và Farah cũng trở về, mang cho hắn nồi cháo lớn bên trong có rất nhiều thức ăn, các nữ tranh nhau đòi bón cho hắn nhưng cuối cùng Hi Vân bón cho Nam Vô Tâm ăn cháo.

“——————————————“

Công Hội Mạo Hiểm Giả thành Bạch Xích.



Bên trong một căn phòng đang có một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi nhìn một vật để trên bàn. Thiếu nữ này chính là Jena(Donna) thiên kim tiểu thư của toàn bộ công hội mạo hiểm.

Lúc này nàng chạm vào vật để trên bàn, sau đó vật đó sáng lên và phát ra tiếng: "Gia chủ bảo tiểu thư di rời địa điểm về tới Mạch Lâm Thành, đây là địa điểm tiếp theo của tiểu thư..., tiểu thư có thể xuất phát chậm nhất hai ngày."

Vật đó chính là Truyền âm phù, dùng để truyền âm thanh, sau khi nghe được âm thanh này Donna cũng không bất ngờ, nhưng trong đầu nàng lại đột nhiên nghĩ về khuôn mặt tuấn tú của một thiếu niên, trên miệng nàng lẩm bẩm: "Sao hắn đi làm nhiệm vụ lâu về thế nhỉ, không biết sau này có thể gặp lại hắn không?"

Đột nhiên từ đối diện nàng đi ra một nam tử cao ráo, cả người toát ra chiến khí, tên nam tử nhìn thấy Donna thì nói: "Donna cháu sắp đi à?"

"Vâng, Triệu thúc, chắc hai ngày nữa cháu sẽ đi." Donna đáp.

Nghe thế nam tử kia nói tiếp: "Có cần hộ tống không, mấy ngày trước ta thấy cháu để ý đến một tiểu tử thì phải."

Donna nghe thế trong đầu tiếp tục hiện lên thân ảnh của thiếu niên tuấn mỹ với đôi tai sói, nhưng ngoài mặt nàng hai má phiếm hồng đáp: "Đâu có, cháu không để ý ai hết."

Tên nam tử kia làm sao không nhận ra chứ, mở miệng trêu chọc: "Ha ha, cháu gái cũng lớn rồi nên lấy chồng, sau này nhớ mang tên đó để ta và huynh ấy xem như thế nào, ha ha."

"Hừ!, Triệu thúc đừng trêu ta." Donna mặt ngượng chín nói xong quay người bỏ đi.

“——————————————“

Bên trong khách sạn, Nam Vô Tâm sau khi được ba nữ chăm sóc tận tình thì cũng đã khỏi hẳn, cánh tay của hắn tự bạo trong những ngày ngủ say cũng đã mọc lại từ lâu rồi, Ma Thần nội tại cho hắn khả năng hồi phục khϊếp người.

Trời đã gần tối Nam Vô Tâm và ba nữ định tiến sang Công Hội Mạo Hiểm để nộp nhiệm vụ cũng như đăng kí tổ đội cho Hi Vân thì đột nhiên một âm thanh vàng lên trong đầu hắn.

"Ting~ Hệ thống nâng cấp thành công."

"Mở ra chức năng mới: Cửa hàng."

"Kí chủ nâng cấp hệ thống có thể nhận được thêm gói quà tăng cấp chỉ với 3000 Vàng."

"Đại ca, ta nhớ ngươi quá nha." Quân Nhi đột nhiên hiện lên và nhìn Nam Vô Tâm nói.

Lúc này Nam Vô Tâm mới từ sững sờ tỉnh lại, hệ thống nâng cấp thành công, có thêm chức năng mới, tâm trạng hiện tại của này của hắn khá vui mừng.